Nhiên Kỳ các nàng từ khi rơi xuống nơi đây, tay vẫn không ngừng ôm chặt lấy.
Duệ Tú cảm thấy Nhiên Kỳ ho khan kịch liệt, liền từ trên người nàng bò xuống, ngồi dậy xem xét.
Nàng đưa tay hướng lưng Nhiên Kỳ, vuốt, giúp cô thuận khí.
Vô tình tầm mắt nhìn được trên đất không xa có nhiều vết máu, đỏ mới.
Lo lắng nhìn lại lần nữa Nhiên Kỳ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, nương theo ánh sáng len lỏi xuyên đến hang động, nàng nhìn thấy gương mặt trắng nỏn người kia xuất hiện vết máu loang bên khoé môi. Đôi tay thiếu tự chủ thoáng chút rung lên, khẽ chạm môi cô, không nghĩ đến lại bị cô ngăn cản.
Duệ Tú như muốn khóc nhìn vào Nhiên Kỳ, giọng nghẹn ngào trách móc.
" Ngươi bị thương khi rơi xuống có phải không..
"
" Tại sao...sao ngươi lại làm vậy..thật đáng ghét..đáng ghét mà.."
Duệ Tú cảm thấy mình thật vô dụng, lúc nào cũng luyên lụy đến người thân chính mình, kể cả bây giờ, người mà nàng thương, cũng vì nàng mà hết lần này đến lần khác đều hại thương tổn.
Nhiên Kỳ do không muốn Duệ Tú có bất kỳ thương tổn gì, nên đã lấy thân thể mình làm đệm che chắn trợ giúp.
Dù thương thế hiện tại không nặng lắm so với lúc còn ở Linh giới, nhưng này, nàng cũng phải mất hai ba canh thời gian thì trị khỏi, kể cả vết thương, tự khắc hồi phục hoàn toàn.
Chỉ là nhìn thấy nữ nhân của mình, như muốn khóc,vì chính mình thương tâm.
Làm nàng lòng ngực len lỗi tia ấm áp, nhẹ kéo nàng tiến trong lòng an ủi.
" Bảo bối đừng khóc..Tỷ khóc như thể Nhiên Kỳ bắt nạt tỷ đâu?"
" Ta không cảm thấy khó chịu..Tỷ xem thử..Có phải không thương!?"
Nhiên Kỳ cho tay nàng đặc nơi ngực chính mình cảm thụ, xong nói tiếp.
" Tỷ còn khóc như vậy..sẽ không xinh đẹp nữa nha~.
Nhìn xem, giống tiểu miêu miêu trong y quán quá chừng~"
Nhiên Kỳ nói tay xoa mặt nàng, lau không vệt mắt có chút lem ra qua cát bụi.
Duệ Tú vừa bị hành động, vừa bị lời nói của Nhiên Kỳ, một phần giận dỗi trách cứ, nhưng đổi lại lòng cũng yên tâm hơn phần nào.
" Vậy ngươi nói xem,nếu ta....ta là xấu xí....thì...liệu ngươi có...yêu ta không...!"
Nàng nói vô cùng nhỏ, mặt đỏ ửng không dám lặp lại lần hai, dù sao một nữ tử nói thật lòng mình, là biết bao dũng khí a.
Nhiên Kỳ còn đang thất thần nhìn nàng, suy nghĩ.
Chẳng qua lời vừa rồi có bao nhiêu, thì tai đều nghe rõ cách lạ thường.
Vì còn đang thất thần không biết nói sao, khiến Duệ Tú xấu hổ quay mặt sang nơi khác, không tiếp tục cùng nàng nhìn nhau ám muội kia nữa.
NhiênKỳ không nghĩ Duệ Tú sẽ như vậy hỏi mình, không phản ứng kịp câu hỏi, thất thần hồi lâu, khi tâm tình giữ được ổn, mới bắt đầu đến gần áp sát tai nàng nhả ra khí nóng.
" Dù tỷ có là ai...hay có như thế nào.
Thì tỷ, mãi vẫn là người trong lòng của ta, là người quan trọng đối với ta, mãi sau này cũng không thay đổi..
"
Nhiên Kỳ nâng nhẹ chiếc cầm nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn từ đôi mắt rồi đến sống mũi.
Chậm rãi chạm vào đôi gò má mịn màng của nàng, ngón tay di chuyển từ từ ₫ộng đến đôi môi đỏ căng mọng kia,nhìn ngắm cảm nhận món ngon nên rì đầu mình kề xác môi nàng đánh cái nụ.
Cảm nhận mềm mại nơi cánh môi, khiến cô thỏa mãndùng đầu lưỡi nhẹ lướt qua môi nàng.
Cảm nhận người dưới thân thoáng có chút rung, liền tiếp tục cho đầu lưởi đùa giỡn xung quanh khiến chúng một mãnh ướŧ áŧ.
Nhiên Kỳ liếm một hơi có điểm buồn chán, liền môi hé ra, hàm răng tinh xảo cắn *phập* nhẹ một phát, khiến Duệ Tú phía dưới ăn đau liền " A" một tiếng.
Thừa dịp có cơ hội, cô dùng chiếc lưỡi ma mãnh, tiếng thẳng vào trong khoan miệng của nàng.
Cùng nhau ra sức, đấu kiếm bên trong ấy.
Duệ Tú bị cô hôn trêu đùa bên trong khoan miệng, cảm nhận truyền đến chính là hương vị mặn mặn của máu.
Bắt kịp tốc độ, khiến nàng vô ý luồn tay ra sau Nhiên Kỳ ôm thật chặt.
Cả hai gần nhau đến không chút khẽ hở.
Bỗng bàn tay hư hổng của y luôn vào bên trong vạt áo nàng.
Không an phận, còn trên nơi địa phương mềm mại mà đùa nghịch lung tung.
Khiến nàng bất giác đang hôn đều bật tiếng rêи ɾỉ.
" Um.huh..um..hah..
"
" Duệ Tú, tỷ thật sự rất đẹp.."
NhiênKỳ bị hương thơm trên người nàng hấp dẫn đến mê hoặc.
Vừa buôn ra chưa bao lâu các nàng lại tiếp tục quấn lấy lần nữa.
Nhiên Kỳ từ trên dần chuyển hướng xuống chiếc cổ trắng ngần của nàng.
Mỗi một nơi đi qua đều để lại kí hiệu, do chính Nhiên Kỳ tác giả đóng dấu.
Cô dần dần không kiềm chế được chính mình.
Từ nàng hương thơm khiến cô như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Thân thể càng gần hương trên người Duệ Tú càng hấp dẫn hơn, cô bị chính hương thơm điều khiển mọi xúc động.
Cởi bỏ áo bào của mình trải xuống đất xong xui, chính hiện tại không nghe được người nọ nói gì, đến gần, bế bổng đặc nàng nằm vào.
Cả cơ thể khi để nàng xuống cũng theo đó trường nhẹ lên.
Cô di chuyển như con rắn trên thân thể của nàng, cười gian, cảm thấy y phục vướng víu nên lập tức ra tay cởi bỏ khỏi người, cô còn hảo tâm giúp Duệ Tú giải khai y phục chính mình.
Trên người cô hiện chỉ còn lại vải quấn ngực cùng tiết khố bên dưới.
Tay lại bắt đầu không an phận di chuyển xung quanh, trêu đùa phần mềm mại ẩn hiện chiếc yếm mỏng manh, thèm muốn khát vọng đổ xố đều dồn về..