Tính Sư

《Tính thư》viết, cuối thời Minh, ở vùng duyên hải, thường có người đàn ông diễn xiếc người chó trên phố để kiếm sống.

Người chó, thân như người mà mặt giống chó, khoác da chó lên mình nhưng không sủa tiếng chó, cũng có thể phủ phục dưới đất khóc dăm ba câu nhân ngôn quỷ ngữ, khiến cho mọi người cảm thán chẳng biết là người hay là chó.

——《Tính thư • Thiên về Thạch thị》

Bảy giờ hai mươi sáng, Tấn Hành với tư thế ngủ nằm nghiêng quy củ hệt như tính cách của chính hắn cuối cùng cũng mơ màng thức giấc. Ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp rèm cửa sổ nhạt màu, rọi chiếu vào một chút tia nắng le lói.

Tuy rằng thì giờ còn sớm nhưng dưới lầu đã có tiếng người đi tới đi lui rất khẽ khàng, không cần nghĩ cũng biết là ai đó sống chung cùng hắn gần ba tháng nay đã rời giường từ rất sớm rồi.

Tấn Hành cơ bản cũng đã quen với cuộc sống mỗi người mỗi việc, không ai can thiệp ai như thế này rồi. Tối qua phải thức suốt đêm viết tổng kết vụ án tự phát cháy lần trước, cho nên giờ mắt hắn vẫn thấy khó chịu. Hắn cau mày ngồi dậy, giơ tay vớ lấy cặp kính gọng mảnh mới cắt đặt trên đầu giường, sau khi đeo vào mới nắm chiếc gậy đặt cạnh giường, chậm rãi bước vào nhà tắm trong phòng ngủ.

Mấy món đồ vệ sinh cá nhân đặt trong phòng tắm vẫn chỉ có của một mình hắn, trong thời gian này Tần Giao không hề chủ động xâm lấn không gian riêng tư của hắn, chỉ thi thoảng lên lầu hỏi hắn muốn giặt đồ không thì mới bước vào phòng hắn, thời gian còn lại hai người bọn họ cũng chỉ chạm mặt nhau ở phòng khách và phòng ăn dưới lầu.

Mặc dù đôi khi giữa cả hai cũng phát sinh những hành động thân mật của người chung sống, chẳng hạn như hôn môi, nhưng quả thực Tấn Hành đã không nhớ lần cuối hai người làm như thế là lúc nào nữa.

Mà nói thì nói vậy, chứ khi mà đã sống chung một mái nhà rồi thì tóm lại vẫn phải chạm mặt mỗi ngày, tuy rằng đến bây giờ hai người bọn họ vẫn chưa từng ngủ chung trên một chiếc giường.

Nhưng sáng sớm thức dậy thì nhất định sẽ gặp nhau, mà gặp nhau rồi, hai người trên danh nghĩa là sống chung nhà này nhất định vẫn phải chào hỏi bình thường, tiếp sau đó là cùng nhau sinh hoạt như thường lệ.

“Chào buổi sáng.”

“Ừ, chào buổi sáng.”

Lúc từ trên lầu đi xuống, Tần Giao ở trong bếp bèn cất tiếng chào hắn, Tấn Hành còn mặc áo ngủ trên người cũng ngẩng đầu đáp lại y, rồi bất chợt liếc nhìn về phương hướng của y.

Giờ khắc này dưới ánh nắng sớm mai, người đàn ông với bóng lưng cao gầy đang thong dong chuẩn bị bữa sáng cho hai người như thường lệ, song khác với trước đây là, từ hai tháng trước đã có thêm một chú cún suốt ngày chạy quanh chân y.

Theo như lời y kể thì con chó điên chỉ to hơn con chuột xíu xiu này chính là thủ phạm khiến y phải đi tiêm phòng dại suốt hơn một tháng liền.

Ấy thế nhưng sau khi hỏi ý Tấn Hành và mang con cún này về nhà nuôi, Tần Giao lại vô cùng kiên nhẫn chuẩn bị cho nó một cái ổ nhỏ thoải mái giống như giường ngủ của Trường Minh, còn suốt ngày mang con cún trông như cục bột mì này ở bên mình chẳng rời tấc nào, hệt như là mấy cô bé yêu thích thú cưng vậy, thậm chí buổi tối xem phim y cũng phải đặt nó lên đùi ôm ôm vuốt vuốt mới đã nghiền.

Cũng không biết có phải tình cha dạt dào của y đã khiến con cún không hiểu tiếng người này cảm động hay không, mà con cún hồi đầu còn sủa inh ỏi với y dạo gần đây đã có thể chung sống bình thường cùng y rồi.

Tuy ngày thường nó vẫn vô cùng phòng bị, cứ trốn trong tủ giày hoặc nhà tắm để tránh né Tần Giao và Tấn Hành – hai kẻ đối với nó có thể nói là như hai gã khổng lồ, song thi thoảng cũng sẽ xảy ra vài cuộc đối thoại có qua có lại giống như hiện tại:

“Muốn uống sữa đậu nành không?”

“……Gâu! Gâu!”

“Từ từ thôi, không ai tranh với mày đâu, cẩn thận kẻo sặc bây giờ.”

“Ẳng ẳng ẳng! Ẳng ẳng ẳng! Khụ khụ —— Oa oa —— Khụ khụ……”

Chỉ một giây sau cún con liền bị sặc thật, nó nằm trên đất phát ra âm thanh mơ hồ nghe như tiếng khóc của trẻ con, khiến Tấn Hành đứng ngoài phòng bếp sững sờ tưởng mình nghe lầm.

Tần Giao cũng nghe được âm thanh ấy, bèn để đồ trong tay xuống, cúi người bế nó lên, dùng chiếc khăn bông trước ngực để lau miệng cho con cún yếu ớt này, sau đó mới nhìn về phía Tấn Hành.

“Sao vậy?”

“……Không có gì, mới nãy có phải nó đang khóc không?”

“Vậy ư? Không phải cún con đều kêu như thế sao?”

“……Ừm.”

Nghe Tần Giao điềm nhiên giải thích như thế, tuy lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng Tấn Hành không biểu hiện ra mặt ngay, chỉ vô thức nhìn chăm chú vào con cún lông trắng kia, rồi cầm tờ báo trong phòng khách đến ngồi xuống bàn ăn ở phía sau Tần Giao.

Bữa sáng hôm nay vẫn do Tần Giao một tay chuẩn bị, sữa đậu nành xay, cháo yến mạch, điểm tâm kiểu Trung và đủ loại món ăn ngon miệng đa dạng hương vị để lựa chọn, tất cả đều được làm theo khẩu vị của hai người.

Tấn Hành ở nhà ăn bữa sáng y nấu mấy lần là đã tập thành thói quen sáng sớm nhất định phải ăn sáng ở nhà, mà Tần Giao thì cũng khá hiểu sở thích của hắn, sau khi cùng hắn ăn sáng xong thì y mới bắt đầu ra ngoài đi làm, hoặc thi thoảng thay ca làm thì sẽ ở nhà làm việc khác.

“Chiều nay em có ra ngoài không, Tấn Hành?”

“Không, có chuyện gì thế?”

“Có thể bảo Lão Đổng đưa anh đến bệnh viện được không? Từ hôm qua đến giờ hình như con cún cứ không khoẻ.”

“Được, để em gọi điện thoại.”

Bởi vì bản thân hắn chẳng yêu thích thú cưng cho lắm cho nên cũng không mấy nhiệt tình với con cún không rõ lai lịch này. Tấn Hành ngồi trên bàn ăn, vừa uống sữa đọc báo vừa suy nghĩ xem chiều nay có nên đi cùng Tần Giao hay không, rồi sau đó bèn ra phòng khách gọi điện cho Lão Đổng.

