Tinh Tế Anh Không Phải Là Tên Lừa Đảo À


Thanh Mậu Ti nhận ra hành vi của Đế Phục không được bình thường ở một vài mức độ nhất định.

Trong một số thời điểm đặc biệt cụ thể, Đế Phục có thể suy nghĩ bình thường, có thể vô thức đưa ra quyết định có lợi nhất cho bản thân, nhưng khi mối đe doạ qua đi, anh thường sẽ không nhớ gì về sự việc đó.
Chẳng hạn như bây giờ, Đế Phục nhanh nhạy lẻn vào nơi Thanh Mậu Ti nghi ngờ là bãi rác.
Khi lẻn vào, Đế Phục dường như đã làm gì đó với các thiết bị cơ khi ở đây, lớp da trên ngón tay của anh tan chảy và phân hủy, để lộ hệ thống máy móc kim loại bên trong.
Lúc đó, Thanh Mậu Ti mới nhận được, ý thức có vấn đề này có lẽ không phải là ý thức hoàn toàn thuộc về nhân loại.
Ngay khi cấu trúc kim loại chạm vào thiết bị chắn tín hiệu không rõ tên, Thanh Mậu Ti cảm nhận được có gì đó trong cơ thể Đế Phục thay đổi, hắn ta cảm thấy kết nối kỳ lạ gì đó bên trong Đế Phục, nhưng không thể giải thích rõ cảm giác kết nối đó là gì, vì Thanh Mậu Ti chưa bao giờ trải qua cảm giác này.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, tầm nhìn của Thanh Mậu Ti dường như được mở rộng, toàn bộ bản đồ của tòa nhà hiện ra rõ ràng trong đầu, những khu vực mà camera giám sát nhìn thấy trở thành tầm nhìn của hắn.

Các thiết bị thông minh ở đây bắt đầu “phản bội máy chủ”, đứng về phía Đế Phục.
Tóm lại, Đế Phục trèo tường trước mặt camera giám sát, mà camera không hề có phản ứng gì, cũng không có chuông cảnh báo nào vang lên.
Nhưng khi trèo tường vào trong, Thanh Mậu Ti hỏi Đế Phục làm thế nào, Đế Phục lại khẳng định anh đã vào bằng cửa chính, còn hỏi Thanh Mậu Ti liệu có phải là bị ảo giác hay không, vì trèo tường vào nhà người khác là vô đạo đức, làm người nên chính trực mới đúng.
Sau đó, người chính trực nào đó bắt đầu lục lọi đống rác được chất trên mặt đất.
Thực phẩm trong thế giới này khá khan hiếm, cho nên trong đống rác này cũng không có những quả táo thối hoặc bánh mốc, chỉ có những miếng kim loại.
[Cậu lấy đống rác này về làm gì?] Thanh Mậu Ti nhịn không được hỏi, mặc dù hắn biết câu trả lời của Đế Phục có khả năng sẽ rất lộn xộn, không có logic.
Nhưng Thanh Mậu Ti đã chết quá lâu rồi, mọi thứ trên thế giới này đều vô cùng xa lạ với hắn.
“Chúng không phải là rác, đây là nhà máy vật liệu, chúng ta đến đây để mua vật liệu.” Đế Phục sửa lại Thanh Mậu Ti, mặc dù anh không định trả tiền, nhưng anh lại không thể thừa nhận mình đang căn cắp: “Đây là vật liệu để sửa chữa mái nhà.”
Vừa nói Đế Phục vừa nhìn về phía chiếc xe bay cách đó không xa: “Chúng ta có thể mượn cái đó để làm phương tiện vận chuyển.”
May mắn Thanh Mậu Ti không có thực thể, nếu không, lúc này hắn chắc chắn không thể quản lý được biểu cảm của mình.
Nếu không phải rời khỏi cơ thế cùng thế giới này quá lâu, không biết thế giới này đảo lộn đến mức nào rồi thì Thanh Mậu Ti cũng không quản nhiều đến như vậy.

Nhưng vẫn may mắn khi ngôn ngữ của thế giới này không có nhiều thay đổi, chữ viết cũng vậy.

