Type: Thanh Hà
Muốn người khác đánh bạn là một chuyện, tuy nhiên thực sự bị đánh lại là chuyện khác.
Sau khi xác nhận mình đích thực bị đánh, Ninh Nhiễm Thanh chợt đứng bật
dậy, cầm chén trà trên bàn hất vào mặt người phụ nữ kia, chén trà sữa
nóngbỏng lập tức chảy xuống từ mặt người phụ nữ cao gầy.
Để đề phòng cốc trà của Liêu Sơ Thu bị cướp đi, cô cũng lấy nó hắt vào mặt người phụ nữ kia luôn.
Trà mà Liêu Sơ Thu uống là trà xanh, sau khi bị hất trà vào mặt, lá trà
xanh nhạt lập tức dính lên trán, mũi, khóe miệng… của người phụ nữ nọ.
“Chúng ta đi thôi.” Ninh Nhiễm Thanh nói với Liêu Sơ Thu, đúng lúc đứng lên da đầu cô bỗng dưng đau rát, người phụ nữ kia đã túm tóc cô rồi ấn đầu cô
xuống bàn, sau đó lấy bánh gato miễn phí trên bàn ụp vào mặt cô.
Ninh Nhiễm Thanh thực sự kinh hoàng, cô ú ớ mấy tiếng rồi đưa tay bóp chặt mũi người phụ nữ kia.
Tình hình bỗng trở nên tồi tệ, cô gái đẻ thuê cố gắng giữ chặt người phụ nữ
kia còn Liêu Sơ Thu thì cố giữ cô lại, song đều vô dụng, cuối cùng, Liêu Sơ Thu đành ra ngoài gọi bảo vệ.
Phụ nữ đánh nhau không có chiêu thức bài bản gì hết, hồi còn bé Ninh Nhiễm Thanh từng gây gổ với Ninh
Bối Bối không biết bao nhiêu lần, cô chưa bao giờ thua trận, dù hiện tại cô có bị túm tóc nhưng cô vẫn có thể cấu, cào, đấm, đá… mọi chiêu thức
được sử dụng, khi cô định cào thêm một cái thì bị bảo vệ lôi ra.
Ninh Nhiễm Thanh xoa xoa cánh tay bầm tím, ngạo nghễ mà hung hãn, dữ dằn
nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên miệng người phụ nữ kia, chỉ là vì tức
quá nên nói chuyện cũng ngắc ngứ: “Cô… cô…”
Người sợ xảy ra biến cố nhất ở đây chính là cô gái đẻ thuê, cô lí nhí nói: “Xin lỗi.”
“Xin lỗi mà có tác dụng thì còn cần luật sư làm gì?” Sau khi gào lên như
vậy, Ninh Nhiễm Thanh thấy khóe miệng đau nhức, khi nãy bị đánh nên giờ
chỉ cẩn hơi căng mặt là thấy đau rồi.
“Cô cứ thử lên mặt nữa đi.” Người phụ nữ kia giả vờ như định đánh tiếp, Ninh Nhiễm Thanh vừa bị túm tóc nên nghĩ đến mà kinh, bèn lùi về sau theo bản năng.
Quả nhiên trong chuyện ẩu đả, cô cũng chỉ là con ếch ngồi đáy giếng, cùng lắm là thắng được Ninh Bối Bối mà thôi.
Cuối cùng khi bảo vệ dẫn người phụ nữ kia đi, cô gái đẻ thuê tỏ vẻ căng
thẳng sợ hãi, nói một câu xin lỗi rồi cùng người phụ nữ kia ra về.
Hiện giờ da đầu Ninh Nhiễm Thanh đang đau rát vô cùng, mặt đau tay cũng đau, khi nãy người phụ nữ kia ụp bánh lên mặt cô, giờ cô thấy mặt mình đầy
kem, dính dớp, ẩm ướt.
Quá ghê tởm, cũng quá bẽ mặt.
Ninh Nhiễm Thanh tự dung muốn khóc, nhưng cũng không thể khóc trước mặt Liêu Sơ Thu và bảo vệ được.
Cho tới khi Liêu Sơ Thu nhẹ nhàng hỏi cô: “Luật sư Ninh, không sao chứ?”
Ninh Nhiễm Thanh thầm nghĩ người phụ nữ kia cũng bị mình cào chảy máu, tâm
trạng cũng thoải mái hơn, chớp chớp mắt để nước mắt còn vương trong viền mắt không chảy ra ngoài, sau đó ngẩng đầu hỏi Liêu Sơ Thu: “Lúc nãy
thấy tôi lợi hại không?”
Liêu Sơ Thu muốn dẫn cô tới bệnh viện,
song Ninh Nhiễm Thanh không muốn ra khỏi phòng lúc này, “Chị về trước
đi, tôi sẽ nhờ người đến đón mình.”
“Chỉ vì tôi mà luật sư Tiểu
Ninh mới bị đánh, sao tôi có thể đi được, chốc nữa tôi dẫn cô tới bệnh
viện.” Liêu Sơ Thu nhìn cô nói, bộ dạng hiện tại của cô khiến cô ta khá
kinh ngạc.
Ninh Nhiễm Thanh không hề thích cái từ “bị đánh” này,
cô đưa tay chạm vào khuôn mặt dính dính nhớp nháp của mình, “Tôi không
sao thật mà, tôi sẽ nhờ bạn tôi đón, chị cứ về trước đi, với lại ngày
mai chị với chồng chị thỏa thuận chuyện ly hôn, có thể… yêu cầu đổi
người phụ trách…” Giọng Ninh Nhiễm Thanh càng ngày càng nhỏ hơn, trong
lòng cũng thầm phê phán bản thân, cô là một luật sư, sao có thể đánh
nhau với người ta được, hành vi này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình
tượng của bản thân trong lòng khách hàng, khách hàng muốn mời luật sư
giúp mình đàm phán, chứ đâu phải mời vệ sĩ đi đánh nhau.
“Chẳng
lẽ luật sư Tiểu Ninh không tới được ư?” Liêu Sơ Thu có thói quen mang
khăn tay bên người, bèn đưa cô khăn tay để cô lau mặt.
“Không
phải, tôi sợ chị cảm thấy tôi dễ xúc động…” Khi cầm lấy chiếc khăn, vành mắt Ninh Nhiễm Thanh chợt đỏ lên, để Liêu Sơ Thu không nhìn thấy, cô
bèn cúi gằm mặt xuống.
“Sao cô lại nghĩ như vậy, tôi thấy cô rất
tốt mà.” Liêu Sơ Thu ngồi xuống cạnh cô, “Tôi ngồi ở đây với cô đã, cùng chờ bạn cô đến đón cô.”
“Không cần thật mà…” Ninh Nhiễm Thanh
không biết diễn tả tâm trạng vừa căm giận vừa xấu hổ của mình ra sao,
“Chị về trước đi được không, mai chị báo thời gian địa điểm cho tôi, tôi sẽ tới, giờ chị cứ ở cùng tôi như vậy… tôi chỉ thấy bẽ mặt thôi…”
“Được, vậy tôi về trước đây.” Liêu Sơ Thu đành phải đồng ý.
Sau khi Liêu Sơ Thu rời đi, Ninh Nhiễm Thanh vào phòng vệ sinh, lấy gương
ra rồi bắt đầu lau vết bánh gato trên mặt, cô nhìn khuôn mặt thê thảm
trong gương, tóc tai rối bù, tóc mái bị một miếng bơ nhỏ dính chặt vào
trán, má trái sung tấy, có thể thấy được dấu tay sưng đỏ mờ mờ, chỉ một
cái tát mà người phụ nữ kia có thể biến cô thành thế này, đúng là hung
ác!
Ninh Nhiễm Thanh hơi nhếch miệng: “Chu choa…”
Đau quá.
Tần Hữu Sinh và Châu Yến có quen biết nhau, là luật sư – hai người cũng
từng đối đầu trước tòa án, ngoài đời sống – lại là bạn bè thân quen, cho nên dạo trước anh nhờ Châu Yến hướng dẫn Ninh Nhiễm Thanh giúp mình, cô ta đồng ý ngay.
Lúc hết giờ làm, Tần Hữu Sinh tới phòng làm việc của Châu Yến trò chuyện một lúc.
Châu Yến cười híp mắt, hỏi anh: “Luật sư Tần không tới đây chỉ để gặp tôi đâu nhỉ”
Tần Hữu Sinh cũng cười, đặt cốc trà trong tay xuống “Nhiễm Thanh đâu rồi?”
“Quả nhiên là tới chỗ tôi để tìm người.” Châu Yến đứng dậy khỏi ghế, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về: “Em ấy đã đi từ sớm rồi, đi cùng một vị khách
hàng, nghe nói là tới phòng trà Tây Ngữ.”
“Biểu hiện khi thực tập có ổn không?”
“Rất chăm chỉ cũng tích cực học tập, chỉ là tâm tư hơi đơn thuần một chút,
còn cần tôi luyện thêm.” Châu Yến đưa ra lời bình đúng trọng tâm.
“Coi như cũng có tiến bộ.” Tần Hữu Sinh mỉm cười gật đầu, đứng lên bắt tay
Châu Yến, “Vậy tôi xin về trước, hôm khác tôi sẽ mời luật sư Châu ăn cơm để tỏ lòng cảm kích.”
“Khách sáo quá.”
Khi Ninh Nhiễm Thanh định ra khỏi nhà vệ sinh thì di động bỗng đổ chuông, người gọi tới là Tần Hữu Sinh.
Lúc ngồi trong nhà vệ sinh cô đã sửa sang lại đầu tóc, mặt mũi cho ổn thỏa
rồi, có điều vết sưng tấy ở má trái và vết bẩn của bánh gato trên cổ áo
vẫn không thể xóa đi được.
Ấn nút nghe máy, giọng nói quen thuộc
của Tần Hữu Sinh liền truyền tới: “Nhiễm Thanh, công việc bàn tới đâu
rồi, buổi tối đi ăn cùng anh nhé…”
Khóe môi Ninh Nhiễm Thanh hơi giật giật, khi nghe được giọng nói của Tần Hữu Sinh cô mới thực sự thấy tủi thân.
“Thầy Tần… người ta vừa bị tát một cái…” Vừa nói ra thì nước mắt đã rơi như
mưa, không thể kiềm chế được. Từ nhỏ tới lớn Ninh Nhiễm Thanh chưa bao
giờ bị đánh, dù sau này nhà có mẹ kế song cô cũng chưa từng chịu thiệt,
kể cả Ninh Bối Bối kém cô hai tuổi, nếu hai người tranh chấp, Hồng Tú Mỹ cũng bắt Ninh Bối Bối phải xin lỗi cô.
Có một lần cô làm hỏng
búp bê mà ông Ninh Uy Phong mua cho Ninh Bối Bối, Hồng Tú Mỹ mới hiếm
hoi mắng cô một trận: “Nhiễm Thanh, dù dì không phải mẹ ruột của con,
không có quyền cũng không có nghĩa vụ giáo dục con, tuy nhiên dì vẫn
phải nói cho con biết, nếu con không chịu sửa đổi tính tình, sau này ra
ngoài xã hội, với cá tính của con thì một người qua đường xa lạ cũng có
thể trừng trị con.”
Giờ thì hay rồi, cô thực sự bị một người xa lạ trừng trị!
Có hai nhân viên phục vụ đi vào đều nhìn cô với vẻ tò mò, Ninh Nhiễm Thanh không muốn bị người ta nhìn thấy cô đang khóc, bèn vội vàng đi vào
buồng vệ sinh nhỏ, chẳng thiết rửa mặt, khóa trái cửa rồi ngồi lên bồn
cầu đậy nắp, tiện tay giật một tờ khăn giấy vừa khóc vừa lau nước mắt.
Cô cũng muốn được mẹ quản lý giáo dục lắm chứ, rốt cuộc cô đã làm gì sai
mà tất cả mọi người đểu căm ghét cô, hôm nay còn bị một người xa lạ
đánh nữa.
Ninh Nhiễm Thanh co người ôm lấy đầu gối, hai tay lau
nước mắt, nghẹn ngào thở không ra hơi, cho tới khi điện thoại đổ chuông, cô nhìn tên người gọi trên màn hình mới phát hiện khi nãy mình đã vô ý
ngắt điện thoại của Tần Hữu Sinh.
Ấn nút nghe máy, điện thoại vang lên giọng nói vô cùng lo lắng của anh: “Nhiễm Thanh, rốt cuộc em đang ở đâu?”
Trước đây, Ninh Nhiễm Thanh chỉ thấy Tần Hữu Sinh cũng không tồi, giờ đây cô
mới nhận ra anh thực sự rất tốt. Mỗi cô gái đều mơ về anh hùng của riêng mình, người anh hùng này không nhất thiết phải xuất hiện khi cô gặp
hiểm nguy hay bị ức hiếp, mà chỉ cần có thể như lúc này, khi cô đang
buồn khổ ưu thương, anh sẽ vì cô mà lo lắng phiền muộn.
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, mãi một lúc sau mới nói được: “Nhà vệ sinh nữ tầng hai…hic hic…”
Một người nóng ruột hỏi han, một người khóc lóc thảm thiết, trả lời ngắt quãng.
Câu trả lời của cô vẫn khiến Tần Hữu Sinh buồn khổ khôn nguôi.
Anh đi tới trước nhà vệ sinh nữ liếc nhìn bức hình “giầy cao gót” dán ngoài cửa, do dự, đúng lúc ấy một bác gái phụ trách vệ sinh muốn đi vào quét
dọn, liếc mắt nhìn anh: “Anh à, nhà vệ sinh nam ở chỗ khác.”
Tần Hữu Sinh ho khẽ, “Bạn gái tôi ở trong này.”
Bác gái nhìn anh mấy lượt vẫn không tin lắm.
Tần Hữu Sinh đành quay mặt đi, đúng lúc ấy, tay anh bị một bàn tay mềm mại
nắm lấy, anh quay đầu, Ninh Nhiễm Thanh khóc đến đỏ mắt đã đứng trước
mặt anh.
“Mình đi thôi anh.” Ninh Nhiễm Thanh nhỏ giọng nói, kéo tay Tần Hữu Sinh đi ra ngoài.
Xe của Tần Hữu Sinh đỗ ven đường, vì vượt qua dải phân cách đỗ xe nên bị dán hóa đơn phạt.
Khi Ninh Nhiễm Thanh đi tới, nhìn thấy, liền lẩm bẩm: “Kỹ thuật đỗ xe kém thế này thì bị phạt thì đúng rồi còn gì.”
Chẳng phải cũng vì lo lắng cho cô nên anh mới tìm bừa chỗ đỗ xe để rồi bị
phạt hay sao, anh kéo cô tới trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào bên má
sưng tấy của cô: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Lên xe rồi nói.” Giữa đường lớn Ninh Nhiễm Thanh nói không nên lời.
Sau khi lên xe Tần Hữu Sinh muốn dẫn Ninh Nhiễm Thanh đến bệnh viện song cô sợ xấu hổ, tới lúc bác sĩ hỏi sao cô lại bị thế, cô thực sự chẳng có
mặt mũi nào mà khai rằng mình bị người ta đánh thành ra thế này.
Tần Hữu Sinh nhớ ra ở chỗ Giang Hành Chi có một chai thuốc đặc trị vết
thương ngoài da, do một khách hàng Hongkong tặng, thế là anh bèn gọi
ngay cho anh ta.
Cũng phải nói mấy ngày nay Giang Hành Chi thực
sự không muốn tiếp điện thoại của Tần Hữu Sinh, vì tám chin phần là
chẳng phải chuyện tốt lành gì, nên khi thấy màn hình hiện “Tần Hữu Sinh” gọi tới, anh ta bèn ngắt máy luôn sau đó tiếp tục chạy bộ trên máy
chạy bộ.
Tần Hữu Sinh hiểu tính cách Giang Hành Chi, nên sau khi
anh ta ngắt máy thì anh ta lại ung dung gọi tiếp một cuộc nữa, cuối cùng sau nửa phút đổ chuông, giọng nói không mấy vui vẻ của Giang Hành Chi
vang lên: “Có chuyện gì?”
“À, chai thuốc bôi đặc trị vết thương dạo trước có còn ở chỗ cậu không?”
“Sao hả, đến nó mà cậu cũng không buông tha?”
Tần Hữu Sinh đáp: “Đừng nóng, tôi đang cần nó thật mà, Thanh Thanh bị thương, giờ tôi dẫn cô ấy đến chỗ cậu bôi thuốc.”
Giang Hành Chi ngắt điện thoại của Tần Hữu Sinh, ngó quanh nhà một vòng, vì
sáng nay nhân viên vệ sinh định kỳ mới tới thu dọn nên căn nhà rất sạch
sẽ. Thế là anh ta lại liếc đến chiếc áo may ô màu trắng và chiếc quần
thể thao sáng màu trên người mình, sau đó bước xuống máy chạy bộ, quay
về phòng thay một bộ vest rồi mới đi ra.