Tính Sư


Tây Bắc thành chủ rõ ràng là một tên nhát gan thỏ đế, cũng chẳng hiên ngang bất khuất gì cho cam, ấy thế nhưng Tần Giao mỗi ngày hù dọa dày vò mà gã ta vẫn gắng gượng chống đỡ được.
Song gã càng kín miệng, Tần Giao lại càng muốn biết năm xưa Lão Túy Chủ rốt cuộc che giấu bí mật gì, cho nên thái độ đối với gã ta đương nhiên không hề khách sáo.
Đáng thương cho vị thỉ túy sở hữu thần lực trời sinh và sức mạnh vô song này, cứ thế bị Tần Túy Quân thẳng tay đánh cho từ kiêu hùng biến thành cẩu hùng.

Hồi trước gã còn say mê thèm thuồng vẻ bề ngoài của y, nhưng sau hai ngày bị nhốt vào trong ngục tối, bị dập cho tơi bời hoa lá, cái sự mê mẩn phút ban đầu ấy đã bay biến hết sạch.
Hơn nữa từ lúc biết được thân phận thật của y, Tây Bắc thành chủ cũng chẳng dám nghĩ bậy nghĩ bạ nữa, gã gào khóc thảm thiết trong cái hang chuột tối om này suốt mấy ngày mấy đêm song vẫn phí công vô ích, bụng thì đói đến nỗi sắp thành lợn còi đến nơi.

Tuy rằng gã Tây Bắc thành chủ này có vẻ đánh chết cũng không chịu khai ra bí mật mà Lão Túy Chủ đã đem vào phần mộ, thế nhưng chiều nay sau khi nghe được một đoạn hội thoại giữa cặp chủ tớ Tần Giao và Kim Cánh Chi, thành chủ đại nhân cuối cùng cũng nức nở chủ động xin thỏa hiệp với bọn họ, đồng ý tiết lộ một vài chi tiết nhỏ mà mình biết.
Tần Giao: “Kim Cánh Chi, đêm nay ngươi định cho Tây Bắc thành chủ ăn gì nào?”
Kim Cánh Chi: “Dạ thưa Túy Quân, món mà hôm nay chúng ta ăn rất là đặc biệt đấy ạ, chẳng phải hai hôm trước ngài chê sashimi ếch không đủ tươi sao? Cho nên thần đã thức suốt đêm để nghĩ ra biện pháp hay ho này! Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta hãy cho thành chủ ăn nòng nọc! Thứ nhất là vì nòng nọc rất giàu dinh dưỡng, thứ hai là món ăn này có cái tên hết sức bắt tai, cũng vừa phù hợp với chủ đề mà ngài giao cho thần……”
Tần Giao: “Ồ? Món đó tên là gì?”
Kim Cánh Chi: “Thần thấy hay đặt tên là…… “Nòng nọc con tìm mẹ” đi! Túy Quân nghĩ sao ạ! Ha ha ha!”
Tây Bắc thành chủ: “……”
Tây Bắc thành chủ nằm dưới đất lại bắt đầu nôn khan, mặt gã xanh như tàu lá, vì nôn mửa quá nhiều mà đầu lưỡi thè hết cả ra.

Bị đày đọa đến mức này, gã quả thực chỉ có nước chắp tay đầu hàng, thiếu điều hét lên cầu xin các ngài tha cho ta một con đường sống.
Vất vả lắm mới cạy miệng được cái hũ nút này để moi được một chút thông tin giá trị, Tần Giao lập tức nở nụ cười hài lòng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.