Cho nên, Thanh Mậu Ti có thể nhìn rõ những chữ in đỏ trên phương tiện trong như một chiếc du thuyền kia - “Trạm xử lý rác thải Sao Băng.”
Đây mà là nhà máy vật liệu cái quái gì!
[Cậu định lấy cái đó về nhà à?]
“Không, chúng ta chỉ mượn một chút rồi sẽ trả lại, không thể lúc nào cũng nghĩ đến việc trộm đồ được.” Đế Phúc nhíu mày lại, anh không hiểu vì sao lão phù thủy này trong đầu lúc nào cũng đều đầy những ý tưởng xấu.
Còn phải quay lại lần nữa? Thanh Mậu Ti cảm thấy hơi không kiên nhẫn: [Cậu ném mấy vật liệu cần thiết vào trong cái bóng đi.]
“Để làm gì?”
[Ném vào đi.]
Đế Phục không hiểu, anh đặt một bản kim loại cao hơn một người bình thuòng, rộng nửa mét đặt lên trên bóng của mình.
Đế Phục không cảm nhận được sự tiếp xúc với mặt đất, chỗ bóng giống như một khoảng không gian, một vực thẳm không đáy, anh vô thức nắm chặt lại vật liệu.
[Thả ra.]
Đế Phục không làm theo: “Đây là thứ tôi vất vả chọn ra, anh không được ăn nó.”
[Cậu nghĩ rằng tôi là cậu chắc? Chờ cậu về đến nhà, tôi sẽ đem nó trả cho cậu.

Nhanh cái tay lên! Đừng có lãng phí thời gian của tôi!]
Đế Phục ngồi xổm xuống, đưa tay xuống bóng mình sờ sờ, lại là mặt đất.

Sau đó, anh hơi buông lỏng tay ra, bản kim loại trong nháy mắt bị bóng tối nuốt chửng.
“Ma pháp bóng tối?” Đế Phục cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
[Rời khỏi đây ngay.] Thanh Mậu Ti không muốn tiếp tục trao đổi sâu hơn với Đế Phục, vì những cuộc trò chuyện thế này không có ý nghĩa gì, với Đế Phục, dùng mệnh lệnh có hiệu quả hơn nói chuyện bình thường.
Thanh Mậu Ti hy vọng Đế Phục ngay lập tức đi về nhà, sau đó giúp hắn hiểu cơ bản về thế giới này, dù không thể ngay lập tức hiểu rõ tình hình, ít nhất cũng biết mấy sinh vật không phải con người này là gì.
Thanh Mậu Ti hi vọng hiệu quả đạt được cao nhất có thể.
Nhưng mà “hiệu quả cao nhất” bốn chữ này hoàn toàn không thể ứng lên người Đế Phục.
Khi không có mối đe dọa, Đế Phục hoàn toàn không hề nhanh nhẹn, anh cứ thế đi bộ về nhà, dù có thúc giục cũng vô dụng, anh cũng không tỉnh táo nghe thấy mấy lời la hét của Thanh Mậu Ti đang gào thét trong đầu.

Khoảng cách từ nội thành về đến nhà Đế Phục mất tận hai giờ, Đế Phục còn bị mấy món đồ kỳ quái dọc đường thu hút sự chú ý, làm mất thêm nửa giờ nữa.
Trong suốt hai tiếng rưỡi đi trên đường, Đế Phục liên tục nói chuyện, đa số là tự nói một mình.

Đôi lúc Thanh Mậu Ti cảm thấy Đế Phục như đang hỏi mình, nhưng Đế Phục dường như cũng không cần câu trả lời.
Ban đầu Thanh Mậu Ti còn cảm thấy lo lắng, dần dần chuyển thành tức giận, có lúc hắn muốn có thực thể để đánh cho tên nhóc chậm chạp này một trận, nhưng cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại được.
Tốn công vô ích, không thể nói lý luận với người có vấn đề về não.
Đã sống bao nhiêu năm, mấy phút này không đáng gì.

Người cảm thấy bực bội chỉ có mình hắn chịu, Đế Phục vẫn tươi cười, hoàn toàn không bị Thanh Mậu Ti làm ảnh hưởng.
Dù sao cũng sẽ về đến nhà, về đến rồi lại hỏi tội cũng không muộn.
Cuối cùng, khi khó khăn lắm mới về đến cái lều tồi tàn, Đế Phục lại nói: “Ngày mai không cần phải đi làm, sau khi sửa mái xong còn có thể ngắm sao.”
[Cậu nói cái gì?] âm thanh Thanh Mậu Ti coi như vẫn còn bình tĩnh, nhưng cái bóng dưới mặt đất đã bắt đầu không yên mà rung lên.
“Sao đêm rất đẹp.” Đế Phục đã bắt đầu bò lên cầu thang nhỏ.
Mái nhà ở đây thường là mái phẳng, vì một năm có chưa đến mười trận mưa, hoàn toàn không cần sử dụng mái dốc.
Khi Đế Phục lên lên mái nhà, anh nhìn chằm chằm vào những lỗ thủng do bị ăn mòn gây ra một lúc, sau đó đưa tay về phía cái bóng: “Đưa tôi bản kim loại lúc nãy.”
Không một động tĩnh.
“Alo, cho tôi xin lại bản kim loại.” Đế Phục thêm chút lịch sự vào.
Cái bóng vẫn nằm yên không động đậy.
“Đó là bản kim loại của tôi mua!” Đế Phục lo lắng: “Anh đừng có cướp đồ của tôi!”
[Cậu mua cái rắm gì! Cậu không hề trả tiền!] Thanh Mậu Ti không chịu được nữa.
Đã đến một thế giới xa lạ thì cũng thôi đi, giờ còn gặp phải cái tên thần kinh này.
[Nói cho rõ ràng! Cậu rốt cuộc là thứ gì?! Chuyện gì đã xảy ra với thế giới này?] Thanh Mậu Ti tự ngưng tụ ra thân thể, nắm lấy cổ áo Đế Phục.

Đế Phục hoàn toàn không nhìn Thanh Mậu Ti, ánh mắt của anh nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng của bản kim loại.
“Mẹ nó! Mấy thứ quỷ công nghệ này, người thì không có cơm ăn, xã hội này như đám quái thai được lũ khoa học điên kia sinh ra không qua kiểm duyệt.” Thanh Mậu Ti giận dữ lắc lắc Đế Phục, muốn cố gắng làm cho anh tỉnh lại.
Bề ngoài của Đế Phục rất thu hút, đôi mắt có màu bạc hà rất đẹp, nhưng tiếc thay anh lại là một tên điên “bị hỏng”.
Phải, chính là bị hỏng.
Dù chưa từng thấy Đế Phục dùng toàn lực tấn công, nhưng Thanh Mậu Ti biết chắc anh rất mạnh.
Vũ khí hình người mạnh mẽ không nên tàn tạ đến mức bị bỏ rơi ở nơi như bãi rác như thế này, Đế Phục chắc chắn đã gặp chuyện gì đó trong quá khứ, nên mới bị hỏng, vĩnh viễn không thể sửa chữa được nữa, hỗn loạn và mất trật tự, thỉnh thoảng sẽ hoạt động bình thường.
Vậy nên lúc này Thanh Mậu Ti giống như đang trút giận, hoàn toàn không mong đợi Đế Phục sẽ đáp lại hắn.
Thế nhưng Đế Phục lại lên tiếng: “Nhưng tất cả những việc này không phải đều là do anh tự gây ra à?”
Giọng của Đế Phục không còn mang theo sự nhấn nhá khoa trương nữa, so với trí tuệ nhân tạo còn nhạt nhòa hơn.
Thanh Mậu Ti nhíu mày, nhìn Đế Phục bị hắn giữ chặt.
Đế Phục thu lại biểu cảm của mình, cuối cùng anh cũng thực sự nghiêm túc.

Tóc anh bị gió đêm thổi tung, phía sau là ánh đèn chói lóa hòa cùng bầu trời đầy sao rực rỡ, ánh đèn tựa như đang cháy, những tia lửa bắn ra trở thành những ngôi sao trên trời.
Nơi Đế Phục đang ở rất tồi tàn, nhưng lại có vẻ đẹp kỳ lạ, anh dường như muốn hòa mình vào biển sao, dần trở nên mờ ảo.
Đế Phục nói: “Mọi người đã quên anh, nhưng những tài sản còn sót anh để lại vẫn tiếp tục quấy rối thế giới này, những con quỷ bò ra từ những chiếc gương, bọn chúng giơ nanh múa vuốt muốn nuốt chửng tất cả.”
Đế Phục nghiêng đầu: “Cha tôi nói anh là một tên ích kỷ, anh đã phá hủy quy tắc nhưng lại không tái thiết lại nó, vì anh nên thế giới mới càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.”
“Cha?” Thanh Mậu Ti nheo mắt: “Cậu không phải con người, lấy đâu ra cha?”
Đế Phục im lặng, Thanh Mậu Ti nghĩ rằng mình đã chạm đến nỗi đau của Đế Phục, nhưng anh lại im lặng không nói gì, khoảng mười giây rồi mới lắc đầu: “Tôi quên rồi.”
Đế Phục chỉ nhớ một chuyện quan trọng, những thứ này từ đâu mà đến, anh không biết.
Đế Phục đưa tay chỉ lên trời: “Ngắm sao đi.”
“Cậu lại không bình thường rồi?” Thanh Mậu Ti bị sự chuyển hướng đột ngột này làm ngạc nhiên, nhưng vẫn ngước lên theo hướng của Đế Phục.
Bầu trời đầy sao trên thế giới này dường như sáng một cách đặc biệt, bất kể ô nhiễm dưới mặt đất có nghiêm trọng đến đâu, bầu trời sao này vẫn tỏa sáng.
Thế nhưng Đế Phục lại nói: “Là giả đấy.”
“Đó là giấc mơ của thế giới này tạo nên, thực tế con người đã mấy trăm năm không thấy được bầu trời sao thực sự rồi.” Giọng Đế Phục vô cùng bình thản: “Chúng tôi sống dưới một cái lồng khổng lồ, sống ở tầng dưới cùng của xã hội, nơi không nhìn thấy được tương lai.”
Thanh Mậu Ti dường như không ngờ rằng hắn sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nhất thời ngẩn người.
Sau khi lấy lại tinh thần, Thanh Mậu Tư buông tay thả Đế Phục ra: “Vậy tại sao tôi có thể cảm nhận được cậu? Là do cậu cố tình?”
Thanh Mậu Ti nghĩ rằng Đế Phục muốn lôi kéo hắn, để hắn chịu trách nhiệm dọn dẹp đống hỗn loạn, hoặc lợi đụng hắn để phá vỡ quy tắc của thế giới này.

“Không.” Đế Phục trả lời thật lòng: “Chỉ là… tôi sắp hỏng rồi.”
Sắp hỏng rồi… không còn kiểm soát được khí tức của bản thân nữa… chỉ thế thôi.
Thanh Mậu Ti lúc này lại không biết nói tiếp như thế nào, báo hỏng? Chẳng lẽ sinh vật phi nhân loại trước mắt này thật sự chỉ là một cái máy?
Thanh Mậu Ti đưa tay ra: “Cậu là…”
Bàn tay đưa ra đó bị Đế Phục nắm lấy, anh rất tự nhiên mà tiếp lời, giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại vui vẻ trả lời hắn: “Tôi là một thợ thủ công xuất sắc.”
Được rồi, Đế Phục lại hỏng rồi.
Giống như chiếc TV đời cũ ngày xưa, khi mưa đến, sấm chớp xuất hiện, hình ảnh phát chỉ có màn hình tuyết.

Muốn TV hoạt động bình thường chỉ có thể đập lên đầu nó liên tục, đập một lúc thì có thể tạm thời hoạt động bình thường, nhưng sau đó lại là màn hình tuyết.
Màn hình tuyết là trạng thái bình thường của Đế Phục, nhưng chính điều này lại không bình thường chút nào.
“Nhưng thợ thủ công xuất sắc cũng cần công cụ.” Đế Phúc lắc mạnh tay Thanh Mậu Ti, ám chỉ đối phương lúc này nên đưa trả bản kim loại.
Thanh Mậu Ti hiểu ý Đế Phục, lúc này cơn nóng giận của hắn đã giảm đi rất nhiều, hắn lấy tấm kim loại từ trong bóng ra ném cho Đế Phục.
“Anh rộng lượng thật đấy!” Đế Phục không keo kiệt khen Thanh Mậu Ti, mặc dù bản kim loại vốn là của anh.
Nhưng sau khi khen Thanh Mậu Ti, Đế Phục lại lúng túng, ôm bản kim loại đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Cậu còn chuyện gì nữa?” Thanh Mậu Ti cảnh giác khoanh tay trước ngực, lo rằng Đế Phục sẽ lại làm gì đó kỳ lạ.
Nhưng lần này, Thanh Mậu Ti hắn lo thừa rồi.
Đế Phục nhìn hắn, chân thành tự giới thiệu bản thân: “Tôi là Đế Phục, Đế của Đế Thính, Phục của Phục Số.

Còn anh?” Anh không thể cứ gọi đối phương là lão phù thủy mãi được.
“Thanh Mậu Ti.”
“Sao lại phải cầm sợi vôn-fram?” Đế Phục không hiểu Thanh Mậu Ti nói gì, đối phương không nói rõ chủ vị, anh không biết ba chữ này nghĩa là gì.
(p/s: tên nhỏ Thanh Mậu Ti đồng âm với 擒钨丝, là cầm sợi vôn-fram, nên nhỏ Đế Phục đang khờ cái ngớ người theo :)))) hai má này khờ thiệt sự.)
“Mậu! Là thanh tư! Mậu trong Mậu Nhị Thuyên! Tôi đang nói tên của tôi!”
“A..! Ra là anh Mậu.”
“Tôi họ Thanh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận