Tinh Tế Anh Không Phải Là Tên Lừa Đảo À


Nội thành, Phố Thịnh Vượng.
Những tòa nhà cao tầng xếp chồng lên nhau như những chiếc bánh ngàn lớp ở khắp nơi.

Gạch ốp tường của những tòa nhà này lộ ra ngoài và phủ đầy những bức vẽ bậy sơn huỳnh quang khổng lồ.
Sự kết hợp giữa Rock and Roll cùng bài hát nhẹ nhàng trữ tình hòa trộn vào nhau.
Trên đường phố đông đúc, có người ngã gục bên đường không rõ sống chết, cũng có người gầy trơ xương vẫn cố mặc váy lưới ra ngoài “làm việc”.
Con phố đầy hỗn loạn và ồn ào, chẳng có chút nào dính đến hai chữ “Thịnh Vượng”.
Trên cả con phố chẳng thấy chút năng lượng tích cực nào, đây chính là thực trạng của các Cựu Đại Lục.
Trước đây, Cựu Đại Lục được gọi là vùng đất Thất Lạc, sau này tầng lớp thượng lưu cảm thấy đặt tên như vậy quá thiếu nhân đạo, bèn đổi tên cho Cựu Đại Lục này thành “Vùng đất Hy Vọng”.
Hy vọng đám heo ngu hèn mọn sống trên đại lục này sẽ mang theo hy vọng, nỗ lực sống, không còn sa ngã.
Tuy nhiên, cái tên mới này cũng giống như “Phố Thịnh Vượng” của hiện tại, rơi vào nơi như vậy, ý nghĩa chấm biến lại nhiều hơn là khích lệ.
Tất nhiên, cũng có người không nghĩ như vậy.
Đế Phục nằm trên nóc quán bar đếm thời gian, anh biết mỗi buổi chiều sẽ có các tinh linh đi ngang tụ tập tại đây ăn uống.
Nhưng hôm nay, bọn chúng có vẻ chậm hơn mọi ngày.
Đế Phục ngẩng đầu nhìn màn hình lớn trên đường, thời gian ở dưới đã điểm 4 giờ 08 phút, đã trễ rồi.
Nhưng tiểu tinh linh thực vật chưa bao giờ đến muộn như vậy.
Dưới tầng, nhiều người mặc áo gi-lê trắng đang đi tuần tra, họ là đội cảnh vệ đường phố.

Công việc bình thường của họ chỉ là thu tiền bảo kê, đi dạo vài vòng, nhận chút lợi ích rồi thay ca.
Tuy nhiên, mấy ngày gần đây thì khác, đội cảnh vệ hiếm khi lại nghiêm túc như vậy, có vẻ như đang phòng ngừa một thứ gì đó.
Đế Phục nhìn thấy những người trong đội cảnh vệ, lặng lẽ rút đầu lại.
Chà, những người mặc đồ trắng này là một thông tin đấy, khu vực này tạm thời sẽ không xuất hiện tiểu tinh linh thực vật nữa.
“Số 181, không phát hiện mục tiêu.” Cảnh vệ áo trắng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy logo lớn của quán bar, trên đó có hình ảnh chiếc ly với vòng đèn xung quanh, cảnh vệ áo trắng nuốt nước bọt: “Má nó, nếu không phải vì tên khốn đó, bây giờ tao sẽ không lãng phí thời gian ở đây.”

Gần đây, những con chó máy dùng để tuần tra của họ đột nhiên mất đi rất nhiều, chúng bị cắt liên lạc với tổng cục, chờ đến lúc đội cảnh vệ phát hiện ra chúng chỉ còn mỗi thi thể.
Khả năng chiến đấu của chó máy không hề yếu, khi cơ thể chúng bị phá hủy, con chip bên trong sẽ ghi lại hình ảnh và cách tấn công của kẻ phá hoại, sau đó gửi ngay về tổng cục.

Nhưng khi chó máy bị phá hủy, nguyên liệu bên trong cũng bị rút sạch, chẳng còn gì cả, tổng cục thậm chí còn không nhận được tin tức.
Người xử lý chúng chắc hẳn là một nhân vật rất nguy hiểm, nhưng loại nhân vật lợi hại lại xuất hiện ở Cựu Lục Địa này?
“Có cần lên mái nhà xem không?” Một người cảnh vệ hỏi.
“Không cần, nếu thật sự có người có thể giải quyết chó máy, cậu nghĩ với trang bị của chúng ta có thể chống lại hắn à?” Một con chó máy có giá trị hơn nhiều với trang bị của cảnh vệ bọn họ.
“Nhưng chúng ta…” Cảnh vệ đó định nói rằng trang bị trên người họ đã ghi lại quá trình tuần tra, về đến nơi nhất định phải nộp lên kiểm tra, nhưng chưa kịp nói xong, anh ta đã chú ý đến một người đàn ông mặc áo khoác đen: “Này, người kia đợi đã!”
Đế Phục chuẩn bị đi sang chỗ khác thì bị gọi dừng lại, nhìn cảnh vệ, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
“Cậu từ đâu đến?” Cảnh vệ hỏi Đế Phục.
Đế Phục với vẻ ngoài ưa nhìn, vô cùng đẹp trai, điều này không có gì lạ ở thời buổi này, tiền phẫu thuật thẩm mỹ còn rẻ hơn tiền mua bánh quẩy, nhưng Đế Phục lại quá sạch sẽ.
Không có hình xăm hoa hòe lòe loẹt, cũng không có tóc nhuộm đủ màu, điểm nổi bật duy nhất trên người Đế Phục có lẽ là đôi mắt màu xanh dương của anh.
Người như vậy xuất hiện trên con phố Thịnh Vượng, rất kỳ lạ, bình thường đều có đầy người sử dụng cánh tay cơ khí cùng với kiểu dáng theo sở thích khác nhau, rất kỳ lạ.
“Tôi là người ngoại thành.” Đế Phục thật thà trả lời: “Tôi đang đợi bạn, nhưng cậu ấy không đến, nên tôi đang dự định đi tìm cậu ấy.”
“Bạn của cậu là ai?” Cảnh vệ cau mày, bên ngoài thành còn hỗn loạn hơn trong thành, người này ở ngoại thành chỉ càng kỳ lạ hơn.
“Bạn tôi là tinh linh thực vật.” Đế Phục không biết nói dối: “Có lúc họ giống cây nấm, có lúc lại giống quả cam, còn có…”
“Được rồi, cậu im đi.” Cảnh vệ ngắt lời Đế Phục, không muốn nghe thêm mấy chuyện hoang đường nữa.
Nấm? Cam? Những thứ xa xỉ này ở Cựu Lục Địa khó mà thấy được, huống chi là ăn, người này khí chất có vẻ rất nghiêm túc chính trực, nhưng tiếc là một tên thần kinh.
Đế Phục muốn chứng minh điều bản thân nói là sự thật, nhưng mà cảnh vệ chỉ phất phất tay, để anh mau xéo đi.
Đế Phục có chút luống cuống, anh cách cái áo khoác ở bên hông mình sờ đũa phép, tự an ủi bản thân, bọn họ không hiểu là chuyện bình thường, bởi vì bọn họ chưa từng thấy qua thế giới thực sự.
Họ không thể nhìn thấy cánh cửa được treo trên cầu vồng, cũng chưa từng tiếp xúc với vùng đất vui vẻ vô lo vô nghĩ.
Đế Phục không trách thái độ của bọn họ không tốt, dù người khác có làm gì thì anh vẫn phải luôn tử tế.
Vì vậy, với cây đũa phép của Đế Phục, anh rời khỏi khu phố đó.


Đế Phục đi lang thang một lúc lâu, đi đến khi hoàng hôn buông xuống, anh đã tìm thấy bạn của mình - những tinh linh thực vật.
Rất nhiều tinh linh thực vật tụ tập lại với nhau, bên cạnh còn có một cảnh vệ mặc đồ trắng ngồi xổm.
Đế Phục tạm thời ẩn nấp, che giấu hình bóng của mình
Đế Phục đã quen với những người bạn của mình, họ rất hào phóng, có thể giúp anh no bụng, nhưng họ cũng rất nghịch ngợm, luôn tạo ra nhiều trở ngại cho anh.

Đế Phục phải luôn cố gắng nhận được sự công nhận của tinh linh thực vật.
Đế Phục không cảm xúc trốn trong rương chứa đồ, anh đếm số lượng tinh linh trong đó, có đến mười tinh linh.

Sau đó, Đế Phục từ trong túi áo lấy ra một quả cầu.
Đế Phục nhớ rằng quả cầu nhỏ này có thể hấp dẫn sự chú ý của nhóm tinh linh nhỏ.
Bịch một tiếng, quả cầu rơi xuống đất.
Nhân viên cảnh vệ dừng lại, trong nhanh mắt, âm thanh AI trong tai nghe của hắn bị thay thế bằng tiếng điện rè rè.
“Alo? Alo! Nói gì đi!” Nhân viên cảnh vệ nhấn nút trên tai nghe, quay đầu nhìn con chó máy phía sau.
Chó máy rơi vào tình trạng hỗn loạn, mệnh lệnh bị cắt đứt, chúng bắt đầu quay vòng tại chỗ.
Sau đó, có một tia sáng trắng lóe lên, một con chó máy bị bắn vào đầu và ngã xuống.
Khi chó máy ngã xuống đất phát ra vài âm thanh va chạm, vụ ám sát như này hoàn toàn im lặng.
Kẻ săn lùng chó máy là kẻ chủ mưu đằng sau chuyện này?! Cảnh vệ mở to mắt, không hiểu tại sao lúc này tổng cục lại không có phản ứng.
Kẻ chủ mưu này đã ẩn nấp ở đây bao lâu rồi? Vừa rồi hắn ta nói chuyện với đồng nghiệp, sau đó chuyển sang AI điều hướng, AI không báo cáo hành trình của người này, có nghĩa là kẻ chủ mưu đã qua mặt được cả máy giám sát?
Hoặc có thể nói, trên người kẻ chủ mưu có đồ vật mà máy giám sát không thể định vị được hắn?
Một con chó máy chết, những con xung quanh sẽ tự động kích hoạt chế độ phòng thủ.
Cảnh vệ lúc này chỉ muốn chạy trốn, kẻ chủ mưu này rất nguy hiểm và với mức lương của gã không đáng để gã bỏ mạng ở đây.

Nhưng nếu để mất quá nhiều chó máy đắt tiền, đội cảnh vệ cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
Ngay khi gã đang xoắn xuýt, tai nghe trên tai đột nhiên nổ tung, cảnh vệ không kịp phản ứng gì đã bất tỉnh.
“Trước tiên phải để tên cảnh vệ này ngủ đã.” Đế Phục bước ra từ chỗ ẩn nấp: “Sau đó mới có thể ăn được.” Anh nói, rồi chĩa súng collider vào chó máy đang lao tới, dứt khoát bóp cò.
“Mười con tinh linh đúng là xử lý có chút phiền phức, nhưng mình phải cố gắng thôi.” Đế Phục tự khích lệ bản thân.
Có một con chó máy từ một góc khuất đột ngột nhảy lên tường, lao lên và cắn vào cánh tay của Đế Phục.
“Mày chạm được vào tao rồi!” Đế Phục hưng phấn nói, anh nhắm khẩu súng collider vào đầu chó máy, khen ngợi: “Mày cũng thông minh lắm.” Lại một luồng sáng trắng lóe lên, thêm một con chó máy gục xuống.
Cuộc vui đùa này kéo dài khoảng ba tiếng.
Đế Phục mỗi lần như vậy đều hưng phấn mà chơi chết bọn chó máy mất chủ này.

Không khác gì lũ sói hoang trong rừng mất thủ lĩnh, không mệnh lệnh, không tiếp thị, hoàn toàn giống bản năng của những vật được cài đặt vào bên trong chó máy.
Cuối cùng, những tinh linh thực vật cũng công nhận Đế Phục, nhờ sự nỗ lực của bản thân mà có cơ hội ăn no.
Khi Đế Phục ăn được một nửa, có ai đó bước đến.
Chó máy bị phá hủy máy chủ trung tâm nằm dưới đất, cổng năng lượng ở eo của nó bị mở ra, dịch năng lượng được dẫn vào cơ thể Đế Phục.
Người máy sinh học cần nguồn năng lượng để duy trì sự sống, những nguồn năng lượng này bọn họ gọi là “dầu máy”, là máu của người máy sinh học để duy trì và vận hành họ.
Ngoài bộ chức năng vận hành bằng dầu máy, Đế Phục còn có một hệ thống khác giống con người.

Hệ thống “điều khiển trung tâm” hay còn được gọi là trái tim.
Sau khi giải quyết được bữa ăn thứ ba, Đế Phục mới nhận ra trái tim của mình đang đập dồn dập, mất kiểm soát.
Đế Phục đã đói rất lâu, hệ thống chức năng này lẽ ra phải đang ngủ đông rồi mới đúng.
Đế Phục dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đầu ngõ.
Con hẻm này nằm gần kho chứa chó máy, cơ bản không có người ở, chắc cũng không ai nghĩ rằng có người đang phục kích ở đây.
“Có trộm.” Có một giọng nói hét lên.
Đế Phục sững người đá văng chó máy bên cạnh.

Anh nhìn về phía cuối con hẻm.
Nơi đó, khói đen mơ hồ mù mịt, theo đó lan tỏa với máu của Đế Phục.


Là máu thật.
Trái tim “mở cổng xả nước”, máu chảy lại từng mạch máu của Đế Phục, làm cơ thể anh trở nên tươi tắn, giống con người thật sự, nhưng cũng khiến anh lạnh run.
[Một ngày nào đó! Hắn sẽ đến tìm cậu!]
Ai?
Khói đen dần đặc lại, hóa thành hình dáng một người đàn ông cao lớn và ôn hòa.
[Chủ nhân cơ thể của cậu! Con quái vật đó! Một ngày nào đó…]
Ôn hòa? Không, không phải, đôi mắt đó không có ánh sáng, như muốn hút người ta vào bên trong.
[Hắn sẽ ăn tươi nuốt sống cậu.]
Đế Phục ngồi trong ngõ hẻm, mê mang mà nhìn đối phương.
Lúc này lẽ ra phải yên tĩnh, không một tiếng động, nhưng Đế Phục như bị ảnh hưởng bởi nhịp đập của trái tim… từng nhịp, nặng nề như tiếng trống, đinh tai nhức óc.
Đế Phục đặt tay lên bụng, nhớ lại việc gì đó: “Anh đến rất đúng lúc.”
Người đàn ông đối diện nhướng mày: “Tôi là…”
“Anh có tiền không?” Đế Phục hỏi rất chân thành.
Đế Phục nhớ nơi anh đặt tay là dạ dày, trước khi tim đập trở lại, anh không cần phải ăn, nhưng bây giờ tình huống lại khác.
Não của Đế Phục không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nhưng câu [đối phương là chủ nhân ban đầu của cơ thể anh].

Điều này đã khắc sâu vào tiềm thức của Đế Phục.
Nhưng anh không thể hiểu nổi mối quan hệ này, cơ thể đối phương đã sinh ra anh, vậy đối phương là mẹ của anh? Không không không, người ta hình như là nam.
Vậy là cha?
Nhưng cha không thể một mình sinh con được.
Vậy tạm thời cứ coi là người giám hộ, dù là cha hay mẹ, đều là người giám hộ của con cái.
“Chắc anh cũng không muốn nhìn thấy cơ thể của mình cứ như vậy chết đói đâu ha?” Bây giờ, Đế Phục chỉ ăn dầu máy không thể no được, yêu tinh thực vật chỉ còn tác dụng một nửa.
Đế Phục nhìn vào gương mặt siêu cấp đẹp trai của đối phương, ngập ngừng nói: “Tiên nữ…Tiên nam đỡ đầu?”
Quái vật - chính là Thanh Mậu Ti, im lặng hồi lâu.

Sau khi xác định đối phương không nói đùa, hắn đưa tay chạm vào thái dương: “Có phải cậu có chỗ nào có vấn đề hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận