Đột ngột phía sau cô vang lên tiếng gọi quen thuộc.
- Linh.....!(Là tiếng của Vũ)
- Linh, tại sao em lại bỏ đi trong khi trời đang mưa?
Vũ chạy lại ôm chặt cô vào lòng, ôm cô đến mức tôi có thể cảm nhận được lo lắng của anh, tức giận của anh.
Hơi thở gấp gáp của anh làm cô tin có lẽ anh đã chạy tìm cô rất lâu rồi.
- Về bệnh viện, về với anh...
- Không...em không về...
- Vậy về nhà, nếu em thấy bệnh viện quá ngột ngạt.
- Không, không muốn.
Nếu cứ ép em như vậy thì em đi đâu mặc em.
- Lên xe, mưa thế này đứng đây nói mãi à?
Vũ bế cô lên xe, lấy áo khoác của anh choàng lên cho cô.
Anh Vương Cảnh nhìn Vũ rồi lại nhìn chị Anna.
- Hay đưa Phương Linh về nhà em đi Vũ, em có chung cư riêng mà?
- Linh...không chịu đâu anh.
- Em chịu, về nhà anh đi..(Vũ bất ngờ nhìn cô)
Sau đó hai người kia lại cười cười liền cho xe chạy về chung cư của anh sợ cô đổi ý, nhà Vũ vốn rất giàu, lại thương anh nên chỉ cần anh muốn là có thôi.
Không biết là vì cái gì nên cũng chính vì thế mà anh chẳng ở chung với gia đình.
Không là nhà chị Anna thì là khách sạn.
Tiền của nhà cho dường như anh rất hiếm khi động tới.
Khi cần thiết anh mới sử dụng.
Bước vào chung cư của anh đập vào mắt cô đầu tiên là cái quầy như quầy bar toàn là rượu.
Vũ đưa cô vào phòng lấy đồ của chị Anna đưa kêu cô thay ra.
Nhưng cô nào để ý cho tới khi, cô tắm xong tất cả.
Mới lấy đồ trong túi ra, nhìn bộ đồ ngủ mỏng hai dây khiến cô phát hoả? Là bà chị đó cố tình đây mà!
Quấn lấy cái khăn trên người, lén lúc chạy ra mở tủ đồ của anh cô cố kiếm một cái áo sơ mi càng rộng càng dài thùng thình một tí càng tốt để có thể mặc vào là che toàn bộ từ đùi tới đầu gối oái ăm, đột nhiên cánh cửa bật mở ra, cô giật thót tim lấy đại một cái áo sơmi vội chạy vào phòng vệ sinh lại.
Cũng chính vì vừa gấp vừa hốt hoảng mà
không để ý vũng nước cô tự làm ướt cả sàn đã khiến mình trượt chân té xuống đất.
- Auuu, ui...!(cô nén giọng la lên nhỏ nhỏ đủ mình nghe)
Không ngờ Vũ nghe thấy chạy lại phía tủ, thấy cô té anh cũng không nhịn được cười nhưng cũng lo lắng chạy lại đỡ cô..
- Em không sao chứ? Sao bất cẩn quá vậy?
- À em không sao, em đi thay đồ..
Cô vội vàng đẩy anh ra, chạy thằng một mạch vào phòng tắm thay đồ, lúc bước ra cứ ngỡ anh đi ra ngoài phòng khách rồi nhưng không hề, anh vẫn ngồi trên giường.
Mắt nhìn thẳng vào cửa phòng tắm để khi cô bước ra là có thể bắt gặp lấy ánh mắt nhìn chăm chú của anh.
Vũ có phần khó hiểu nhíu mày nhìn bộ đồ cô mặc, dường như lấy gấp quá mà cô chẳng để ý cái áo sơmi của anh cô mặc trên người cũng là cái áo anh thích nhất.
- Sao không mặc đồ chị anh đưa?
- Hơi không quen, em chưa mặc bao giờ loại đồ đó.
- Uhm, chắc là sexy quá.
- Sao anh biết vậy?
- Đoán...!Ra ngoài ăn gì đi anh mua rồi.
Anh bước tới gần hơn nắm lấy tay cô lộ rõ vẻ cưng chiều cô nhưng cô sẽ được nhìn thấy thái độ này của anh trong bao lâu? Cô sẽ được hạnh phúc với anh chứ?
Vừa đặt chân ra sofa, cô liền lên tiếng nói vì muốn có một chút cồn trong người đành nói thẳng với anh.
- Em muốn uống rượu, anh cho em uống vài ly nhé?
- Anh uống toàn lại mạnh? Em uống bia đi.
- Mạnh cũng tốt..
Cô vốn đã quyết định bản thân mình hôm nay sẽ làm gì, có lẽ cô nên tự tin và chủ động hơn một chút.
Bởi vì sau này có lẽ cô sẽ không thể là Phương Linh của ngày hôm nay nữa cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi không đặt niềm tin cho cô.
Hai ly Whisky được đặt trên bàn, cô cùng anh mỗi người một ly.
Vốn dĩ cô không muốn rời khỏi anh nhưng cho đến bây giờ cái cô cảm nhận là cảm xúc của anh dành cho cô chỉ nhất thời.
Anh không hiểu cái cô cần cô muốn là gì cả.
Cô không hiểu cô quan trọng với anh được mấy phần và hình như cô không quan trọng.
- Vũ nếu một ngày anh mất em thì sao?
- Anh sẽ không mất em?
- Tại sao anh chắc chắn không mất?
- Vì em yêu anh, em sẽ không bỏ anh đi.
Vũ nhìn cô ánh mắt đầy chân thành khiến tim cô đau thắt, chỉ vì cô yêu anh thôi sao? Anh không yêu cô sao?
- Anh có tin là Phương Nghi hại em?
- Anh không tin?
- Tại sao?
- Cho dù Phương Nghi như thế nào trước kia với em, bây giờ đã thay đổi.
Anh thấy cô ấy rất thương em, hôm đó em nói đến nhà tìm anh đột nhiên mất tích, Nghi sốt sắn cùng anh đi tìm em.
Dù sao cô ấy cũng là em gái của em.
Cô ấy sẽ không dám ra tay giết chị ruột của mình?
- Vậy sao? Anh cho là em nói oan cho Phương Nghi?
Trái tim cô quặn thắt, cười không thành tiếng vì quá thất vọng, rốt cuộc nó đã làm gì khiến anh tin nó tới như vậy? Vây cô có lí do gì ở lại bên cạnh anh? Hết hôm nay, cô sẽ đi khỏi nơi đây.
Sau này anh cũng không còn nhìn thấy cô nữa.
Nhắm mắt để ngăn những dòng nước mắt sắp trực trào, uống cạn hết ly này tới ly khác, không bận tâm bản thân lần đầu đụng vào mấy thứ này, chưa bao giờ cô có thể để bản thân sa đoạ như thế bởi quá nhiều thứ áp lực.
Một chai rượu từ đầy đến chỉ còn 1/4 Vũ đột nhiên giữ tay cô giật lấy cái ly từ cô.
- Làm gì vậy? Hử...!
- Em uống nhiều rồi đó.
- Không nhiều,tí ti thôi..
cho em uống nữa?
- Còn muốn uống? Đi ngủ ngay...
- Không ngủ.
- Đừng quậy nhé...
- Cứ quậy đấy...
- Say rồi hả?
- Ừa say rồi...
Cô của lúc đấy cứ như một đứa con nít cứ thích làm loạn không yên, cho đến khi anh bế cô vào phòng.
Cảm nhận được hơi ấm từ người đàn ông ấy cô đột nhiên bật khóc, nước mắt tuôn trào.
Đặt cô lên giường anh liền hỏi....
- Linh, sao em khóc?
- ...
- Trả lời anh.
- ....(cô cứ khóc)
- Linh....
- Tránh ra.....
Cô đẩy anh, trùm cái chăn kín cả đầu rồi thút thít! Lau đi nước mắt cô lại khịt mũi.
Ngạt khó thở quá! Anh kéo chăn ra nhìn cô, hai tay giữ má cô ép cô phải nhìn thẳng mắt anh..
- Đừng như con nít nữa, em say rồi.
Ngủ đi.
Nói xong anh bỏ đi ra ngoài, một sức mạnh nào đó khiến đầu óc cô không tỉnh táo, nắm chặt lấy tay anh không cho anh đi.
- Ở lại đi...
- Phương Linh...em....
- Chẳng phải chúng ta là người yêu sao?
- Phải nhưng...!Linh...
Cô không cho anh nói thêm, đưa tay vòng qua cổ anh kéo sát xuống mặt cô, gần tới mức có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở toàn mùi rượu của anh.
- Linh..,em sẽ không hối hận có phải không?
- Không? Không hối hận....
- Anh sẽ chịu trách nhiệm...
Dứt câu, anh không còn kiềm chế được dục vọng, huống chi trong người của cả hai người đều là chất cồn.
Nhưng cô thì khác, cô muốn lần đầu tiên của mình trao cho người cô yêu nhiều nhất cũng là người đầu tiên trong thời thanh xuân.
Cứ cho là tươi đẹp đi!
Những nụ hôn sâu thẳm đầu đời, chân thật.
Từ cách vuốt ve đến chạm vào cơ thể nhau khiến cô không còn cảm thấy hối tiếc.
Cô sẽ cho anh, cho anh tất cả những gì mà cô có.
Nhưng hết hôm nay, chúng ta sẽ chẳng còn được bên nhau nữa.
Cuối cùng vẫn là cô yêu anh, đối với anh cô chỉ là một người qua đường.
Anh có cũng được không có cũng chẳng sao! Nhưng mà...cô sẽ trả anh, trả tình yêu, trả những món nợ bao lần anh vẫn luôn giúp cô.
Trong đêm tối, những tiếng thở gấp cùng với những động tác gấp gáp hoà quyện với nhau.
Sau đêm nay cô chính thức là người phụ nữ tuổi 19...
- Linh...!chúng ta cưới nhau nhé...
- Tại sao lại muốn cưới em??
- Vì anh muốn chịu trách nhiệm với em..
Vũ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, còn cô nằm đó chẳng thể nhắm mắt.
Đợi đến khi anh ngủ say, cô thầm gọi tên anh để chắc chắn.
- Vũ? Vũ à anh ngủ chưa?
- ...
- Vũ nghe em nói không?
- ....
- Ngủ rồi sao? Ngủ ngon nhé.
Tình yêu của em.
Cô ngồi dậy, mặc chiếc váy của chị Anna, đương nhiên khi chị ấy chuẩn bị đồ cho cô cũng có đồ mặc thường khi sáng cô thức dậy, chứ không phải chỉ duy nhất bộ đồ ngủ kia.
Ngồi xuống bên cạnh anh cô nhắn trong điện thoại anh một dòng thư ngắn..
"Nếu muốn lấy em vì trách nhiệm thì không cần! Em biết trong tim anh em không là gì cả, đối với anh em chỉ là cơn gió tươi mới thoáng qua.
Chẳng qua em khác với những người con gái anh từng gặp nên anh mới bên em được lâu như vậy nhưng không hề yêu em.
Anh chỉ yêu những cái mới, kể từ khi anh không tin tưởng em, thì em cũng chẳng còn nhất thiết phải bên cạnh anh nữa.
Đừng tìm em, người anh cần tìm bây giờ là Phương Nghi.
Anh tin tưởng Phương Nghi như vậy thì em sẽ chúc phúc cho anh.
Hãy hạnh phúc với cuộc sống mới khi không có em.
Tạm biệt!!!"
Đặt điện thoại của anh về lại chổ cũ, bước ra đi mà trên người không có lấy một thứ gì, không điện thoại, không tiền bạc không gì cả.
Cô ra đi bằng tay không! Từ nay về sau cô chẳng mang nợ ai cả!
Trương Phương Linh ngày xưa đã chết trong đám cháy rồi!
" Nếu thanh xuân là một điều gì đó rất tuyệt thì em gọi tắt thanh xuân của em là anh.
Không phải vì anh là mối tình đầu mà là vì anh chính là thời điểm đúng đắn nhất của em! ".