Đoàn thương buông các nàng vào thành đến nay cư ngự đã được 3 ngày.
Binh lính số ít theo các nàng đổi xiêm y trà trộn đưa vào, phần nhìu, lần theo con đường khác phía sau núi mà đi.
May mắn cự thành có tên gọi Trúc La này gọi lớn không lớn gọi nhỏ không nhỏ, so với kinh thành đều có muốn phát triển hơn. Nơi đây dân chúng đều là ấm no, an cư lập nghiệp, thật hiếm thấy một cái ngòe ngoặc ăn xin ven đường..Chứng minh được nơi này quan cai thật rất trung thực, không cậy giàu phán xét, ngược lại thu thuế lương khô, mọi người đều là tự mình quyên góp phần hơn, không tranh lấy 1lời lầm than uy hiếp.
..
Nhiên Kỳ tính đến thời điểm này, nàng đã quá mức phải quá mấy đời con cháu.
Nhưng vì đặc thù cơ thể đến nay nàng trỗ mã vẫn chưa hoàn toàn,toàn diện.
Một cách nói khác, do ở thời gian con người lâu lâu về trước tiếp xúc sinh sống ở trái đất, phần lớn nội tiết tố trong cơ thể nàng đều bị thay đổi,đến khi về lại kết giới bên kia, nàng hẳn đã là thiếu nữ có thể dựng vợ gã chồng.
Nhưng nàng vẫn không lập gia, một phần do bọn họ kì thị nàng dị vật quái tinh, 1 phần sợ nàng luyên lụy cả nhà bọn họ chết thảm, nên không 1 ai dám ngỏ ý với nàng.
Nhiên Kỳ vẫn mang vốc dáng của đứa nhỏ 15-16t (tính tuổi của người cổ đại thì cũng lấy vk được rồi á).
Về phần nhu cầu, Nhiên Kỳ cũng không mấy quan tâm, chỉ là cứ đêm trăng rầm phải tự...( tự hiểu nha=)))
Và ngẫu nhiên đêm nay là như thế.
Trăng đỉnh cao rất tròn, thú tính bên trong du͙ƈ vọиɠ con mắt chiếm cứ rất nhiều.
Nàng không phải không muốn ngủ cùng mấy nữ nhân của nàng.
Nhưng nàng sợ làm họ mệt mỏi,hôm sau lên đường không thể có chút sức lực di chuyển chặn đường tiếp theo.
Cư nhiên phòng, đều ngăn cách 4 cái khác nhau..
Nhiên Kỳ trong phòng, mặt nóng rang như lữa đốt, ánh mắt thất truyền cứ thế vút trụ cự vật to chướng.
Nàng cắn môi, y phục sớm đã tháo đi bớt, chỉ còn lại trung y đơn bạc thất ẩn thất hiện cảnh xuân bên trong..
Những tiếng hậm hừ từ yết hầu phát ra mỗi lúc một nhiều, tay xóc xóc lấy vật kia không ngừng tăng tiết độ cao lên.
Gần như có thể sẽ đến giới hạng, thì một trận gõ cửa vang vội, hướng phòng nàng âm điệu không ngừng.
Người ngoài kia hẳn cũng chẳng muốn ngừng lại, lực gõ mỗi lúc mạnh hơn còn rất nhìu.
Đến khi thấy được thân ảnh người nọ bước ra nàng mới ngừng tay lại.
" Có chuyện gì sao!? Đã khuya nàng đến đây là.."
Nhiên kỳ bất mãn,kiềm chế khát vọng mỡ cửa hướng người gõ lên tiếng, trong giọng có bao nhiêu mất mát liền có bấy nhiêu mất mát..
" Vào trong rồi nói "
Lam Băng lạnh nhạt bước trước vào phòng,tự ý trên bàn rót ra ly trà cầm đặt ở môi nhấp.
" Được.."
Nhiên kỳ theo vào, cũng đóng cửa kỉ càng, sau đi vào ngồi đối diện Lam Băng ý bảo nàng có thể nói.
" Nước Lữ biết chúng ta bên trong gϊếŧ đi hắn trợ lực, cắt đi hắn phần mồi ngon.
Hiện tại đang kéo quân dần tiến đến thành Hồ An phía đông nam tràng vào.
"
Lam băng không do dự trực tiếp nói rõ nội dung tình báo.
" Hắn vì sao biết được, chẳng phải đã.."
" Ta e rằng có nội gián, trong binh sĩ một phần là quân lính do nhị đệ lúc trước bài xích, hắn thế nào không từ sớm mua chuộc đám binh sĩ này đi.
