Tinh Tế Âm Nhạc Đại Sư



Mặc dù trên người đã có 11.7 vạn, Lê Hân cùng A Mộc vẫn là quay về bãi đỗ xe của bọn họ, tiếp tục sống những ngày của kẻ lang bạt.

Kỳ thật không phải không muốn mua nhà ở, tiền của A Mộc hẳn là cũng đủ mua, trước kia là Lê Hân chờ A Mộc, A Mộc không đề cập tới hắn căn bản không có lập trường để nói, nếu không thì chính là đòi nhà, như vậy thật không biết xấu hổ.

Bất quá hiện tại Lê Hân không còn nghĩ như vậy, thứ nhất, thông qua chuyện hôm nay, hắn cảm thấy mình cho tới giờ thật là luôn hiểu lầm A Mộc, lúc này Lê Hân thập phần tin tưởng, dưới vẻ ngoài trầm lặng kia, A Mộc nhất định cất giấu một trái tim đậu bỉ(28), ngẫm lại đi, không có fan y túm một đống người tới làm fan, chiêu cho Lê Hân một đống hắc lớn, sau khi hắc vừa chuyển thành phấn (fan), kết quả lại bị giựt tiền biến thành hắc, hơn nữa chuyện này hôm nay, Lê Hân cảm thấy, A Mộc vẫn luôn không nói đến việc mua nhà, không phải không muốn mua, mà là có thể y cảm thấy Lê Hân thích ngủ ở bãi đỗ xe giống như thích tỳ bà, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện mua nhà ở.

Thứ hai sao, đi theo A Mộc thiếu nợ bên ngoài mấy trăm triệu, cái nhà 1 ngàn vạn thì tính là cái gì ╮(╯_╰)╭
(28) Đậu bỉ: có thể hiểu là ngu ngốc, ngớ ngẩn này nọ.

Có điểm đáng yêu.

"A Mộc ta có chút việc cần làm, ngươi giúp ta thủ bên ngoài, đừng để người khác vào, hơn nữa mặc kệ ta có phát sinh chuyện gì, trước khi gọi ngươi, thì không cần tiến vào được không?" Lê Hân nói với A Mộc, hắn đã bắt đầu chuẩn bị thăng cấp, lần đầu tiên thăng cấp không biết sẽ phát sinh chuyện gì, vẫn là ổn thỏa một chút thì tốt.

A Mộc cầm tay Lê Hân, không muốn buông ra, tầm mắt chuyển qua bụng hắn.

Lê Hân một tay khác che bụng, sắc mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, xem ra vẫn còn đang khó chịu.

Người cacbon thật là quá yếu ớt, chỉ ăn một quả táo bình thường, đã đau khoảng một ngày, hơn nữa hiện tại còn chưa có dấu hiệu chấm dứt.

"Nghe lời." Lê Hân thuận mao A Mộc.

"Nếu ta thật sự khó chịu, sẽ kêu ngươi.

Còn có, nếu ngươi thấy ta có chỗ nào không thích hợp, mặc kệ thời gian bao lâu, cũng không cần tìm bác sĩ, nhất định phải chờ ta tỉnh lại, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ tỉnh, hiểu không?"
Ánh mắt Lê Hân kiên định không cho phép cự tuyệt, A Mộc nhìn chằm chằm hắn một lát, rốt cuộc buông tay đi ra ngoài.

Chờ A Mộc ra ngoài cửa bảo vệ tốt, Lê Hân mở ra giao diện hệ thống, ở lựa chọn có thăng cấp hay không kia, nhẹ nhàng điểm một chút.

【Chúc mừng ký chủ thăng cấp, thắp sáng danh hiệu hát quán bar (hát dạo kiếm sống), cấp bậc gien tăng lên cấp E, tố chất thân thể được đề cao với biên độ lớn, có thể thừa nhận cái ôm bình thường của đồng bạn trước mắt.】
【Chúc mừng thăng cấp ký chủ, phù hợp điều kiện mở ra cửa hàng, cửa hàng hệ thống mở ra.

