Lãnhohzezdmhnb{font-size: 1px}Thiênvmgovkwrir{font-size: 1px}skpcađượcsichw{font-size: 1px}oczhqYếnobtpe{font-size: 1px}Quyênrvwsjkuvrx{font-size: 1px}dẫnrwwxrmmwcd{font-size: 1px}đixkpivvajzf{font-size: 1px}thamsndtbvcubi{font-size: 1px}quanozwnbpfbwk{font-size: 1px}gầnfuwfmykcmw{font-size: 1px}jumjbhếtkvbzq{font-size: 1px}hxywhtrụjxaoy{font-size: 1px}dcpwssở.paidu{font-size: 1px}Bấthzdxhabnyb{font-size: 1px}ngờulpxhpsyfy{font-size: 1px}nhớifhlnivoxq{font-size: 1px}racnznnwcflb{font-size: 1px}mộtjiujbcdvbu{font-size: 1px}vấnkrqmnqrfnf{font-size: 1px}đềhxeyzsflly{font-size: 1px}khảvecwrmpjla{font-size: 1px}yqxubnghiyubfc{font-size: 1px}stuwqLãnhgrexd{font-size: 1px}aslqyThiêncbpgo{font-size: 1px}dừngndxzhoevtv{font-size: 1px}chân,voiplsqszv{font-size: 1px}quayscfucxbzpn{font-size: 1px}đầuvgerfivvou{font-size: 1px}stcnosangzqssq{font-size: 1px} nói.
- Côdpaxlwmnkt{font-size: 1px} người yêu Thảo Linh của chị có vấn đề.
Yến Quyên thấy trong mắt Lãnh Thiên là chân thật, chắc rằng Lãnh Thiên không có nối dối, Yến Quyên khó hiểu, im lặng chờ Lãnh Thiên nói tiếp.
- Hôm chị bị truy sát hình như có liên quan đến cô ta thì phải.
Lãnh Thiên không nhanh không chậm nói, đây là chuyện riêng của Yến Quyên, Lãnh Thiên không tiện xía vào, chỉ nói ra nghi ngờ của bản thân còn việc Yến Quyên giải quyết ra làm sao thì mặc Yến Quyên, nhưng đừng làm ảnh hưởng đến tổ chức là được.
Lãnh Thiên bây giờ là một thành phần của The Night , sự sống còn của The Night, Lãnh Thiên nên có một phần trách nhiệm.
- Chị sẽ điều tra, cảm ơn em đã nói cho chị biết.
Yến Quyên bình tĩnh gật đầu đã biết, nhưng trong lòng là sóng ngầm đang cuộn trào, người cô tin tưởng không ngờ lại phản bội " xem tôi làm sao oebxdxửzxhed{font-size: 1px}línzbjfhkjff{font-size: 1px}emyfyocdzjdp{font-size: 1px}ilkwwThảocvvru{font-size: 1px}Linhhmficoxbdz{font-size: 1px} ".
Chuyện cầnqhewndkxmh{font-size: 1px}ijmibnóirxnne{font-size: 1px}ztrwacũnglvazr{font-size: 1px}đãbnbvykvglf{font-size: 1px}czdrpnói,vynap{font-size: 1px}Lãnhvavvocmkzj{font-size: 1px}elijqThiêndzmhk{font-size: 1px}bptnmchàonqxck{font-size: 1px}tạmcatkabwbmj{font-size: 1px}biệtzmvutgnkda{font-size: 1px}fobslYếnpdceh{font-size: 1px}zormtQuyênmaklj{font-size: 1px}trởqpuvoplrek{font-size: 1px} về nhà.
Ngay khi Lãnh Thiên vừa đi Yến Quyên lập tức gọi một cuộc điện thoại.
____________
Căn phòng tĩnh mịch tối, nương theo ánh sáng mờ ảo phác hoạ hai thân ảnh nằm ngay ngắn trên giường.
Dạo gần đây Lãnh Thiên không có ôm Mỹ Nhân ngủ nữa điều này khiến nàng suy nghĩ mông lung, cảm giác dường như Lãnh Thiên dần trở nên lạnh nhạt hơn vậy, không còn yêu thương nàng như trước.
Càng nghĩ càng thấy bản thân thật ủy khuất, Mỹ Nhân nước mắt rưng rưng nhìn Lãnh Thiên.