Y thô bạo kéo con lợn sống dở chết dở kia từ dưới đất lên, lại bắt đầu tra hỏi bức cung.
“Ngài…… Ngài cứ hỏi đi ạ…… Ngoại trừ bí mật của Lão Túy Chủ là ta không thể nói, còn đâu ngài muốn nghe gì ta cũng khai hết……”
“Thật không?”
“Thật mà…… Thật mà…… Xin hãy tin ta……”
“Vậy thì nói về Trương Phụng Thanh đi.”
“Ặc…… Trương Phụng Thanh…… Nhưng mà về Trương Phụng Thanh, ta biết…… ta biết không nhiều lắm, vì ta chỉ từng gặp hắn vài lần ở chủ thành thôi…… Rốt cuộc hắn chết như thế nào, vì sao lại trở mặt với Lão Túy Chủ, ta không thể nào xác định được……”
“Ta không cần ngươi giúp ta xác định cái gì, ngươi chỉ cần nói hết những gì ngươi biết cho ta là được, chuyện khác thì ta sẽ tự đi xác định lấy.

Thế nhưng nếu ngươi mà dám nói mấy lời thừa thãi với ta là ta sẽ không kiên nhẫn nữa đâu.”
“Dạ…… Vâng ạ……”
Vừa bị ánh mắt Tần Giao nhìn vào là cả người gã bất giác run lên như cầy sấy, thỉ túy bị xiềng xích trói gô trên đất, giọng nói khản đặc dường như có phần sợ hãi.

Sau một lúc cân nhắc, cái tên nằm sấp trên đất như cá chết này bèn hạ quyết tâm, gã ngước lên nhìn vị Túy Quân biến thái đang trưng ra bản mặt kiểu “Ta không hề có kiên nhẫn, cũng rất thích giết người”, nhỏ giọng thưa:
“Ngài, ngài và Trương Phụng Thanh thân thiết như vậy…… Ắt hẳn cũng biết chuyện hắn cưới một người vợ phàm nhân rồi hai người họ còn có con với nhau chứ?”
“Phải.”
“Thế…… Thế ngài từng gặp người phụ nữ kia chưa?”
“Chưa.”
“Trước nay chưa từng gặp lấy một lần sao?”
“Đó là vợ cậu ta chứ có phải vợ ta đâu, hơn nữa lúc ấy ta không có mặt ở Túy Giới, chưa từng gặp người phụ nữ đó thì có gì lạ?”
“Vâng vâng vâng, không…… không có gì lạ hết, tuy nhiên nếu như…… nếu như những gì ta biết là không sai thì, thật ra cái chết của Trương Phụng Thanh nhất định có liên quan đến người phụ nữ này.”
“……Ngươi nói vậy tức là sao?”
Ánh mắt Tần Giao bỗng trở nên kỳ lạ, sắc mặt y cũng thay đổi, dường như dấy lên một nỗi hoài nghi không thể nào nói rõ được.

Tây Bắc thành chủ bị y dọa co rụt ra sau, Kim Cánh Chi liền giúp Túy Quân nhà mình đá cho gã ta một cú nhắc nhở, tên thỉ túy bị đau kêu gào ầm ĩ lên, vừa ôm cái đầu heo sưng vù của mình vừa run rẩy đáp:
“Óa óa tha mạng tha mạng…… Ta nói thật mà, ngài với Trương Phụng Thanh thân nhau từ tấm bé, chắc chắn phải biết tính cách hắn ra sao mà! Với huynh đệ nối khố như ngài thì hắn lúc nào cũng trượng nghĩa, đối xử với em trai hắn là Trương Bỉnh Trung cũng cực kỳ tốt, nhưng với những người khác thì chưa chắc…… Xưa nay hắn đâu có thiếu đàn bà hay đồ chơi, cái hồi mà tất cả còn phải khổ sở bán mạng cho Lão Túy Chủ, ngài với hắn nổi tiếng như thế cơ mà, chẳng lẽ đi theo Lão Túy Chủ bao năm mà còn hưởng ít lợi ích chắc! Hắn là lãng tử phong lưu sở hữu tất cả, chơi bời chẳng thèm kiêng kỵ, sao đang dưng lại đi thích một ả đàn bà thế gian ngoại hình tầm thường, tính cách nhạt nhẽo chứ? Cô ta đâu phải thiên tiên đặc biệt gì, hai…… hai ngài thấy có đúng không!”
“……”
Gã nói như vậy, không chỉ Tần Giao, mà ngay cả Kim Cánh Chi đứng cạnh cùng nghe cũng tỏ vẻ lúng túng.

Bởi vì trong chuyện khác thì cha đẻ của Tiểu Túy Chủ nhà bọn họ quả thực rất ổn, nhưng đối với một vài vấn đề, vị Phụng Thanh Túy Chủ này giống y đúc Túy Quân mấy năm trước, là một vị chủ nhân nhìn bề ngoài thì có vẻ hiền lành rộng rãi đấy, nhưng bản chất lại ngang tàng ngạo mạn, hơn nữa còn…… không hề có lòng trắc ẩn.
Thấy cả hai bọn họ đều cau mày im lặng, Tây Bắc thành chủ liền giãy dụa yếu ớt một hồi dưới chân Kim Cánh Chi, sau đó mới cẩn thận nói tiếp:
“Ngày trước hắn chịu lấy người phụ nữ đó, chẳng qua là vì…… vì thương tình cô ta theo đuổi mình nhiều năm, thậm chí còn cam nguyện từ bỏ một nửa thân phận con người…… Tuy bọn họ có với nhau những hai mặt con nhưng chẳng hiểu sau tên khốn Trương Phụng Thanh kia nhất quyết không muốn thừa nhận thân phận của người phụ nữ này, chỉ để cô ta và con cái sinh sống một mình ở nhân gian, không cho cô ta tiết lộ với người nhà việc bọn họ lấy nhau đã nhiều năm, bình thường cũng rất ít khi ghé thăm cô ta, về sau…… về sau hắn thậm chí còn hại gia đình của cô ta chịu họa lây theo mình.

Ta nghe nói người phụ nữ kia cũng vì một số chuyện nên đột nhiên phát điên lên, liền thông đồng với Trương Bỉnh Trung cùng phản bội hắn, cuối cùng khiến cho Trương Túy Chủ của chúng ta rơi vào kết cục người người xa lánh, chết không chỗ chôn thây……”
Lời Tây Bắc Túy Chủ nói tuy rời rạc lộn xộn song có vẻ không phải là giả, dù sao hồi còn trẻ tuổi ngông nghênh, Trương Phụng Thanh quả thật vẫn hay cùng Tần Giao đi làm mấy trò hoang đường.

Dạo trước lúc hay tin hắn kết hôn với một cô gái thế gian, bản thân Tần Giao cũng hết sức bất ngờ.
Mà từ trước đến nay y vẫn không biết rõ về lai lịch cụ thể của người phụ nữ nọ nên cũng không nói gì ngay, chỉ chống đầu nheo mắt suy nghĩ một lúc, rồi lại hỏi gã Tây Bắc thành chủ đang run rẩy sợ hãi kia:
“Ngươi vừa nói người phụ nữ đó rất bình thường, ngươi từng nhìn thấy cô ta rồi à?”
“Vâng, từng vô tình thấy một lần ở chủ thành…… Đúng là trông rất bình thường…… Cũng không thích nói chuyện với người khác lắm…… Trừ việc cô ta có một đôi mắt rất nhạt màu, đến mức gần như trắng xóa, tóc và mặt hầu như luôn dùng vải che lại, chưa ai từng thấy tận mắt hết.

Nghe nói cô ta cả đời không được tùy tiện nhìn vào ánh sáng, nếu tiếp xúc với ánh sáng thì sẽ đổ bệnh, cho nên sau lần gặp gỡ thoáng qua ấy, ta thật sự không thấy cô ta…… có chỗ nào đặc biệt……”
“……Đôi mắt trắng xóa? Cả đời không được nhìn vào ánh sáng?”
“Đúng thế, nghe nói đó là một loại bệnh ở nhân gian, cô ta bẩm sinh đã vậy.

Ban đầu cũng vì lý do đó nên Trương Phụng Thanh mới sinh lòng thương xót cô ta, nhưng sau này khi cảm giác mới mẻ qua đi, hắn liền trở nên lạnh nhạt với người phụ nữ này…… Thời gian đó hắn còn ngang nhiên ve vãn với một hồ nữ Huyền Khâu, thậm chí từng than thở với đám đồng liêu bọn ta, nói rằng vợ mình rõ ràng còn trẻ mà ủ dột vô vị như bà thím trung niên, từ sau khi sinh đứa đầu thì cả ngày chỉ biết ru rú một mình đọc sách viết chữ, đến cả một cái hôn nhẹ cũng chẳng biết đường chủ động, cuộc sống của cả hai quá đỗi nhàm chán……”
Câu tiếp theo nghe có vẻ không giống câu mà con người có thể thốt ra được, Tây Bắc thành chủ cân nhắc đến bầu không khí hiện tại, cho nên chỉ đành hắng giọng, không tiếp tục nữa.
Từ lúc gã ta nhắc đến đôi mắt trắng xóa và cả đời không được nhìn vào ánh sáng là vẻ mặt Tần Giao cũng trở nên khác thường.

Y lạnh lùng dõi nhìn về phía cửa hang đen thùi, đầu vẫn rối ren trong dòng suy nghĩ về hai đứa trẻ, người phụ nữ kỳ lạ có cặp mắt trắng, cùng với cả cái tên Chương Thanh Phong quen thuộc mà Tấn Hành từng nói với y.
Mãi đến khi Kim Cánh Chi lí nhí hỏi “Túy Quân ơi, ngài sao vậy, sao nãy giờ không nói gì?”, Tần Giao mới hoàn hồn.

Y nhìn chằm chằm ngón tay trắng bệch của mình, lên tiếng ra lệnh:
“Không có gì, trước tiên khóa cái mõm của gã ta lại đã, hôm nay tạm hỏi nhiêu đây thôi, lát nữa ngươi ra ngoài với ta một chuyến để gặp người nhà của mấy nữ túy mất tích kia.”
“Dạ, vâng ạ!”
Nhận được lệnh của Túy Quân nhà mình, Kim Cánh Chi lanh lẹ đáp ứng rồi bèn khoá cái mõm đang la oai oái của Tây Bắc thành chủ lại.

Hai chủ tớ cùng nhau đi ra khỏi hang động mà mình ẩn náu những ngày qua, Kim Cánh Chi ngồi xổm xuống cẩn thận dùng phân và nước tiểu của bọ cánh cứng để át đi mùi của cửa hang, tiếp đó cả hai mới chậm rãi cất bước tiến về phía màn đêm.

Trên đường đi, bọn họ tiện thể thảo luận về chuyện ban nãy.
“Ngươi cảm thấy lời con lợn kia mới nói có phải là thật không?”
“Dạ?”
Tự dưng nghe Túy Quân hỏi mình như vậy, Kim Cánh Chi ngớ ra, nhưng đằng nào cũng bị hỏi rồi, hắn không thể không phát biểu được.

Sau khi ngẫm nghĩ cẩn thận, dẫu không muốn chọc giận lãnh đạo lắm song em giai Kính Tử của chúng ta vẫn nói chẳng nể nang:
“Tuy thần nói thế này…… Chắc chắn ngài sẽ không vui, nhưng Phụng Thanh Túy Chủ quả thực có cách thức xử lý một số việc…… khá giống ngài trước đây, khi vô tình thì sẽ rất vô tình, khi nhẫn tâm thì sẽ rất nhẫn tâm.

Vì lớn lên ở Túy Giới từ nhỏ nên ngài ấy không hề biết chân thành với người khác, cũng vì thế hai người mới là tri kỷ thấu hiểu lẫn nhau…… Thành ra thần cảm thấy lời Tây Bắc thành chủ nói…… về cơ bản…… đều là…… thật.

Có lẽ cái chết của Phụng Thanh Túy Chủ thật sự liên quan đến…… mẹ đẻ của Tiểu Túy Chủ…… và cũng liên quan đến một số vấn đề tồn tại giữa hai bọn họ……”
Mới cách đây không lâu Kim Cánh Chi vừa bị tống ra vùng nông thôn Xích Thủy đi đào ngó sen, nói bằng lương tâm thì mấy câu này đã tương đối khách quan công bằng rồi.

Nói xong, hắn lặng lẽ nuốt nước miếng, kiên cường chờ đợi âm thanh giận dữ của Túy Quân nhà mình.

Nhưng chờ cả buổi mà vị Túy Quân cầm chiếc ô rách nát nào đó vẫn chẳng ừ hử gì, chỉ tò mò liếc hắn một cái rồi nhíu mày bảo:
“Trước đây ta nhẫn tâm vô tình với các ngươi lắm sao?”
“Khụ, không đâu không đâu ha ha, ngài như bây giờ chẳng phải rất tốt sao? Đối tốt với Tấn tính sư, đối tốt với người nhà và bạn bè của Tấn tính sư, đối tốt với Nhung, đối tốt với chúng thần, cũng biết lúc nào thì đúng lúc nào thì sai.

Tuy có đôi khi nổi giận nhưng sẽ không thù hằn hay giết chết chúng thần, chỉ nửa đùa nửa thật dọa cho chúng thần sợ xíu xiu thôi…… Không hề giống ngài trước đây chút nào, ngày trước ngài lúc nào cũng thể hiện bản thân rất vui vẻ, rất ung dung, nhưng mà hiếm khi ngài thật lòng vui vẻ.

Hiện giờ tuy ngài thường xuyên xụ mặt nổi nóng với người khác, nhưng hầu như ngài chẳng để ở trong lòng đúng không, đó đều là do Tấn tính sư đã cảm hoá ngài……”
“Đấy là tại vì có rất nhiều việc cậu ấy không cho phép.”
Tần Túy Quân trông thì có vẻ bực bội khó chịu, ấy thế nhưng lúc này đây y nhất định sẽ không thừa nhận rằng đó là do mình cam tâm tình nguyện.

Vì chuyện rắc rối ở nhân gian mà đã nhiều ngày nay y chẳng được gặp Tấn tính sư của mình, lòng cũng bắt đầu thấy nhơ nhớ rồi.

Kim Cánh Chi nghe vậy thì liền cười, sau đó lại mở miệng nịnh nọt y:
“Ha ha, đúng vậy, Tấn tính sư không cho phép thì ngài sẽ không làm, thế chẳng phải là tốt quá sao, hai người chung sống bên nhau thì phải biết nhường nhịn lẫn nhau mà.

Mặc dù chúng ta là túy nhưng cũng có máu, có thịt, có tim, đây đều là lẽ thường tình, đều là lẽ thường tình cả…… Bây giờ ngài có thể thả lỏng tâm trạng rồi thử tưởng tượng xem, có khi nào lát nữa chúng ta đi ra ngoài, Tấn tính sư bỗng nhiên nhảy ra từ sau hẻm, ôm chầm lấy ngài, dành tặng cho ngài một niềm vui bất ngờ siêu tuyệt vời…..

Ờm, sao mà nói kiểu này…… nghe cứ thấy ghê ghê vậy nhỉ, như thể Tấn tính sư là một tên biến thái cuồng theo dõi ấy……”
Tần Giao: “……”
Tần Giao vốn dĩ định nghiêm túc thảo luận với Kim Cánh Chi về thân phận thực sự của vợ Trương Phụng Thanh, kết quả cái tên ngu ngốc này lại khiến đề tài rối tung cả lên, làm cho y mất hết hứng thú.

Y nghiêng đầu, lạnh lùng lầm bầm:
“Không có chuyện cậu ấy đi đến Túy Giới đâu, ở nhân gian còn nhiều công việc lắm, chuyện ta có giết người hay không còn đang chờ giải quyết, sao cậu ấy có thể chạy tới cái chốn thị phi này được chứ……”
Có lẽ cũng nhìn ra Túy Quân nhà mình lại đang nói một đằng nghĩ một nẻo cho nên Kim Cánh Chi cũng chỉ biết nhìn y bất đắc dĩ.

Tiếp sau đó, hai người không tán gẫu nữa mà dựa theo manh mối thu thập được trước đó để tìm đến nhà của một nữ túy mất tích.
Khi đến nơi, Kim Cánh Chi nhẹ nhàng đưa tay vuốt mặt một cái, thay đổi sang gương mặt của một thiếu nữ, cất tiếng gọi yêu kiều “Bà ơi, bà có nhà không, con và anh trai lại ghé thăm bà đây”.

Bấy giờ, bên trong căn nhà liền vang lên tiếng trả lời khàn khàn chậm chạp của bà cụ:
“Ôi chao, bà đây bà đây, Kính cô nương với Tán lang tới đấy à?”
“Là bọn con ạ, làm phiền bà quá, Tú Hài bà bà.” (Kính: gương, Tán: ô, dù, Tú Hài: giày thêu)
Tần Giao buông chiếc dù tả tơi trong tay xuống, hỏi thăm bà cụ với thái độ nhỏ nhẹ lễ phép.

Tú Hài bà bà để kiểu tóc búi trân châu, nhảy lò cò bằng chiếc chân độc nhất mang giày thêu.

Thấy y đến, bà nở nụ cười mừng rỡ, nhanh chóng đáp lại rằng “Phiền phức gì đâu, con và em gái đang giúp bà tìm cháu gái mà, bà cảm ơn các con còn không kịp ấy chứ”.
Tần Giao mỉm cười dìu bà cụ chân cẳng bất tiện này ngồi xuống, y và Kim Cánh Chi không để lỡ thời gian, bắt đầu hỏi han bà cụ xem kể từ sau khi cháu gái biến mất, có người xa lạ nào tiếp tục tìm đến nhà bà quấy rầy hay không.

Vừa nghe y hỏi vậy, Tú Hài bà bà mới đó còn vui vẻ liền nổi giận ngay lập tức, bà thấp giọng nói có vẻ bực dọc:
“Có chứ! Sao mà không có được! Mới hôm qua vừa có ba kẻ cực kỳ quái gở tới nhà bà quấy rối! Hình như bọn chúng muốn lấy quần áo của cháu gái Tiểu Hài Tử của bà! Bảo là muốn giúp bà tìm cháu! Cần phải có vật chứng lưu giữ mùi! Ai mà tin được bọn chúng chứ! Rặt một lũ khùng điên biến thái! Thói đời đúng là càng lúc càng loạn mà!” (Tiểu Hài Tử: giày nhỏ)
“Ba kẻ cực kỳ quái gở? Muốn lấy quần áo của Tiểu Hài Tử cô nương để làm vật chứng?”
Tần Giao nheo mắt nhìn Tú Hài bà bà đang giận đến mức sắp lộ ra răng nanh, lát sau tức quá không chịu nổi nữa, bà cụ bèn chống nạnh than vãn với y và Kim Cánh Chi:
“Đúng thế, nom bộ dạng kỳ quặc đáng ngờ, còn cố ý mặc đồ phụ nữ tìm tới tận đây, nhưng bà chỉ liếc cái là biết ngay lũ giả gái này muốn lừa lọc mình rồi! Một đứa trẻ tuổi tóc trắng, một đứa ngờ ngếch như chó! Còn có một đứa gào rú quái dị y hệt con khỉ đột nữa! Nó còn dám gọi bà là mụ yêu quái chứ! Các con thấy ba đứa này có phải biến thái không, có giống người xấu không!”
Tần Giao: “……”
Kim Cánh Chi: “……”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui