Bước vào một nhà hàng sang trọng, lại càng không ngờ nhà hàng đó cũng chính là nhà hàng gia đình Phương Nghi bước vào.
Từ nay cô cũng xin phép gọi họ là gia đình Phương Nghi, chứ không còn là gia đình CÔ nữa.
Vừa bước vào cô đã nhìn thấy mẹ ra đón, 4 người kia ngồi bên ngoài bàn VIP để ý tới mẹ Alice.
Họ đột nhiên đứng lên đi tới, ngay lúc ấy cô cứ vô tâm mà vui vẻ với mẹ Alice.
- Mẹ, con về rồi nhớ mẹ quá...!Cập nhậ???? ????r????yện nhanh ????ại ﹛ ????rùm????r????y ện.VN ﹜
- Đến rồi sao, đến rồi thì vào phòng ăn.
Chưa kịp cất bước, ông ấy (ba Phương Nghi) Trương Nhất Quân bước lại gần cùng với vợ và con gái, mẹ Alice đương nhiên biết họ, cô đã kể và mẹ đã tìm thông tin mà.
Mẹ Alice có phần khinh bỉ thoáng qua, nhưng không để lộ ra ngoài.
- Xin chào chủ tịch Alice.
Chúng tôi vô tình ăn ở đây không ngờ lại gặp chị.
- Xin chào anh Trương Tổng, hôm nay con gái tôi về nước nên mới có một buổi tiệc nhỏ ở đây.
Ánh mắt Trương lão gia lướt qua cô nhìn trong giây lát, rồi lại cười đưa tay ra bắt tay với cô.
Cô vốn chưa thể tự nhiên nhưng vẫn cố tỏ ra mình không hề quen biết họ.
Ngoài mặt thì xa lạ nhưng dù sao trong lòng cũng không yên.
Cô đưa tay bắt lấy tay ông ấy rồi cúi chào, ngước lên nhìn thấy Phương Nghi và mẹ cô ấy nhìn cô có phần khó chịu.
Cô ta quay sang nhìn Quốc Thiên, theo sự suy đoán của cô thì trong ánh mắt Quốc Thiên có phần xa lạ còn cô ta vẫn muốn liếc mắt đưa tình.
Đối với Hàn Chính Vũ? Ánh mắt xa xăm không thèm để tâm bạn gái đang ưỡn ẹo với người khác? Vốn không hề ghen tức mà chỉ có hời hợt? Các người trở nên sa đoạ, đang cười nhạo như thế từ khi nào.
Nhếch môi cô tự cười với suy nghĩ của mình.
Bất chợt cô bắt gặp ánh mắt của Chính Vũ đang nhìn cô chăm chú! Trong ánh mắt đó chứa cái gì? Anh nhìn ra điều gì, hay có chăng cũng chỉ là thấy điều mới lạ? Tầm thường vậy sao?
Nhìn lướt qua Phương Nghi cô thấy cô ta nhìn cô có vẻ rất khó chịu, đột ngột cô ta nắm lấy tay Vũ trong mắt hất lên vẻ chủ quyền giống như muốn nói với cô rằng "Vũ chính là của tao" vậy?
Cô cảm thức buồn cười dưới sự ngu ngốc mà còn cố tỏ ra nguy hiểm ấy.
Nếu cô là của trước đây chắc chắn không chịu được những cô đã học khoá huấn luyện cảm xúc 3 năm rồi.
Không dễ dàng làm tôi bức xúc được đâu.
Đời người chỉ có hai sự lựa chọn, một là sống kiểu con người hai là sống không bằng con chó.
Sẽ chẳng ai muốn làm chó trong khi mình là người cả? Vậy mà cô ta cứ tỏ ra rất linh hoạt và đề phòng cô như thế là muốn làm chó sao?
- Gặp nhau ở đây cũng được gọi là duyên không biết chủ tịch Vương có thể cùng gia đình tôi ăn tối không? Rất hân hạnh nếu chị đồng ý.
- Không cần, hôm nay chúng tôi cần riêng tư, để lần sau anh nhé.
- Vậy chị và cháu tự nhiên..
Nói xong mẹ Alice nháy mắt ra hiệu với cô, cô nhanh chóng khoác lấy tay Quốc Thiên để tỏ ra thân mật rồi rời đi.
Ánh mắt ai đó đang xoáy vào cô, cô không biết chắc chắn là ai cả nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng không mấy thiện cảm với cô...
Bước vào bàn tiệc, cô nhanh chóng bỏ tay Thiên ra, không để mẹ Alice thêm nghĩ sâu xa.Anh ấy lịch sự kéo ghế cho cô ra dáng một người chững chạc của xã hội thật sự.
Trong suốt bữa ăn chỉ có Mẹ Alice và mẹ Quốc Thiên nói chuyện, còn cô và anh tuyệt nhiên giữ im lặng.
Cuối bữa ăn cũng là Anh đưa cô về nhà, về tới nhà cũng chỉ lên phòng nằm xuống nghỉ ngơi đến 1h sáng cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc..
Vốn giờ giấc đảo lộn nên cô thức giấc xong lại chẳng ngủ thêm được nữa.
Cô ngồi dậy, nhìn xung quanh căn phòng, đột nhiên cô lại cảm thấy bản thân mình thực sự may mắn.
Không phải may mắn vì trở nên giàu có, mà may mắn vì đây mới là nơi cho cô thấy được tình thân.
Nơi của những vòng tay sẵn lòng dang ra ôm lấy cô vỗ về.
Từ khi trở thành con của mẹ Alice bà ấy cưng chiều cô vô điều kiện 2 người chia sẻ tâm sự với nhau rất nhiều chuyện ngày càng gắn bó với nhau hơn bà xem cô như bảo bối của mình mà yêu thương vậy..Cô cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi là con của bà ấy.....