"
" Ân, ta hiểu rồi.
"
" Vậy ngươi tính thế nào!? "
" Trước đem quân hỗ trợ Trương tướng quân.
Còn nữa nàng lần này không cần tham chiến, cứ như vậy ở lại Trúc La thành, ta đã phân bố nhóm thị vệ tài giỏi liền bảo hộ các nàng không nguy hiểm.
Tên Lữ đế kia rõ ràng không muốn chậm trễ,ta cũng chẳng muốn thiệt hại lớn như vậy quân, nàng thay ta quay về triều nói cho phụ hoàng nội trong năm ngày ta liền mang thắng công trở về."
" Ngươi muốn đi một mình!?"
" Ân,một mình ta lộ trình nhanh hơn rất nhìu.."
" Được..ta cùng các nàng..thay ngươi về hồi phụ hoàng..cẩn thận.."
" Ừ.."
....
Trong đêm dưới ánh trăng, thiếu niên xiêm y đơn bạc một mình vận kinh công bay đi thật nhanh.
Sáng hôm sau đoàn người theo chỉ thị Lam Băng toàn bộ quay về hoàng cung, nói là ý của Nhiên Kỳ, hai cái nữ nhân kia cũng không nháo nữa.
...
*tách*
" Ngươi là ai!! " "Aaaa!"
*xoẹt* *ầm*
" Người đâu hộ giá, có thích khách!!!! Có thích khách!!! "
*vụt* *vù vù*
...
" Gϊếŧ!!!!! "
" Ngu xuẩn! " hừừrrr..
*ầm ầm* *loạt xoạt*
...
" Súc sinh!!! "
" hahaa- Là tên nào cuồng ngôn bảo ta không phaỉ đối thủ? Tên nào dưới chân gϊếŧ chết đế vương còn muốn hun tri? Hiện tại bại trận có phải mùi vì rất ngon không!?- hhahaha "
La Khương tên bỉ ổi cư nhiên theo hành tung nàng bao lâu nay.
Còn qua cả Lữ quốc mua thuộc tính tán hòa cùng xuân dược hãm hại nàng.
Hắn thù nàng thù gϊếŧ anh còn thù nàng cướp đi địa vị người trong lòng.
Hắn một kiếm hai kiếm xuyên qua đều không chút lưu tình.
Độc nàng có thể áp chế phá giải, nhưng cũng có lỗ hổng rằng nàng không thể kháng cự với xuân dược!
" Thế nào!? Thích chứ? Ta còn muốn đem ngươi chặt đứt tứ chi, đem cả ruột bên trong moi hết!!! " - hắn vừa nói vừa đem thanh kiếm đâm xuyên qua nàng.
" A! *phụt* grừ!! " - kiếm ở cơ thể xuyên qua đính lại trên đất, nàng như bất động phun ra ngụm máu tươi.
La Khương nhìn thân đầy máu hết sức thỏa mãn, đang vung kiếm hướng tim nàng đâm thì...
*cheng*
Một thanh kiếm chắn ngang hướng Nhiên Kỳ đỡ.
" Ngươi là ai! Sao lại quấy rầy chuyện vui của bổn nhân! "- La Khương có chút khó chịu nhìn nữ nhân y phục hắc y này.
" Ta là ai không quan trọng! Ngươi dám tổn thương nàng! Ta liền cho ngươi một đường chết! " - nữ nhân bay đến hướng La Khương họa kiếm pháp.
Nhiên Kỳ trong mê mang nghe giọng nói có mấy phần quen thuộc lại nghĩ " Hàn! " " Là Hàn, Nhược Hàn! " " Không Hàn nàng không thể, nàng không phải đối thủ của hắn! "
Hoảng sợ cùng vui mừng đang sen, lại không thể nào phát ra thanh âm.
Một lúc lâu nghe được tiếng kiếm rơi, tim nàng như giống thiếu đi một nhịp.
" haha- Chẳng qua là cái môn chủ nhỏ bé lại dám kiêu chiến với ta! Hảo, hôm nay ta tốt tâm trạng liền cho đôi nam nữ các người chung mồ chôn! Yaa!!! " - Kiếm nhanh bay đến nữ nhân ngồi ôm bả vai bị thương.
Gần trong gan tất,lại đúng muốn vì trí tim nàng xuyên thì *bùm* làng khói trắng trước mặt biến cái to lớn lông lá trắng, chắn trước mặt nàng.
" Ngaoo!!!! ".