Tuy hắn không chú ý động tĩnh trong nhà bếp, nhưng sau khi đi ra, tiếng Tần Giao nhẹ nhàng dỗ dành con cún kia vẫn loáng thoáng truyền đến, thu hút sự chú ý của Tấn Hành đang ngồi bên ngoài gọi điện.

Rõ ràng là người đã ba mươi mấy tuổi rồi, thế mà vẫn thích động vật nhỏ như vậy.

Việc giỏi giang thì hai tay đếm không xuể, làm bất cứ chuyện gì cũng cực kỳ kiên trì, cực kỳ chịu khó bỏ công bỏ sức.

Tuy ngoài miệng không muốn thừa nhận, nhưng nhiều…… ngày như thế tới nay, cậu cả kín đáo của chúng ta đều yên lặng ghi nhớ rõ những ưu điểm mà Tần Giao thể hiện ra.

Bình thường Tấn Hành sẽ không chủ động làm rõ với y, song thi thoảng nhìn từ góc độ của một người sống chung đã được một thời gian, kỳ thật hắn có thể nhận ra dấu hiệu cho thấy cuộc sống trước đây của Tần Giao không được tốt lắm.

Thói quen tiết kiệm, bệnh sạch sẽ và chứng OCD gần đến mức thành bệnh lý, nhạy cảm quá mức, luôn suy xét để suy nghĩ của người khác, còn có sự chấp nhất và ỷ lại khó nói ra dành cho hai thứ là gia đình và người thân.

Mặc dù tính theo tuổi thực tế thì trong hai người bọn họ, Tấn Hành đáng lẽ mới là người không thành thục.

Nhưng có lúc nhìn Tần Giao cố gắng giữ gìn quan hệ giữa hai người như vậy, Tấn Hành cũng bất đắc dĩ chẳng biết nên làm sao để từ chối yêu cầu của y, hắn hy vọng Tần Giao có thể luôn luôn vui vẻ, ít nhất là duy trì trạng thái lạc quan tích cực như hiện tại.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ những vấn đề mà bình thường hiếm khi để tâm đến, Tấn Hành chợt trông thấy trên ghế sô pha xếp một hàng đồ chơi lông xù chỉnh tề hệt như xếp tù nhân, do bệnh nhân OCD cấp độ nặng Tần Giao làm ra.

Nhất thời cậu cả chẳng tìm được chỗ nào trống để mà ngồi xuống, đành bất đắc dĩ dời tầm mắt, tiếp tục cái việc mình chưa làm xong. Bỗng, hắn nghe thấy ngoài cửa lớn vang lên hai tiếng chuông.

Bình thường gõ cửa sáng sớm như thế này, trừ bất động sản ra thì chỉ có giao sữa thôi.

Nhưng cả hai người đều không hay uống sữa tươi, cháu trai thì hôm qua cuối tuần đã về nhà cũ rồi, hiện không có ở đây, cho nên nghĩ kiểu gì cũng chỉ có thể là công ty vật nghiệp.

Ấy thế nhưng chuyện đời có lúc thật vượt quá dự đoán, Tấn Hành không ngờ rằng, khi chuẩn bị mở cửa ra, hắn sẽ nghe thấy giọng nói nghiêm túc của ông nội mình.

Mà càng khiến hắn cạn lời hơn là, ông cụ đứng ngay trước camera ngoài cửa dường như chẳng hề ý thức được mình đã bại lộ, vẫn còn đang mải mê thì thầm nói chuyện với chắt trai của mình, mãi đến khi  ——

“Sao không ai mở cửa thế nhỉ, hình như cậu mợ còn đang ngủ ông cố ơi…… Hay mình gọi điện cho cậu nha?”

“Xuỵt! Gọi điện cái gì? Hôm nay ta đến chính là để kiểm tra đột xuất hai đứa chúng nó! Con giúp ta trông chừng xung quanh, ta vòng ra chỗ cửa sổ nhón chân ngó thử, hai chúng ta nhỏ giọng một chút, nghe lời ta chỉ huy, tuyệt đối để cậu của con —— “

Tấn Hành: “Chào buổi sáng.”

Tấn Phi Hùng: “……”

Tấn Trường Minh: “……”

Ba thế hệ già, trẻ, bé của nhà họ Tấn đứng xếp hàng ngoài cửa mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí có thể nói là vừa kỳ dị vừa lúng túng.

Chẳng ngờ hắn sẽ bất thình lình xuất hiện như vậy, Tấn lão gia cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có hơi mất mặt, nhưng ngẫm lại mình là trưởng bối cơ mà, có làm thế nào cũng chẳng có gì mất mặt hết, thế là ông cụ bèn chắp tay ưỡn thẳng lưng, quan sát đánh giá đứa cháu trai đã lâu không gặp của mình.

“Hơn bảy giờ rồi sao còn nằm nhà ngủ! Ông đã ra ngoài luyện thái cực quyền xong rồi mới về đây này! Cả ngày cứ chây ì như thế còn ra thể thống gì nữa? Năm nay con hai mươi ba hay là ba mươi hai thế hả! Còn nữa! Ta nghe nói đã mấy ngày con không ra khỏi cửa rồi! Có thật không? Ru rú trong nhà suốt ngày là muốn làm gì? Chế bom hay là chế phi thuyền? A Giao đâu? Hôm nay nó có nhà không?”

Bị ông nội tuôn một tràng mắng mỏ vô lý làm Tấn Hành cũng chết lặng chẳng biết trả lời thế nào. Hắn chẳng nói chẳng rằng, cau mày chủ động tránh ra cho ông cụ hùng hổ dắt theo thằng cháu đang cúi đầu nín cười đi vào trong nhà.

Chỉ là khi đóng cánh cửa trước mắt lại, cậu cả biết tỏng hôm nay ông nội đến làm gì cũng đã lặng lẽ khiến cho hai cánh cửa phòng ngủ ở trên lầu tự động khép lại.

Tấn Hành đi vào trong nhà, cúi đầu liếc nhìn hai chùm chìa khóa đã tự giác trốn xuống dưới ghế sô pha, hắn nhanh chóng mấp máy môi, từ từ duỗi cái tay nãy giờ đặt ở sau lưng ra hướng về phía đó, ngay lập tức, hai chùm chìa khóa kia liền tự động biến mất ở dưới ghế sô pha như thể có linh tính.

Thuật giấu đồ sớm nhất của Trung Quốc, nặc thuật, nghe nói là do Lỗ thị vùng Sơn Đông sáng chế ra, là tuyệt chiêu đặc biệt của lão tổ tông nhà họ Lỗ.

Đặt sẵn ước định trốn tìm với vật phẩm rồi để chúng tự tìm chỗ trốn thật kỹ, vậy là sau đó dù vật ấy nằm ở ngóc ngách nào trong căn nhà này, những người khác cũng không thể tìm ra nó.

Lấy ví dụ như hai chùm chìa khóa kia, Tấn Hành đã lập ước định chơi trốn tìm với chúng, hôm nay trừ phi hắn chủ động gọi bọn chúng ra thì hai chùm chìa khóa này sẽ vĩnh viễn không thể tự hiện thân. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bởi cánh cửa bị Tấn Hành khóa lại là ——

“Ơ? Sau cửa phòng ở lầu trên đều khoá hết thế này? A Giao, chìa khoá phòng ngủ của hai đứa đâu?”

“Không cắm trên cửa ạ?”

“Con không biết sao? Vậy thì ai biết? Tấn Hành? Tấn Hành? Có phải con lén lút cầm chìa khoá không? Đừng có giở trò gian manh gì đấy nghe không hả?”

“Ông đã ăn sáng chưa? Trường Minh ăn chưa?”

“Ông ăn rồi, còn Trường Minh thì chưa. Được rồi được rồi, con đừng bận bịu nữa, ngồi xuống nghỉ một lát đi, ông đã bảo con đừng suốt ngày hầu hạ nó mà, cứ để nó giúp con làm việc, con xem coi so với hồi trước nó còn……”

“Không đâu, bình thường ở nhà Tấn Hành cũng không nhàn rỗi đâu ông.”

“Thật không? Hai đứa dạo này thế nào?”

“Dạ? Tốt lắm ạ.”

Sáng sớm đột kích nhà cháu trai, ông cụ còn chưa lên tiếng phê phán cái thằng nhóc Tấn Hành càng ngày càng ủ ê này thì đã chuyển sang nói chuyện với Tần Giao ngồi ở phòng khách rót trà cho mình.

Lúc đi vào nghe ông nội nói mình như vậy, Tấn Hành cũng chẳng phát biểu gì, chỉ đơ mặt đi tới bên cạnh thằng cháu đang vừa húp cháo vừa nín cười hóng hớt trong phòng ăn, tiếp tục ăn bữa sáng và đọc báo của mình.

Nhìn cái thái độ của hắn từ nhỏ đến lớn mãi không thay đổi, ông cụ lại càng tức hơn, định bụng trừng mắt vỗ bàn chửi cho hắn một trận, bắt cái tên Tấn Hành giả vờ giả vịt này giao chìa khóc phòng ra đây.

Tần Giao thấy thế thì không nhịn được cười, chủ động đi ra giải vây cho Tấn Hành, sau đó lại phải tốn chút thời gian, cuối cùng cũng dời đề tài sang chuyện khác được.

“Vẫn là chú Tần giỏi dỗ ông cố ha, cậu cả à, vừa nãy có phải cậu sợ hết hồn không ha ha? Thật ra lúc ở ngoài cửa con cố ý lớn tiếng để cậu nghe thấy đấy. Chắc cậu chẳng nhận ra đâu, nhưng mà trái tim con vẫn luôn luôn hướng về cậu đó nha……”

“Thế cơ à?”

“Vâng vâng hi hi hi, con không giúp cậu thì con giúp ai đây, có một câu nói rằng là á, cháu trai chính là tri kỷ của cậu đấy……”

Tiểu thiếu gia Tấn Trường Minh vừa chú ý tình huống của Tần Giao và ông cụ ở ngoài kia, vừa giở bài nói ngọt nói nhạt lấy lòng cậu cả nhà mình. Đáng tiếc thằng nhóc này lừa lọc người lớn quá nhiều rồi, bây giờ cậu cả có ngốc có dễ lừa đến mấy thì cũng không dễ dàng bị nó lừa nữa, cứ mặc kệ cho nó bám theo mình khua môi múa mép.

Song hai cậu cháu còn chưa hàn huyên được mấy câu thì trong góc nhà bếp đột nhiên lại vang lên một chuỗi tiếng động vừa kỳ quái vừa quen tai.

Hai người đồng loạt nhìn về phía con cún bị Tần Giao bỏ lại trong bếp. Cún con ý thức được hai kẻ loài người ở bàn ăn đang nhìn vào mình, bèn trốn vào gần hộc tủ, nó chột dạ cúi đầu run rẩy, cắn chặt răng không dám phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.

Tấn Trường Minh: “……Cậu cả, vừa rồi cậu…… có nghe thấy tiếng gì không?”

Tấn Hành: “……Có.”

Tấn Trường Minh: “Ồ…… Chắc hai cậu cháu mình đều nghe nhầm nhỉ….. Ha ha…… Cún con làm sao có thể……”

Cún con: “Hức.”

Tấn Trường Minh: “……”

Tấn Hành: “……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui