Tính Sư

“Vậy chính là cái người tên Hoàng Tuệ Như kia?”

“Phải, dựa theo manh mối cậu cung cấp, bọn anh đã điều tra tất cả những người xung quanh hai nạn nhân đầu và đối chiếu với cả hình vẽ của đồ đệ anh, chắc chắn là cô gái này…… Nhưng có vẻ chẳng mấy ai biết cô ta bị huỷ dung vì sự cố, giờ chẳng hiểu sao trong nhà cũng không có ai ở, nghe hàng xóm xung quanh nói cô ta đã một tuần không về nhà rồi.”

“Hậu duệ của Lục Chung trong mệnh có hỏa, chỉ cần cô ta còn lưu lại nhân gian thì tuyệt đối không thoát được…… Tối nay anh không có lịch trình gì chứ?”

“À, đáng lẽ phải đi xem mắt, cơ mà anh bảo với dì sáu nhà anh là muốn đi hát karaoke với bạn rồi…… Cũng đâu thể nói là nửa đêm nửa hôm đi bắt yêu quái với cậu được……”

Cùng ngồi xổm trong thang máy tối om ở cao ốc thành Bắc để kiểm tra cái trận pháp mà lúc trước Tấn Hành bố trí, miệng Liêu Phi Vân ngậm một chiếc đèn pin cầm tay, vừa nói chuyện vừa cựa tới cựa lui cái đầu bự chảng của mình. Đột nhiên, ánh sáng chói gắt của đèn pin rọi vào mắt Tấn Hành.

Võng mạc của Tấn Hành vốn yếu hơn người bình thường, bị ánh đèn rọi phải khiến mắt hắn đỏ lên, bèn ngẩng đầu đơ mặt nhìn anh ta.

Liêu Phi Vân sững sờ, vội vàng nói ối ối xin lỗi xin lỗi anh sai rồi, đồng thời hướng ánh đèn xuống dưới tay hai người, sau khi đưa mấy tấm khăn giấy cho Tấn Hành đang cau mày nhắm mắt kia, anh ta mới tiếp tục cuộc đối thoại ban nãy.

“Cậu nên tìm thời gian đi khám mắt cẩn thận đi Tấn Hành à, anh thấy tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng rồi đấy……”

“Khám cũng không được đâu, chỉ có thể để kệ vậy thôi…… Cầm lấy sợi dây này.”

Tấn Hành nhanh chóng tháo sợi dây buộc trên khóa sắt ra, ném cho Liêu Phi Vân ở đằng sau, hắn đứng dậy lau chùi bàn tay dính đầu dầu đen xì, xong xuôi mới chỉa cằm ra hiệu cho Liêu Phi Vân tự quấn dây quanh cổ tay mình.

Tuy chẳng hiểu hắn đang làm cái gì nhưng Liêu Phi Vân cũng chỉ đành gật đầu, ngồi chồm hổm dưới đất như con khỉ đầu chó, quấn sợi dây thành mấy vòng lớn thật lớn.

Mà chẳng hiểu sao sợi dây có vẻ không dài này càng quấn lại càng chẳng thấy đầu cuối, anh ta mới hỏi Tấn Hành đầu dây kia đâu, bấy giờ cái tên mặt liệt này mới chậm rãi trả lời là chạy theo kẻ phóng hỏa kia rồi.

“Hở, dây này tự mọc chân luôn hả?”

“Chẹp, tiểu bối vô tri, vạn vật có linh, dây thừng đương nhiên cũng có linh tính của mình. Thuật cầu mưa sớm nhất ở Trung Quốc chúng ta chính là một loại chú thuật gọi là *giải cổ.  Sợi dây ngươi đang quấn trên tay là do ta buộc vào nôi của ông nội Tấn Hành nuôi dưỡng suốt 30 năm mới ra linh tinh đấy, quấn cẩn thận vào cho ta, để ông nội dây thừng của tụi bây dẫn bây sớm tìm được con ranh phóng hỏa bậy bạ kia……”

Giọng nói già nua tự dưng cất lên từ phía trên thang máy dọa cho Liêu Phi Vân sợ hết hồn, anh ta ngẩng đầu lên, trông thấy một con mèo già lông trắng như tuyết, hai con mắt trong đêm sáng hơn cả đèn pha, đang ngồi lơ lửng trên đỉnh đầu mình, cả hai vừa đối diện nhau là nó lập tức ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt.

“Ôi chao…… Ầy, Nhĩ Đóa lão gia hôm nay cũng đến sao?”

“Lão gia ta đây ngủ muộn, ra thăm coi hai đứa bây suốt ngày đang làm cái trò gì. Mà lần trước hai đứa để cho một tên thần kinh đồng bóng đùa bỡn là sao hả, Tấn Hành vừa ngốc lại dễ lừa, ngươi còn ngốc hơn cả nó nữa phỏng…….”

Biết ngay lão mèo dài dòng văn vở này lại kiếm chuyện dạy bảo bọn họ, Liêu Phi Vân – vừa ngốc vừa dễ lừa hơn Tấn Hành – nhất thời chẳng dám ho he gì, chỉ ngồi ngoan ngoãn dưới đất tháo tháo quấn quấn dây, nhìn hệt như bị câm, biểu hiện tương đối biết điều.

Khi dưới chân Liêu Phi Vân chất đầy một đống dây thừng ngổn ngang lòng vòng, đầu dây còn lại rốt cuộc cũng căng ra, hoặc phải nói là bị thứ gì đó túm lấy.

Thấy thế, Tấn Hành bèn cầm kéo cắt phựt đoạn dây thừa đằng trước đi, rồi cúi người buộc lại đầu dây này vào chân Liêu Phi Vân. Được Tấn Hành ra hiệu, Liêu Phi Vân hoang mang dậm chân xuống đất mấy cái, sợi dây mới nãy còn rành rành ở đó bỗng nhiên biến mất ngay trước mắt bọn họ..

“Tốt rồi, tiếp theo chúng ta cứ đi theo ngươi thôi, dây thừng lão gia đã bám lên người ngươi rồi đó, giờ ngươi chính là sợi dây phụ trách dẫn đường, nhớ chú ý dưới chân, đừng vấp ngã đấy nhé.”

Lão Nhĩ Đóa chậm rãi cong lưng xoay người, nhảy phắt xuống ngồi lên vai Tấn Hành. Nó còn chưa nói hết câu thì Liêu Phi Vân đã la lên “Ối ối”, suýt thì chân trái vướng chân phải té lăn quay ra đất.

Tấn Hành đi tới nâng anh ta lên, rồi móc tờ tính thư thiên về Triệu thị từ trong tay áo ra, thu dọn mấy món đồ dưới đất xong, hắn bèn mang theo Liêu Phi Vân và Lão Nhĩ Đóa đi ra khỏi thang máy. Cùng lúc đó, chiếc xe ngựa thần câu của Triệu thi cũng đã lơ lửng ngoài cửa sổ cao ốc, có thể bay tới bất cứ nơi nào trên thế gian.

“Lại…… Lại phải ngồi cái này sao…… Tấn Hành……”

“Coi ngươi kìa, sao mà giống hệt lão Liêu nhà các ngươi đi trên đất bằng cũng ngây ngất như say xe thế hả, không ngồi cái này thì sao ba chúng ta qua đó được?”

Đêm nay có Lão Nhĩ Đóa tổ tông độc miệng gia nhập, số lần bị đả kích của đồng chí Liêu Phi Vân đáng thương rõ ràng cao hơn bình thường rất là nhiều, cơ mà đây là một vị tổ tông sống hàng thật giá thật, cho nên cả anh ta lẫn Tấn Hành đều phải cúi đầu ngoan ngoan nghe vị lão tổ tông này giáo huấn.

Chào hỏi lão tổ tông Triệu gia xong, Tấn Hành bèn theo lệ thường ngồi lên phía trước, phụ trách kiểm tra tình huống trên đường.

Triệu thị mày kiếm mắt sao, oai hùng bất phàm khẽ quát một tiếng, tám con thiên lý mã đằng trước liền xông vào tầng mây, chiếc xe ngựa dừng lơ lửng ở cao ốc bắt đầu xuyên qua màn đêm, lao băng băng về phía bầu trời xa xăm.

“Trăng đỏ rõ ràng hơn so với một tháng trước, e rằng một vài thứ ở bên kia sắp không nhịn được nữa, chuẩn bị chạy tới nhân gian làm loạn rồi.”

Lúc chạy vào tầng không khí ẩm thấp, lão tổ tông Triệu gia vốn kiệm lời bỗng thấp giọng nói với Tấn Hành như vậy. Hàng mi trắng của Tấn Hành phủ đầy nước sương, nghe Triệu thị nói thế, hắn bèn ngước mắt “Ừm” một tiếng, sau một lát mới rũ đôi mắt nhạt màu, mở miệng trả lời:

“Túy triều.”

“……Ngươi sinh ra trong túy triều, cha mẹ và chị gái cũng chết trong hai lần túy triều lớn nhất từ trước đến nay, ắt hẳn hiểu rõ tính chất nghiêm trọng của việc này hơn ta. Túy triều là cơ hội duy nhất trong năm để lũ tà túy này hoàn toàn phá tan sự yên ổn của nhân gian, kẻ nào có bản lĩnh sẽ trở thành tân Túy Chủ, trước đó Trùng Nhĩ[1] đã bàn bạc đối sách với ngươi chưa? Đến lúc ấy có cần gọi vài tộc họ và quốc họ ra giúp ngươi một tay không?”

Đi kèm với lời nói của lão tổ tông Triệu gia, tiếng đấu võ mồm ấu trĩ của Liêu Phi Vân và Lão Nhĩ Đóa cũng loáng thoáng vọng ra từ trong xe ngựa, Triệu thị với số tuổi lâu đời hơn rất nhiều dòng họ bất chợt nhíu mày, một lát sau ông chợt thở dài đầy thương tiếc, đăm chiêu nhìn lên vầng trăng đỏ rực trên bầu trời, nhẹ nhàng nói:

“Kể từ khi *Hoài Doanh công chúa qua đời, ông ta ngày nào cũng giả ngây giả dại như vậy. Xưa kia Văn Công đâu có như thế, rõ ràng lúc trước luôn miệng bảo không để ý mấy cái nhân duyên hư tình giả ý, gặp dịp thì chơi này, đến khi người đã chẳng còn, bây giờ cũng sắp mấy ngàn năm trôi qua rồi mà vẫn muốn hóa thành mèo trắng mà nữ nhân kia thích nhất để lưu lại nhân gian, cũng chẳng biết rốt cuộc ai mới là kẻ thật lòng nữa, đúng là một tên ngốc…… Mà ta nghe Trùng Nhĩ nói, ngươi cũng được ông nội ngươi mai mối với một người họ Tần à?”

“Vâng.”

“Không biết có phải huyết thống chính thống hay không, hôm sau ta sẽ hỏi Tổ Long vậy, có điều lão già này chẳng dễ tìm chút nào, không thích ở trong Họ Vạn Gia mà cứ thích ở trong hoàng lăng của mình…… Mà huyết thống Tần quốc từ xưa đã sản sinh ra mỹ nhân, nghe nói gương mặt Hoài Doanh được ví như châu báu trong hộp, rực rỡ khó giấu nổi hào quang, tính cách cũng thuộc dạng hung hãn ngang ngược hiếm thấy trong số phụ nữ thời đó, chắc cũng chỉ có lão tổ tông nhà các ngươi mới chịu nổi. Tuy nhiên nếu đây thật sự là một mối nhân duyên tốt thì ngươi hãy quý trọng giữ gìn, đừng vì mấy câu chuyện của đám lão bối bọn ta mà e ngại, nó chẳng liên quan quá nhiều đến lứa tiểu bối đâu.”

Kết thúc đoạn đối thoại này, Triệu thị và Tấn Hành lại chìm vào im lặng, đến khi cỗ xe tám ngựa kéo đi theo sợi dây mà thường nhân như Liêu Phi Vân không nhìn thấy tiến đến nơi bọn họ cần đến —— tòa nhà khoa bỏng bệnh viện thành phố số 2, Triệu thị mới nghiêm túc tiếp tục đề tài vừa rồi:

“Việc kia nếu có thời gian thì ta sẽ nói với đám già lọm khọm đó, chính ngươi hãy chuẩn bị sẵn sàng trước, một khi túy triều ập đến, ngươi có thể là người đầu tiên bị đẩy ra phía trước. Nói chung vẫn phải vất vả cho ngươi, bảo vệ các gia đình trên nhân gian vốn không phải trách nhiệm của ngươi, suy cho cùng ngươi vẫn còn trẻ, là do lũ già đầu bọn ta luôn làm khó ngươi…… Tấn Hành à.”

Nói xong những lời này, Triệu thị liền thờ dài, mở cửa xe ngựa cho Liêu Phi Vân và Lão Nhĩ Đóa choáng váng đi ra. Sau mấy phút vạ vật, hai người một mèo mới dõi mắt nhìn chiếc xe ngựa kia đi xa, sau đó tiến vào trong tòa nhà khoa bỏng.

Đã đến nơi này rồi, mục đích của tên hậu nhân Chúc Dung kia cũng trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Tấn Hành để Liêu Phi Vân khập khiễng bị dây thừng lão gia dẫn đi phía trước, còn mình thì chống gậy chậm rãi đi phía sau, hơi tiến lên trước vài bước.

Vừa rồi ở trên xe ngựa hắn đã đeo mặt nạ Vô Thường quỷ lên, khi tới một khúc rẽ nào đó, Tấn Hành bỗng cảnh giác chuyển tầm mắt về cuối hành lang tối om, ngay lập tức ra hiệu cho Liêu Phi Vân và Lão Nhĩ Đóa trốn vào trong góc tường.

“Sao, sao vậy?”

“Xuỵt —— “

Tấn Hành không lên tiếng, chỉ đặt tay lên môi ra dấu im lặng. Tấn Hành và Lão Nhĩ Đóa nằm trên vai hắn cùng cau mày nhìn hành lang phía trước, đúng như dự đoán, chừng bốn, năm giây sau, bọn họ trông thấy một bóng người gầy yếu quấn khăn đen che kín đầu chầm chậm xuất hiện từ trong bóng tối.

Mỗi bước đi của cô ta dường như đều đau đớn khôn cùng, thi thoảng cổ họng lại phát ra mùi khói sặc sụa và tiếng ho khan.

Cô ta che cái miệng dày đặc vết bỏng lại, miễn cưỡng chống tường thở hổn hển một lúc, người phụ nữ đầu trọc vì phóng hỏa giết người thất bại mà bị cưỡng ép phản phệ bấy giờ mới thẳng lưng lên, dõi đôi mắt oán độc về phía phòng bệnh của Lý Thiên Soái ở đằng xa.

“Thiêu chết mày…… Thiêu chết mày…… Chỉ khi chúng mày đều trở nên giống tao….. thì mày mới….. hiểu được nỗi thống khổ của tao…… Còn nếu không, thì chỉ như lũ người ghê tởm đó…… cười nhạo sau lưng tao…… Một đứa chết, hai đứa chết, ba đứa cũng chết, chúng mày đều phải chết hết…… Ha ha……”

Miệng lẩm bẩm những lời lẽ sởn tóc gáy, người phụ nữ đầu trọc bất hạnh hủy dung vì sự cố hỏa hoạn trong nhà một tháng trước liền nở nụ cười dữ tợn, lê lết thân thể đầy những đốm lửa nhỏ sắp cháy tới trần nhà đi tới phòng bệnh của đại minh tinh Lý Thiên Soái.

Liêu Phi Vân trợn mắt ngoác mồm, đưa mắt dò hỏi Tấn Hành tiếp theo bọn họ nên làm gì, mà Lão Nhĩ Đóa thì chỉ lặng lẽ cúi thấp đầu, giơ chân mèo của mình ra, nhếch mép nói đầy xảo trá:

“Thò —— chân —— ra ——”

Lão Nhĩ Đóa vừa nói vậy là hai mắt Liêu Phi Vân lập tức sáng lên. Tấn Hành vốn đang chuẩn bị đi ra bắt người luôn, nhưng thấy thế thì đành bất đắc dĩ dựa vào tường, không ra tay ngăn cản bọn họ. Tiếp đó hắn nhìn thấy hai cái tên nhàm chán trông như hai ông cháu này vừa đếm một hai ba vừa thò chân ra, khiến cho tiểu thư Hoàng Tuệ Như – hậu nhân Chúc Dung, đang lê lết ngoài kia trông có vẻ rất cay cú…… ngã chổng vó ra hành lang.

“Á Á Á —— Dây ở đâu ra!!! Dây ở đâu ra thế này!!!”

Liêu Phi Vân & Lão Nhĩ Đóa: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”

Tấn Hành: “……”

✿Tác giả có lời muốn nói:

Giải cổ: Chính là chơi dây, thuật cầu mưa thì mọi người đều hiểu rồi đấy, chơi dây thì trời sẽ đổ mưa, các bà lớn tuổi đều nói như thế ha ha.

Hoài Doanh công chúa: Một trong rất nhiều vợ bé của vị Tấn Văn Công kia trong lịch sử, mấy câu chuyện ở đây là tôi chém ra đấy, mọi người đừng đối chiếu thực tiễn nghiêm túc nhé, cám ơn moah moah.

Còn một chương nữa, chương sau mợ đi ra gây chuyện rồi, một vài manh mối chính của phần này cũng sẽ từ từ vạch trần.

******

★Chú thích:

[1]Trùng Nhĩ: chính là tên của Tấn Văn Công (697 TCN – 628 TCN), vị quân chủ thứ 24 của nước Tấn, tên đầy đủ là Cơ Trùng Nhĩ. Ông là một trong Ngũ Bá thời Xuân Thu, có sự nghiệp vô cùng vẻ vang và được sử sách nhắc đến rất nhiều. Hoài Doanh là một trong những người vợ của ông, con gái của Tần Mục Công – quân vương thứ 14 của nước Tần, cũng thuộc Ngũ Bá. => Oke vậy ra Lão Nhĩ Đóa là Tấn Văn Công:)) thế ổng với ông nội Tấn Hành là cách nhau n đời chứ đâu phải 12 đời ha. Mà Nhĩ Đóa nghĩa là cái lỗ tai nhé 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui