Đôi khi ông trời thực sự rất tàn nhẫn, một giây trước còn cho người ta ở trên Thiên đường,
một giây sau đã đẩy người ta rơi xuống Địa ngục, hạnh phúc nằm trong tay trời nói thu lại là thu lại, luôn giáng cho người ta đòn trí mạng vào
những thời điểm bất ngờ nhất.
Không ai gọi được vào di động của Tần Hữu Sinh, cuối cùng đến tín hiệu cũng mất.
Cả phòng không một ai dám nói đến chuyện không may. Giang Hành Chi cầm di
động lên nói với A Thẩm: “Cậu lo liệu chuyện ở đây cho tốt, tôi ra ngoài một chút.”
Ninh Nhiễm Thanh bước xuống từ tầng hai, cô mặc một
chiếc áo khoác màu kaki ngoài lễ phục, lớp trang điểm trên mặt cũng đã
hơi nhạt đi, thoạt nhìn cả người đều đang run run, cô bước tới trước mặt Giang Hành Chi: “Luật sư Giang… tôi đi với anh.”
“Thanh Thanh,
em cứ để luật sư Giang ra ngoài tìm thử xem, chúng ta ở đây chờ thôi.”
Ninh Tuân Tuân giữ em gái lại rồi đưa mắt ra hiệu cho Giang Hành Chi, ý
bảo anh ta ra ngoài trước.
“Đúng thế, biết đâu luật sư Tần đang
chuẩn bị cho niềm vui bất ngờ hơn thì sao…” Giọng Vương Trân cũng hơi
run run, linh cảm xấu quá mãnh liệt, khuôn mặt từng người ở đây, đều
không giấu nổi vẻ lo lắng.
Bọn họ đều biết Tần Hữu Sinh là người
thế nào, anh là người chưa bao giờ đến muộn trong những thời điểm quan
trọng, chắc chắn sẽ không tới muộn trong ngày đính hôn của mình… Lời
giải thích duy nhất chính là đã gặp tai nạn bất ngờ.
Bây giờ đành mong ngóng, hi vọng rằng đó chỉ là một tai nạn nhỏ mà thôi.
A Thẩm cũng tới khuyên nhủ ngăn cản Ninh Nhiễm Thanh, con người vốn khéo
miệng như anh ta mà cũng có lúc nghẹn lời, mãi mà không nói nổi một câu.
“Giang Hành Chi, cho tôi đi với, xin anh…” Ninh Nhiễm Thanh gần như bật khóc,
nhưng thái độ của cô rất cương quyết, cô sẽ không ở đợi ở đây. Bấy giờ
mắt cô căng xót khôn tả, cổ họng như nghẹn lại, đầu trống rỗng, ngực
phập phồng lên xuống, những suy đoán không tốt như một đám sương khói từ từ thành hình trong đầu cô, cô chưa dám nghĩ tới mà người đã run lên
cầm cập, răng trên răng dưới liên tục va vào nhau.
Giang Hành Chi không nỡ nhìn dáng vẻ hiện giờ của cô, đèn chùm trong biệt thự lấp lánh chói mắt khiến anh ta phát hoảng, bàn tay xỏ trong túi đã xiết chặt đến cứng đờ, cuối cùng anh ta thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Thế thì cô đi cùng tôi.”
Ninh Nhiễm Thanh ngồi trên chiếc Hummer đỗ ngoài
sân của Giang Hành Chi, buổi tối trên con đường rợp bóng cây, để tiện
cho việc tìm người, cửa sổ xe được hạ xuống một khoảng lớn, gió đêm lạnh từ từ thổi vào trong xe, khiến mái tóc được chải gọn gàng của Ninh
Nhiễm Thanh rối tung lên.
Suốt dọc đường, Ninh Nhiễm Thanh luôn kề sát vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, còn Giang Hành Chi thì vừa lái xe vừa gọi điện thoại.
“Đừng quá lo lắng, Hữu Sinh không phải người dễ dàng gặp chuyện không may.”
Giang Hành Chi lên tiếng, giọng nói mát lạnh như thể chỉ một thoáng thôi sẽ bị gió thổi tan, “Trước khi có tin tức đều là thông tin tốt.”
Hai tay Ninh Nhiễm Thanh che miệng, không đáp lại anh ta.
Phía trước tắc đường, khi chiếc Hummer dừng lại, Ninh Nhiễm Thanh vội mở cửa xe bước ngay xuống, chạy về phía một cửa hiệu ở tòa cao ốc nhà phía
trước, cô biết Tần Hữu Sinh đi lấy nhẫn đính hôn ở đây.
Ninh Nhiễm Thanh tự ý xuống xe khiến Giang Hành Chi chửi thề mấy câu, liên tục ấn còi, anh ta cũng phát điên rồi.
Ninh Nhiễm Thanh chạy thẳng đến một cửa hiệu trong tòa cao ốc, cô thở hổn
hển, đôi mắt đỏ bừng, chống hai tay lên tủ kính thủy tinh, lồng ngực
phập phồng, nước mắt như chực trào khỏi khóe mi: “… Thầy Tần… đã tới
đây… lấy nhẫn chưa?”
Hai cô nhân viên bán hàng trang điểm xinh
đẹp đều sững sờ trước dáng vẻ này của cô, nhưng chỉ trong phút chốc, một cô nhân viên đã hoàn hồn: “Hôm nay có một vị Tần tiên sinh tới chỗ
chúng tôi lấy một chiếc nhẫn bạch kim nạm kim cương ba cara.”
Ninh Nhiễm Thanh: “Khi nào?”
Nhân viên bán hàng của các cửa hiệu danh tiếng thường khá nhạy cảm với các
vị khách giàu có, chiếc nhẫn kim cương vị Tần tiên sinh này lấy đi hôm
nay không chỉ nặng hơn ba cara, mà độ tinh khiết, màu sắc và kỹ thuật
cắt mài đều là thượng hạng, nên họ không thể không có ấn tượng với một
khách hàng như vậy.
“Tần tiên sinh rời khỏi đây vào khoảng năm
rưỡi chiều.” Cô nhân viên nọ trả lời câu hỏi của Ninh Nhiễm Thanh với
khuôn mặt tươi cười.
Giang Hành Chi tìm được Ninh Nhiễm Thanh ở
cửa xoay của tòa cao ốc thương mại quốc tế, đường phố ồn ào tấp nập, anh ta kéo cô lên xe.
Sau đó hai người đi từ đường Hoàng Hà đến
đường Ninh Á, rồi tới cửa hàng hoa ở công viên Thập Cành, xe dừng trước
cửa hàng hoa, Giang Hành Chi cùng Ninh Nhiễm Thanh xuống xe vào cửa hàng để hỏi thăm, cuối cùng biết được Tần Hữu Sinh đã rời khỏi đây vào sáu
giờ mười lăm phút.
“Chị có nhớ cậu ấy đi về hướng nào không?” Giang Hành Chi hỏi.
Chủ cửa hàng hoa ngẫm nghĩ một thoáng rồi chỉ về phía bên trái: “Hình như là bên trái.”
Bên trái đúng là hướng đi tới biệt thự, nhưng Tần Hữu Sinh đã đi đâu mất
rồi, dọc đường tới đây, Giang Hành Chi đã kiểm tra mọi tin tức giao
thông, tuy nhiên không hỏi được bất kỳ tin tức tai nạn giao thông nào.
Khuôn mặt Ninh Nhiễm Thanh ngày càng tái hơn, khóe môi cô vẫn mím chặt, nước
mắt tràn khóe mi, suốt dọc đường đi trong xe luôn im lìm không một tiếng động.
“Thầy Tần nhất định là không sao cả, đúng không?” Ninh Nhiễm Thanh hỏi Giang Hành Chi, giọng nói hơi khàn khàn.
Giang Hành Chi nhìn con đường phía trước, nói chắc như đinh đóng cột: “Nhất định là không sao cả.”
Ninh Nhiễm Thanh thấy bản thân như rơi vào trong biển lớn, từng cơn từng cơn sóng biển gần như nhấn chìm cô, câu “Nhất định là không sao cả” của
Giang Hành Chi lúc này tựa như một tấm ván cứu mạng, cô ôm lấy nó cố hít thở, hít sâu không khí mới vào người, bảo vệ chút hi vọng nhỏ nhoi đang dần tan biến trong tim cô.
Giang Hành Chi cùng Ninh Nhiễm Thanh
tới Cục cảnh sát báo án, cảnh sát trực ban là một ông anh người Đông
Bắc, đã quen Giang Hành Chi từ trước, bưng hai cốc nước tới: “Luật sư
Giang, có chuyện gì vậy?”
Giang Hành Chi trình bày xong toàn bộ sự việc, cảnh sát trực ban bèn quay sang nhìn Ninh Nhiễm Thanh: “Hay là cãi nhau?”
Ninh Nhiễm Thanh im lặng không đáp.
“Không có chuyện đó đâu.” Giang Hành Chi trả lời thay cô.
Cảnh sát trực ban cũng không thông thấu mọi chuyện, bèn kể ra những vụ án
trước đây anh ta từng gặp phải: “Luật sư Giang à, trước đây chúng tôi
nhận được rất nhiều vụ án tìm bạn trai mất tích từ phía nữ, nhưng kết
quả là đám đàn ông kia cố ý trốn ở đâu đó thôi, vì ngại nói chia tay
mà.”
Móng tay Ninh Nhiễm Thanh đã cắm sâu vào lòng bàn tay, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào cảnh sát trực ban này.
Đồng chí cảnh sát ngẩn ra, quay sang nói với Giang Hành Chi: “Anh coi?”
Giang Hành Chi liếc nhìn cô, vẫn trả lời như cũ: “Không có chuyện đó đâu.”
“Quan trọng là phải mất tích đủ 48 giờ mới có thể lập hồ sơ vụ án.”
Sắc mặt Giang Hành Chi tối đi.
Cảnh sát trực ban nọ rất khó xử, anh ta cho rằng đây nhất định là chuyện nam nữ mâu thuẫn ngớ ngẩn mà thôi, nhưng lại không thể không nể mặt Giang
Hành Chi, anh ta xiết chiếc bút trong tay, cất tiếng: “Thôi được rồi,
tôi điều cảnh viên đi tìm người giúp Ninh tiểu thư ngay đây.”
Hơn mười giờ đêm hai người mới ra khỏi Cục cảnh sát, Ninh Nhiễm Thanh vẫn
nắm chặt di động trong tay, hễ điện thoại đổ chuông là cô lại giật mình
hoảng hốt, vội kiểm tra xem ai gọi tới, cuối cùng lại là chị gái, Vương
Trân, A Thẩm… Ai cũng gọi điện cho cô, chỉ Tần Hữu Sinh là không.
Đột nhiên có một số lạ gọi tới, tay Ninh Nhiễm Thanh run lên, nhìn chằm
chằm vào số điện thoại đang hiển thị trên màn hình: “Có lẽ là thầy Tần,
nhất định là di động của anh ấy hết điện rồi…”
Giang Hành Chi
liếc qua số điện thoại là biết đây là một cuộc gọi quảng cáo, anh ta
muốn nhắc Ninh Nhiễm Thanh, tuy nhiên lại không nói nên lời.
Ninh Nhiễm Thanh cố nén kích động, ấn nút nghe điện, cô đưa di động nhẹ
nhàng đặt bên tai, cả người như chìm trong bất an hoảng loạn, chỉ một cú đẩy là sẽ ngã ngay.
“Alo…” Ninh Nhiễm Thanh khàn khàn cất tiếng.
“Chào Ninh tiểu thư, tôi là nhân viên của công ty âm nhạc XX, gần đây công ty chúng tôi mới đưa ra sản phẩm…” Giọng nữ ngọt ngào vui tươi truyền ra
từ loa di động.
Di động bên tai Ninh Nhiễm Thanh tuột xuống, cô
chầm chậm ngồi xuống, cuối cùng vùi đầu vào giữa hai gối, khóc nức nở,
bờ vai gầy run lên bần bật.
Giang Hành Chi kém nhất là khoản an
ủi người khác, anh ta chăm chú nhìn cô gái đang co rúm người lại kia,
hít vào một hơi lạnh rồi cũng ngồi xuống: “Ninh Nhiễm Thanh.”
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt nhạt nhòa trong nước mắt, cắn chặt
môi, rất lâu sau cô mới nức nở nói: “Luật sư Giang, rốt cuộc thầy Tần đã đi đâu… Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu.”
Giang Hành Chi im lặng không đáp, anh ta đã gọi tất cả các cuộc gọi mà anh ta có thể, thậm chí còn
gọi tới San Francisco, song không một ai biết Tần Hữu Sinh đã đi đâu.
Tần Hữu Sinh là người anh em tốt, là người bạn thân nhất của anh ta, anh
cũng rất nóng ruột, nhưng giờ anh ta cũng không có chút manh mối nào:
“Thôi, biết đâu sáng mai cậu ấy lại quay về thì sao.” Giang Hành Chi kéo Ninh Nhiễm Thanh dậy.
Sáng mai anh ấy sẽ quay về thật ư?
Khi Ninh Nhiễm Thanh trở lại biệt thự, Vương Trân, Ninh Tuân Tuân, Trương
Tiểu Trì, A Thẩm đều chưa rời đi, giữa phòng khách còn có một chiếc bánh gato lớn và một chú gấu bông cao hơn hai mét, phía trên là những ngôi
sao xinh đẹp treo trên những sợi dây màu sắc sặc sỡ. Trên quầy rượu cao
cao, một đôi búp bê đang quay tròn theo tiếng nhạc đinh đang.
Giang Hành Chi xem đồng hồ: “Hay là thế này đi, nếu ngày mai có thông tin gì
thì mọi người lập tức liên lạc với nhau, tôi đã báo án cho Cục cảnh sát
rồi, họ cũng đã bắt đầu tìm kiếm, nếu có tin mới tôi sẽ báo cho mọi
người, ngoài ra trong khoảng thời gian này mong mọi người cùng chú ý để
tâm một chút, coi như giúp đỡ nhau.”
Giang Hành Chi nói rất thành khẩn, khiến A Thẩm cuống lên: “Luật sư Giang, anh nói gì thế, chắc chắn chúng tôi sẽ giúp mà.”
Giang Hành Chi vỗ vỗ vai A Thẩm.
Đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ, không một ai có thể chợp mắt được, khi tiếng chuông điểm 12 giờ vang lên, Ninh Nhiễm Thanh lại cầu xin Giang Hành
Chi: “Chúng ta lại tới Cục cảnh sát được không?”
Giang Hành Chi nhìn cô, không hề do dự: “Được.”
Ôm hi vọng mà tìm kiếm còn tốt hơn là ngồi chờ chết, lần thứ hai ra khỏi
Cục cảnh sát, hai người đều không trở về biệt thự, Giang Hành Chi đưa
Ninh Nhiễm Thanh đi từ phía Bắc thành phố tới phía Nam thành phố, từ
phía Tây thành phố đến phía Đông thành phố, sáu giờ sáng, anh dừng xe
trước một nhà hàng KFC bán đồ ăn sáng: “Ăn gì đó trước đã.”
Ninh
Nhiễm Thanh không ăn nổi, Giang Hành Chi xuống xe mua hai suất đồ ăn
sáng đặc biệt, anh ta dúi mạnh vào tay cô một suất đồ ăn sáng: “Ninh
Nhiễm Thanh, nếu đây là một trận chiến trường kỳ thì cô đừng để bản thân trở thành phiền toái.”
Ninh Nhiễm Thanh đờ đẫn nhìn anh ta, một lúc sau cô mới bắt đầu ăn.
Đúng lúc ấy thì tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe, Giang Hành Chi
cầm lấy di động trên xe, nhìn màn hình rồi nói: “Điện thoại của Cục cảnh sát.”
Ninh Nhiễm Thanh xiết chặt cốc giấy đựng đồ ăn, tim như thắt lại, đau đớn vô cùng.
“Alo, là tôi… Được, tôi biết rồi.” Giang Hành Chi ngắt máy, nhìn vào đôi mắt
đờ đẫn của Ninh Nhiễm Thanh: “Phía cục cảnh sát có tin tức mới, muốn
chúng ta tới hiện trường để xác nhận.”
Cục cánh sát mới nhận được tin là, có một chiếc SUV tự bốc cháy trong khu rừng cách đây tám mươi
kilomet, họ hoài nghi đó là xe của Tần Hữu Sinh.
Khi Giang Hành
Chi ngắt máy, tay anh ta cũng hơi nhũn ra, sau đó vội tỉnh táo lại nắm
chặt tay lái, quay đầu xe. Ninh Nhiễm Thanh không hề cất tiếng, khi nãy
lúc Giang Hành Chi nghe điện cô cũng nghe được phần nào, cô lẳng lặng
quay đi, chiếc xe đó chắc chắn không phải xe của thầy Tần.
Chắc chắn không phải!
Xe cứu hộ đã đỗ trước Cục cảnh sát từ lâu, hai người cùng chuyển sang xe cảnh sát tới địa điểm xảy ra vụ tai nạn.
Xe cảnh sát hú còi ầm vang, chỉ nửa tiếng đã tới nơi, lúc xuống xe Giang
Hành Chi đỡ Ninh Nhiễm Thanh, cô run rẩy bước từng bước tới bên chiếc xe đã cháy đến biến hình, khi nhìn thấy biển số xe quen thuộc, cô nhắm mắt ngã quỵ.
Mười mấy phút sau, Giang Hành Chi hết ấn vào nhân trung của Ninh Nhiễm Thanh rồi vỗ nhẹ vào mặt cô, tới khi Ninh Nhiễm Thanh
tỉnh lại anh mới lên tiếng: “Có một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe tin nào?”
Ninh Nhiễm Thanh vội mở to mắt, ôm chút hi vọng cuối cùng nhìn Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi cố gắng để giọng nói của bản thân thật nhẹ nhàng: “Dù đây là xe của Tần Hữu Sinh, nhưng trong xe không có ai.”
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu.
Giang Hành Chi lấy một chiếc nhẫn từ trong túi đưa cho Ninh Nhiễm Thanh: “Nó được tìm thấy trong xe, cô cứ nhận lấy đã.”