Bận rộn cả ngày chỉ đến buổi tối là được gần gũi cùng Lãnh Thiên, ấy thế mà đến một cái ôm Lãnh Thiên cũng phớt lờ làm sao Mỹ Nhân không buồn tủi cho được.
Cảm tính có một đạo ánh mắt nhìn cô chằm chằm, Lãnh Thiên hé mở mắt.
Chỉ mới nằm xuống nệm không lâu nên giấc ngủ chưa được sâu Lãnh Thiên dễ dàng thức giấc.
Thấy trong mắt nàng là nước mắt lưng tròng, Lãnh Thiên cất tiếng hỏi.
- Chị làm sao vậy tối rồi sao còn không ngủ ?.
Thấy Lãnh Thiên quan tâm hỏi, Mỹ Nhân tự nhiên không kìm được mà khóc lên.
Lãnh Thiên khó hiểu nhìn nàng, không biết bản thân đã làm sai điều gì.
- Em ...!hức ...!em không ôm chị ngủ ...!hức ...!em không thương chị nữa đúng không ?.
Mỹ Nhân nghẹn ngào nói, giọt lệ rơi ra nhoè đi hình ảnh trước mắt, gương mặt Lãnh Thiên mờ nhạt trong mắt của Mỹ Nhân.
Lãnh Thiên cảm nghĩ nàng thật nhạy cảm, có chuyện không ôm ngủ cũng suy diễn ra cho được,qtxpyvcymx{font-size: 1px}bấtglboeiukym{font-size: 1px}quáxlyonawfsi{font-size: 1px}nóajakhozcwk{font-size: 1px}ewoatlạioxxvc{font-size: 1px}pgxorđánhmeszt{font-size: 1px}stxcotrúngkjruu{font-size: 1px}yiilxphầnkvtlk{font-size: 1px}nàontpuzpyixg{font-size: 1px}chuyệnrgtkhjdrxi{font-size: 1px}Lãnhsndwfmebpn{font-size: 1px}Thiênjbfttspniv{font-size: 1px}vụnlvhfpstuxz{font-size: 1px}laplttrộmqmqep{font-size: 1px}bêntwybhgvblh{font-size: 1px}khbacngoài,pgxxx{font-size: 1px}côehhiwspayg{font-size: 1px}bấtoyrgfiszhh{font-size: 1px}vjfxtgiáclxham{font-size: 1px} chột dạ trong lòng.
- Nào có, chị suy nghĩ quá nhiều rồi đó, thôi nín đi em ôm chị ngủ nha.
Lãnh Thiên cười nhẹ, lựa lời dỗ dành Mỹ Nhân, tay định vòng qua ôm nàng vào lòng thì bất ngờ nàng giận dỗi nằm quay lưng lại với cô.
- Chị không dám làm phiền em, chị có thể tự ngủ.
Mỹ Nhân khịt mũi nói, chất giọng khàn đặc chịu muôn vàn ủy khuất làm tim Lãnh Thiên nhói một cái.
Dáng lưng thanh mảnh, bờ vai trắng nõn lộ rõ trong không khí bởi cái áo ngủ mỏng manh hai dây, nàng tựa như một nữ vương kiêu ngạo mà chẳng thèm dòm mắt đến cô.
Đính xác là như vậy nhưng nàng chỉ kiêu kì với những người ngoài kia còn đối với Lãnh Thiên, Mỹ Nhân lúc nào cũng nhu mì.
Người đẹp giận là dỗi thế thôi chứ Lãnh Thiên mà nghe lời theo là coi như toi.
Nhích người lại gần, Lãnh Thiên vòng tay qua ôm eo thon của nàng.
Mỹ Nhân liền nở nụ cười tươi rối, bất quá nàng vẫn muốn làm giá một chút, đẩy vai không cho Lãnh Thiên cơ hội để gần gũi.
- Em buông ra, ôm ấp thật khó chịu, chị ngủ không được.
Mỹ Nhân giận dỗi, chu mỏ nói khi mỗi lần nàng hất cô ra thì cô cứ tiếp tục vòng tay ôm eo nàng chặt hơn.
Người gì đâu lì lợm thấy sợ , bất quá Mỹ Nhân thực thích.
- Chị không cho em ôm thì em đi ôm cô khác vậy.
Lãnh Thiên nhìn người trong lòng giẫy dụa, cô cong khoé môi cười thích thú, đầu kề sát sau gáy Mỹ Nhân nửa thật nửa đùa nói, vòng tay hơi buông lỏng như có ý định rời đi.
Ngay lập tức Mỹ Nhân liền phản ứng với câu nói đó, nàng thôi không làm mình làm mẩy nữa, nàng trở mình, mặt đối mặt với cô.
- Em dám, chị cắt cái đó của em.
Nhìn thấy nàng đỏ mắt, trừng trừng nhìn mình, tròng trắng bao phủ con ngươi đen láy thật to, nhìn có hơi sợ, bất quá Lãnh Thiên lớn gan phản bác lại.
- Em làm gì có cái đó mà cắt.
Câu trả lời hết sức thản nhiên bỗng chốc làm Mỹ Nhân á khẩu, nàng sao lại quên Lãnh Thiên làm sao có cái đó như đàn ông cơ chứ, đúng là tự đào hố chôn mà.
Mặt có vẻ đỏ, Mỹ Nhân không chịu yếu thế, nàng nhếch mép cười tà, âm lãnh nói, đúng chất dáng vẻ của nữ vương thương trường âm hiểm.
- Không sao chị có thể dắt em đi triệt sản.
Nhìn thấy nụ cười nhiệt tình đan xen tia nguy hiểm của Mỹ Nhân chắc rằng nàng chẳng phải nói đùa khiến cho Lãnh Thiên bất giác lạnh sống lưng.adtopjzkre{font-size: 1px}Làmjxcbgravzp{font-size: 1px}nhưmzrhglvxcb{font-size: 1px}tbcyhcôuqxjt{font-size: 1px}làvvbtrkinti{font-size: 1px}thúpnbzodaddv{font-size: 1px}zhhzucưngnvmcl{font-size: 1px}ejubzkhôngmcpeh{font-size: 1px}bằng,djfdsavnaw{font-size: 1px}dắtjznrrnethk{font-size: 1px}hjxaađisgjxk{font-size: 1px}triệtcpsdlqordx{font-size: 1px}sản,igzilsrzcq{font-size: 1px}hừuthndxaepo{font-size: 1px} !.
- Chịyztybftuar{font-size: 1px}cyjylkhôngedhdi{font-size: 1px}rwgehmuốnotncb{font-size: 1px}mangwhcfsyufpj{font-size: 1px} thai con của em sao ?.
Nỡ lòng nào để em không có người nối dõi chứ !.
Lãnh Thiên bày ra gương mặt buồn bã, ánh mắt long lanh, ngấn nước hỏi.
Mỹ Nhân nhìn đến tim liền mềm nhũng, thật không ngờ Lãnh Thiên cao ngạo khí chất, ngày thường khó gần lại có một bộ mặt này, quá đáng yêu cơ chứ.
- Không phải mà ~ chị rất muốn mang giọt máu của em, chẳng qua chị không muốn em ôm ấp cô gái nào ngoài chị hết.
Coi như chị ích kỉ cũng được, chị chỉ muốn giữ em làm của riêng thôi.
Mỹ Nhân dùi vào lòng Lãnh Thiên, ôm cô thật chặt, bày tỏ hết nỗi lòng.
Không phải nàng không tin tưởng cô, mà dạo này nàng không tìm thấy cảm giác an toàn nào từ cô, có lẽ giác quan thứ sáu của nàng bị hư rồi chăng hay do cô đã có mối quan hệ khác đang che giấu nàng nên nàng mới cảm thấy địa vị bị đe doạ.
- Đừng suy nghĩ vu vơ nữa, sau này mỗi đêm em đều ôm chị ngủ được không ?.
Lãnh Thiên nhu tình nhìn Mỹ Nhân, nhẹ giọng nói, hôn lên vầng tráng nhẵn nhụi của nàng.
Vuốt ve tấm lưng mỏng manh, ru nàng ngủ thật sâu, chỉ thấy Mỹ Nhân " ừm" một tiếng nho nhỏ rồi nhắm mắt ngủ từ khi nào.
Màn đêm buông xuống thật đen, tia sáng từ ngôi sao trên bầu trời cao thâm thẳm mờ nhạt rọi xuống như chính tình yêu mà Lãnh Thiên dành cho nàng.
Một thứ gì đó rất mông lung, bất kể bao lâu thời gian bên nhau vẫn có thể nhất thời rời đi..