Sau đó suốt quá trình xem phim, Triệu Thanh Vũ vừa xem cảnh đổ máu, vừa thản nhiên ăn ly bỏng ngô ở trên tay vịn, thậm chí cậu còn âm thầm phỉ nhổ mấy cảnh đổ máu này không chân thật chút nào.
Cậu có cảm giác Kỳ Hải không ăn miếng bỏng ngô nào, đang định đưa đến trước mặt anh...!
Thì lại phát hiện ánh mắt anh là lạ, nhìn đâu cũng nhìn, trừ màn ảnh ra.
Dường như cậu phát hiện điều gì, nhưng lại giả vờ không biết, kịp thời dừng hành động đưa bỏng ngô cho anh.
Vài phút sau, cậu lấy khăn giấy lau tay, sau đó cầm điện thoại gõ chữ, đưa dòng chữ đến trước mặt Kỳ Hải.
Trên màn hình hiển thị:
Tôi hơi sợ rồi, chúng ta không xem nữa có được không?
Kỳ Hải đọc kỹ từng chữ, sau đó quay sang nhìn cậu.
Sắc mặt Triệu Thanh Vũ hơi căng thẳng, đôi mắt hoa đào ướt dầm dề.
Cậu khẽ mím môi như thể đang van nài.
Bấy giờ Kỳ Hải mới thở nhẹ ra.
Anh đã nói mà, có Omega nào không sợ đâu...!
Chắc chắn là trong lòng cậu sợ hãi nhưng ngại nói ra, kiên trì trong chốc lát, chịu không nổi nữa mới dò hỏi ý anh.
"Được."
Ra khỏi rạp chiếu phim.
Triệu Thanh Vũ nói với Kỳ Hải: "Bộ phim này đáng sợ thật, tôi sợ muốn chết, lần sau chúng ta đừng xem thể loại này nữa được không?"
Kỳ Hải vốn không có sức chống cự trước cảnh Omega làm nũng, hơn nữa điều này lại hợp ý anh, anh đồng ý ngay tức thì.
Triệu Thanh Vũ lại nghĩ là...!
Mình có thể giành giải Oscar luôn đó..