Ký chủ có thể sử dụng hoa tươi đổi vật phẩm cần, hoa tươi là số liệu ảo do hệ thống thống kê, chỉ lấy tiền làm tiêu chuẩn thống kê, không phải tiền thật.

Đổi vật phẩm chỉ khấu trừ vào hoa tươi, không khấu trừ tinh tệ, cùng mạch với hình thức tự cứu.

Hoa tươi tương đương với tài sản của ký chủ, tài sản giảm hoa tươi sẽ giảm, sử dụng tinh tệ hoặc mất tài sản sẽ khấu trừ hoa tươi.】
【Chúc mừng ký chủ thăng cấp, theo ký chủ thăng cấp, tài xế của ký chủ được thăng cấp lên thành bảo tiêu, lương một năm gấp 5 lần nguyên bản, nhận được 5 vạn hoa tươi, hoa tươi hiện tại của ký chủ là 16.7 vạn.

Nếu bảo tiêu tử vong, sẽ phải bồi thường 200 vạn tinh tệ ứng với 20 vạn hoa tươi, đã thăng cấp thì hoa tươi giảm sẽ không xuống cấp theo, nhưng hệ thống sẽ xuất hiện nợ, thỉnh ký chủ chú ý an toàn của bảo tiêu, để tránh nợ nần chồng chất không thể hoàn lại dẫn đến không thể thăng cấp.


【Chúc mừng ký chủ thăng cấp, bởi vì ký chủ trong giai đoạn 'khất cái hát rong bên đường' đạt được lượng lớn hoa tươi, nhận được huân chương khất cái đáng thương nhất; ký chủ ở cấp thấp nhất trêu chọc tổ chức hạng A trong bản đồ sơ đẳng, bị nguy hiểm do bác sĩ biến thái nhìn trúng với mức báo động cấp A, nhận được huân chương khất cái gây chuyện nhất; ký chủ trong giai đoạn 'khất cái hát rong bên đường' chỉ hát được 2 lần, nhận được huân chương khất cái không chuyên nghiệp nhất.

Huân chương là một giá trị quan trọng cho hệ thống để tính điểm thành công của ký chủ, điểm cơ bản của ký chủ là 5 (sức chiến đấu cặn bã chỉ có 5), điểm thăng cấp là 20 ( mỗi lần đề cao một bậc, điểm thăng cấp tăng 10), điểm huân chương là -10, tổng điểm là 15, chưa đạt tiêu chuẩn, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.


Lê Hân: "......"
Hệ thống vẫn như cũ quá nhiều chỗ phun tào căn bản không biết bắt đầu phun tào từ đâu!
Tố chất thân thể được đề cao biên độ lớn mới có thể thừa nhận cái ôm bình thường của đồng bạn chứng minh trước đây hắn có bao nhiêu gà yếu, A Mộc vẫn luôn dùng lực nhỏ nhất để ôm ôm ấp ấp hắn, thật không dễ dàng, A Mộc đúng là vất vả cho ngươi.

Sử dụng hoa tươi tiền sẽ không mất theo điểm này rất tốt, nhưng sử dụng tiền hoa tươi liền biến mất điểm này rất không hay, hoá ra hệ thống đang dùng mọi thủ đoạn để khấu trừ hoa tươi của hắn, mua đồ ở cửa hàng hệ thống trừ hoa tươi, sử dụng hình thức tự cứu tính vào hoa tươi, tiêu tiền cũng sẽ trừ hoa tươi, đây là muốn cho hắn làm một tượng Grande (29) an tĩnh sao (╯‵□′)╯︵┻━┻
(29) Grandet: nhân vật trong cuốn tiểu thuyết Eugénie Grandet.

Lão là một tư sản nổi tiếng vì nhiều lẽ: giàu có, khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.

Cuối cùng, cái thứ huân chương kia không phải nên là tăng phân sao, -10 phân kia là chuyện gì? Lê Hân yên lặng click mở giao diện huân chương, thấy 3 cái huân chương kia, trừ bỏ đáng thương nhất là 10 phân, 2 cái còn lại đều -10 phân, điểm vào mặt sau còn viết huân chương không phù hợp cấp bậc thân phận trong dấu ngoặc......!
Hắn thật là rất ưu thương, thật sự.

【Hệ thống: Sau khi thăng cấp đặc biệt tặng cổ khúc kinh điển cấp 5 sao《Mai Hoa Tam Lộng》, tặng 10 lần hướng dẫn cấp đại sư, bởi vì thăng cấp, công năng hệ thống hoàn thiện, ký chủ có thể lựa chọn lần lượt sử dụng hình thức hướng dẫn cấp đại sư, không cưỡng chế mở ra.】
Rốt cuộc có tin tức tốt, Lê Hân thở phào nhẹ nhõm.

Hình thức hướng dẫn cấp đại sư thật sự là ngoại quải tương đối tốt, chính là dùng 1 lần liền đi luôn 10 lần, không chỉ người khác thấy bệnh xà tinh, ngay cả hắn cũng cho rằng như vậy là một loại lãng phí.

Chỉ cần một lần là đủ để hắn dư vị thật lâu, học tập thật lâu, nhưng dùng một lần nhồi một đống như cho vịt ăn thế kia, mất đi 10 nên có hiệu quả, lại không cho thời gian nghiền ngẫm, như bây giờ tốt nhất.

【Hệ thống: Thăng cấp xong, hiện giờ bắt đầu tăng cấp gien cho ký chủ, mức năng lượng được cung cấp bởi hệ thống dưới dạng đạo cụ hệ thống, thỉnh ký chủ không nên buông đạo cụ hệ thống xuống.】
Đạo cụ hệ thống, còn không phải là tỳ bà ư? Lê Hân vội vàng ôm lấy tỳ bà, một cổ năng lượng cường đại từ trong tỳ bà tiến vào thân thể hắn, năng lượng rất lớn, bất quá cũng không khó chịu, mà là một dòng nước ấm tuần hoàn dọc theo kinh mạch toàn thân hắn.

Dòng nước ấm chảy qua dạ dày, đau đớn biến mất, Lê Hân nhẹ nhàng thở ra, xem ra động tĩnh cũng không lớn, hơn nữa dạ dày cũng được trị hết, không cần tiếp tục chịu tội.

Đáng tiếc mới yên tâm một lát, Lê Hân liền phát hiện không thích hợp.

Cổ năng lượng kia đúng là lưu trong thân thể hắn không sai, nhưng là rất ít lưu tại thân hình, mà phần lớn đều đổ về đại não, cuối cùng lưu trong đầu, đây là vì sao?
【Hệ thống: Phương hướng tiến hóa bất đồng, nhân loại tiếp thu hạt silicon theo hướng tiến hóa cường hóa thân thể, hiện thị không thể truyền được hạt silicon vì ký chủ thuần cacbon hướng tiến hóa tinh thần.


Lê Hân còn chưa kịp tự hỏi những câu này, đại não đã một trận đau nhức, giống như nhét vào vô số đồ vật, đầu như muốn nổ.

Hắn vội vàng nằm sấp xuống, dùng sức đè tỳ bà dưới thân, để tránh quá thống khổ mà rời khỏi đạo cụ hệ thống.

Hắn thống khổ đặt tay lên huyệt thái dương, đại não giống như có vô số thuốc nổ oanh tạc trong một cái thùng sắt kiên cố, trong thùng thống khổ vạn phần, bản thân thùng lại chẳng có tổn thương tí nào.

Lê Hân cắn chặt răng không cho mình hô lên thành tiếng, sợ A Mộc nghe được lại lo lắng.

Hắn nhắm mắt lại, phảng phất nhìn thấy một đám ánh sáng nở rộ trong đầu mình, đầu óc hắn đang trải qua cơn nổ vũ trụ thật lớn!
"Oanh!" một quả bom thật lớn cuối cùng nổ tung, tỳ bà ngừng vận chuyển năng lượng trong người hắn, Lê Hân mồ hôi đầy đầu ghé vào tỳ bà, mất đi tri giác.

-
Lê Hân giống như đang ngồi trên xe ngựa, trên đường sỏi đá xóc nảy, từng đợt đong đưa làm hắn sắp nôn ra.

Sao lại thế này nha, thời đại nào rồi còn ngồi xe ngựa, rõ ràng A Mộc có phi thuyền vừa nhanh lại ổn, đáng tiếc trong lúc đánh nhau bị nổ......!A Mộc!
Mở choàng mắt, A Mộc hai mắt đỏ ngầu đâm vào trong lòng, Lê Hân theo bản năng sờ tỳ bà, lại bị A Mộc ôm chặt lấy.

Cánh tay ôm hắn so với sắt thép còn muốn cứng hơn, vòng tay ôm hắn so ngọn núi còn muốn to lớn hơn, chính là người này lại đang phát run, rõ ràng muốn đem hắn khảm vào cốt nhục, lại không dám dùng sức, sợ làm hắn bị thương.

Nghĩ đến hai cái hôn trước kia, là biểu hiện tự nhiên của A Mộc dưới cơn xúc động.

Lê Hân trộm cười, A Mộc đối với mình cũng không phải không có cảm tình đâu.

Giơ tay vỗ vỗ vai A Mộc, Lê Hân nhẹ giọng nói: "A Mộc đừng sợ, ta không có việc gì."
Một tiếng an ủi rất khó gọi lại lý trí A Mộc, Lê Hân kiên nhẫn mà chậm rãi vỗ chậm rãi vỗ, sau một hồi bả vai A Mộc mới không còn run nữa, chịu nhìn thẳng hắn, chỉ là đôi mắt vẫn đỏ, tinh thần đang bên rìa bạo tẩu.

"Ta xỉu......!ngủ bao lâu rồi?" Lê Hân hỏi, hắn cảm thấy trên người mình đều thật thối, nhất định đã xỉu rất lâu.

A Mộc khoa tay ra hiệu một cái thủ thế, ở đế quốc, đó đại biểu là bảy.

Hắn mất ý thức khoảng bảy ngày, khó trách A Mộc lúc này muốn hỏng mất.

Câu nhất định sẽ tỉnh kia, làm A Mộc ở đây chịu đựng trong bảy ngày có bao nhiêu dày vò? Lê Hân đau lòng không thôi, tự nhiên mà hôn hôn môi A Mộc, khẽ giọng nói: "Ta gảy tỳ bà cho ngươi nghe nhé."
Sau khi A Mộc chăm chú nhìn Lê Hân thật lâu, mới chậm rãi gật đầu.

Lê Hân cầm lấy tỳ bà vẫn luôn được A Mộc đặt bên người hắn, nhớ tới cổ khúc《Hoa Mai Tam Lộng》được tặng kia, điều ra giao diện hệ thống, lựa chọn sử dụng một lần《Hoa Mai Tam Lộng》*.

*Hoa mai ở đây còn được gọi Mơ, mơ ta, mơ Đông Á, mơ mai hay mai là một loài thuộc chi Mận mơ có nguồn gốc châu Á.

《Hoa Mai Tam Lộng》so với những khúc trước kia Lê Hân đàn tấu khó hơn gấp mấy lần, căn bản xưa đâu bằng nay.

Những nhạc khúc trước đều là từ dễ nhập khó, căn cứ vào thân phận người mới học của hắn, dựa theo mức độ thuần thục tỳ bà gia tăng độ khó từng chút một.

Ngay cả《 Bình Sa Lạc Nhạn 》mới lấy được còn chưa nắm vững trước đây cũng là khúc bình thường, tuy rằng có rất nhiều biến hóa, nhưng độ khó cũng là vừa phải.

Nhưng《Hoa Mai Tam Lộng》thì bất đồng, chỉ mỗi biến hóa chỉ pháp, khúc điệu ý cảnh đã ước chừng có 17 đoạn biến hóa, căn bản không phải nhạc khúc hiện tại Lê Hân có thể nắm vững, phẩm vị cùng dư vị cần phải rất lâu.

Ngay cả dưới sự hướng dẫn của cấp đại sư, Lê Hân cuối cùng cũng chỉ hiểu được 3 đoạn: Đoạn thứ nhất, "Nguyên Dẫn", khe sơn thanh tử, thương lãng nguyệt hiểu, lộ thấp mai tiêu yên phiêu miểu.

Tại giá mỹ lệ đích cảnh sắc trung, khúc giả tự tỉnh lai, thần thanh khí sảng, tịnh kỷ tịch nhi điều mai hoa tác tam lộng, tiêu dao.

Đoạn thứ chín "Mạn Sinh", mung lung bạc vụ đái kinh yên, yểm mai hoa, bán yểm yên vụ dã nhân uân.

Mai hoa nhi chinh nghiên, thị khinh la hộ ủng thiền quyên, hoảng thiên thượng nhân gian kiến.

Đoạn thứ mười bảy, "Vĩ Thanh", tam lộng hoa mai khúc, lạc cửu thiên, thành châu ngọc.

Tuy rằng ngây thơ, tuy rằng mông lung, nhưng âm nhạc lôi cuốn lòng người.

Cho dù không hiểu ý nghĩa lời nhạc như thế nào, âm nhạc vẫn có thể mang ngươi đi vào thế giới của nó.

Mai là kiên trinh, là trong trắng, là trang nhã,phồn thịnh ngày đông, ngạo tuyết lăng sương.

Cứ việc cùng A Mộc tâm cảnh bất đồng, nhưng y vẫn bị âm nhạc dẫn dắt, nghe sự uyển chuyển của cấp đại sư này, du dương của《Mai Hoa Tam Lộng》, không thể không đắm chìm trong cao khiết cùng thanh dật của hoa mai, say mê với vẻ thướt tha cùng ngạo khí của hoa mai.

Hinh cổ thanh thanh, hoa mai điểm điểm, sàn âm xuyến xuyến.

Giai điệu ưu nhã làm tinh thần A Mộc trở nên lắng dịu.

Chờ 3 ngày không ai tới, chờ 7 ngày còn chưa có người, Phil mang theo đám thủ hạ tới bãi đỗ xe tìm đã hoàn toàn mất đi công năng tự hỏi, bị lôi cuốn vào ý cảnh 'mạn đạn lục ỷ, dẫn tam lộng, bất giác hồn phi' này.

Một bài kết thúc, Lê Hân ôm tỳ bà không nói nên lời.

Đây là một cổ khúc, khi đàn tấu còn phải phối hợp với ống tiêu và sáo ngọc, chỉ có tỳ bà, vô pháp gảy lên ý cảnh vạn nhất trong đó, nhưng vẫn khiến Lê Hân đắm chìm thật sâu trong nhạc khúc mỹ diệu đây.

Đầu ngón tay hắn ngừng trên tỳ bà, ý cảnh chưa tan, mi nhãn nhẹ nhàng, vừa lúc giống như mùi hương u nhã kia, thanh lệ tuyệt luân, ngạo tuyết lăng sương hàn mai, làm người thưởng thức, rồi lại sợ giá lạnh vô pháp tới gần.

Đòi nợ nhìn Lê Hân, dư âm văng vẳng ba ngày bên tai, không ngừng quanh quẩn bên tai, thời thời khắc khắc đều sai dẫn bọn họ, nhân phẩm cao khiết trước mắt này, tục vật như tiền tài linh tinh chớ có quấy nhiễu hắn.

Phil: "......"
Còn có thể hay không vui vẻ đòi nợ!
___________________________
Edit có lời muốn nói: trong bài sẽ có nhưng đoạn miêu tả lời nhạc mà mình không thể dịch được, mọi người thông cảm nhé.

Mình edit trúng truyện này thật sự ngồi mò có chút khó khăn.

Nhất là mấy đoạn thơ ca.

Có bài mình tìm đc bản dịch nghĩa nhưng có bài ko.

Mình chỉ đành giữ nguyên lời gốc tiếng hán thôi.

Dịch bậy lại kì hơn.

Mọi người cứ xem như mình cũng là người Tinh Liên đang ngáo ngoại ngữ khi nghe Lê Hân hát đi ạ:)))))
Good night!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui