“Này, hôm qua cô có thấy tên đàn ông đứng trên mái nhà của nhóc người máy không? Tên đó là ai vậy?” Ông già còng lưng hạ giọng hỏi người phụ nữ với mái tóc nhuộm hai màu đỏ và xanh.
Người phụ nữ nhuộm tóc nhìn về phía ngôi nhà của Đế Phục, chỉ thấy anh đang ngồi thẳng trước cửa, ngẩng đầu nhìn trời, không biết anh đang nghĩ gì.
Cô ta là hàng xóm của Đế Phục, nhưng lại giao lưu với anh không nhiều.
Người phụ nữ nhuộm tóc nghĩ rằng trên thế giới này chẳng ai có thể hiểu nổi suy nghĩ của Đế Phục.
Dĩ nhiên, ở cái nơi tồi tàn chim không thèm ị này cũng chẳng có ai muốn tìm hiểu sâu vào tâm trí của người khác.
Sống sót được là điều quan trọng nhất.
Vì vậy, người phụ nữ nhuộm tóc khinh thường lườm ông già còng lưng: “Ông có thể tự mình đi hỏi cậu ta.”
“Hỏi cậu ta thì hỏi được cái gì?” Ông già cũng biết đầu óc của Đế Phục có vấn đề: “Có khi cậu ta lại nghĩ rằng người đứng cùng mình tối qua là vị thần tiên nào đó.”
“Thì cứ cho là vị thần tiên nào đó đi, quan tâm làm gì?” Người phụ nữ nhẹ nhàng gõ vào cánh tay giả màu nâu sẫm đã được cải tạo, một ngăn chứa rộng bằng ngón tay cái bật ra theo động tác của cô.
Cô lấy từ trong ngăn chứa ra một điếu thuốc điện tử, thay dịch thuốc mới, rồi mới nhét vào miệng.
Đây là bảo bối quý giá của người phụ nữ nhuộm tóc, tiếc là dịch thuốc lá lại không hề rẻ, nên cô ta chỉ dùng thứ này để giải sầu khi tâm trạng không tốt.
Vẻ mặt ông già có chút khó xử, gương mặt vốn đã đầy nếp nhăn của ông càng nhăn nhó hơn: “Cô biết lão già này lo lắng việc gì mà, cô gái tốt tính.”
Người phụ nữ nhuộm tóc tặc lưỡi: “Đừng dùng cách gọi ghê tởm đó với tôi, chẳng có ma nào đến cái nơi khốn khổ này đâu, chỉ có đám người chúng ta - những kẻ sống nay chết mai - mới sống ở đây thôi, bọn ma quỷ đó đến tìm chúng ta có ích gì.”
Nói đến đây, người phụ nữ lại liếc nhìn Đế Phục đang ngồi trước cửa.
Đế Phục cũng đang nhìn họ, họ nói chuyện không hề hạ thấp giọng, Đế Phục chẳng hẳn đã nghe thấy hết.
“Nhìn gì mà nhìn.” Người phụ nữ ghét ánh mắt ngờ nghệch của Đế Phục, cái kiểu biểu cảm đó không nên xuất hiện ở nơi rác rưởi này.
“Tôi đang trò chuyện với bạn mới của tôi.” Đế Phục thành thật trả lời: “Chúng tôi chuyện trong đầu tôi, tôi gọi anh ấy là anh Thanh.”
Người phụ nữ im lặng, rồi nhét điếu thuốc điện tử vào miệng, hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra làn khói: “Vấn đề của cậu ta càng ngày càng nghiêm trọng rồi đấy.” Cô thầm nghĩa Đế Phục đã bắt đầu xuất hiện người bạn tưởng tượng rồi, chỉ sợ vài tháng nữa người máy sinh học này sẽ hoàn toàn bị hỏng.
Và người cũng đang lo lắng về việc Đế Phục sẽ bị hỏng lúc này còn có Thanh Mậu Ti.
Thanh Mậu Ti không lo lắng về sự sống chết của Đế Phục, nhưng hắn lo lắng cho cơ thể của mình.
Hiện tại cơ thể của hắn và Đế Phục gắn chặt vào nhau.
Nếu cái mà Đế Phục gọi là “bị hỏng” nghĩa là chết, thì trái tim đang được lưu trữ trong cơ thể này chắc chắn cũng theo đó chết theo.
Nhưng Đế Phục đã quên những chuyện đã nói tối qua.
Điều mà anh quan tâm lại là chuyện khác: “Tại sao anh cứ nói một câu lại vỗ đầu tôi một cái vậy?” Người máy sinh học cũng biết đau mà.
Thanh Mậu Ti là một sinh vật đến từ thời đại trước, không hiểu về các loại công nghệ sửa chữa hiện đại.
Phương pháp sửa chữa duy nhất mà hắn biết đập đỗ.
Thậm chí Thanh Mậu Ti nghi ngờ việc Đế Phục hôm qua đột nhiên trở nên bình thường trong thời gian ngắn là do bị hắn lắc quá mạnh, nhưng giờ nghĩ lại thì không phải như vậy.
Nhưng việc đập vào đầu một người máy sinh học với hy vọng làm nó hoạt động bình thường lại rất ngớ ngẩn, nên Thanh Mậu Ti quyết định đổi chủ đề: [Bọn họ nói ma quỷ, thứ đó là cái gì?]
Hôm qua, lúc trò chuyện Đế Phục cũng nhắc đến quỷ.
Ban đầu, Thanh Mậu Ti chỉ cho rằng ma quỷ chỉ là một cách nói ẩn dụ, nhưng giờ lại phát hiện ra có thể hắn đã hiểu sai.
Lần này, Đế Phục lại trở lại bình thường: “Ma quỷ là những người đã chết, sau khi chết sẽ biến thành ma, nhưng không bao gồm người máy sinh học, vì người máy không có linh hồn.”
“Chỉ có loại người máy sinh học chiến đấu mới không có linh hồn.” Ông lão nói chuyện với người phụ nữ nhuộm tóc trước đi tới Đế Phục nói: “Còn loại người máy sinh học gia đình như cậu, ít nhất vẫn còn có mô-đun cảm xúc.”
Người máy sinh học gia đình? Thanh Mậu Ti nhớ lại những hành động của Đế Phục trước đó, hắn không nghĩ rằng Đế Phục liên quan gì đến người máy có thể làm việc nhà.
“Hôm nay cậu không ra ngoài à?” Ông lão hỏi Đế Phục.
“Không, hôm qua tôi đã ăn dịch tương trộn rồi nên hôm nay không đói lắm.” Nói đến đây Đế Phục liền cười, có thể thấy rõ anh vẫn nhớ rõ “mỹ vị” mà dịch tương trộn mang lại.
Ông lão có chút bất ngờ: “Vậy mà cậu lại dám bỏ tiền ăn dịch tương trộn? Cuối cùng là ai trả tiền? Là người bạn tối qua của cậu à?”
“Anh Thanh không có tiền, bây giờ anh ấy đang ở trong đầu của tôi.” Đế Phục chỉ vào thái dương của mình.
“Những thứ có thể xâm nhập vào suy nghĩ chúng ta thường đều là ma quỷ, nhưng chúng lại không thể xâm nhập suy nghĩ của người máy.
Vì cơ bản, người máy không có ý thức thực sự.” Ông già nghĩ rằng Đế Phục chỉ đang nói linh tinh, người máy sinh học vốn đã rất giống con người, nhưng vẫn có sự khác biệt.
Người máy sinh học không có linh hồn thực sự như con người và cũng bị ràng buộc bởi các mệnh lệnh tuyệt đối được lập trình bên trong cơ thể.
Nói đến đây, ông già lại gần Đế Phục hơn, miệng ông cười mở càng ngày càng lớn, để lộ ra hàm răng ánh lên màu kim loại.
Đế Phục thậm chí có thể thấy hình ảnh phản chiếu của anh trên đó.
“Ông nên đánh răng đi.” Đế Phục nhắc nhở ông già: “Hơi thở của ông thối chết đi được.”
“Bây giờ còn có việc gấp hơn cần phải làm.” Ông già hạ giọng: “Tôi nghi ngờ có quỷ đã đột nhập vào đây, nhóc ngoan, cậu là người máy sinh học, có lẽ chỉ có cậu mới có thể năng lực chống lại nó.”
Đế Phục yên lặng dịch ghế cách xa ông già một chút, không để nước bọt ông ta phun lên mặt mình: “Tôi không nhận loại việc này, tôi chỉ là người máy sinh học gia đình.”
Ông già ngồi xuống, nhẹ nhàng nhấn vào cổ tay mình.
Ngay sau đó, chỗ ông vừa nhấn phát ra ánh sáng màu xanh, một màn hình ba chiều màu xanh xuất hiện trước mặt Đế Phục.
“Một con quỷ, 100 tân tinh tệ.” Bên trong màn hình ba chiều là số dư còn lại của ông lão, vừa đúng 5,700 tân tinh tệ.
Ông lão được xem là người phụ trách khu vực nhỏ này, nói là duy trì trật tự, nhưng chỉ cần nguyên nhân cái chết của người trong khu vực này hợp lý, cao tầng phía trên cũng không làm phiền ông ta.
Quả nhiên, khi nghe đến được nhận 100 tân tinh tệ, Đế Phục cả người đến căng ra vì hưng phấn.
“Thật sự sẽ nhận được 100 tân tinh tệ?!” Hai mắt Đế Phục tỏa sáng.
“Đồ ngốc, đừng tin lão ta.” Người phụ nữ nhuộm tóc không biết quay lại từ lúc nào: “Hôm qua, Đông Khê chết rồi, có lẽ là bị ông già này lừa.”
“Đông Khê?” Đế Phục nhẹ nghiêng đầu sang một bên.
“Hôm qua cậu còn gặp anh ta, nhớ không? Cậu đã nhảy qua người anh ta đấy.” Người phụ nữ nhuộm tóc nói đến đây, có lẽ đột nhiên nghĩ đến hành động của mình thật ngu ngốc: “Thôi bỏ đi, ở đây nếu có người chết cậu đều tự động định dạng lại, trong trí nhớ của cậu không bao giờ lưu trữ những ký ức tồi tệ này.”
“Đừng đi cùng lão già này, nếu không, người chết tiếp theo có thể là cậu.” Người phụ nữ nhuộm tóc thu lại ánh mắt, trong thời đại này, chi phí để làm phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ khuôn mặt còn rẻ hơn một bữa ăn, giữ được vẻ đẹp thời thanh xuân là chuyện rất đơn giản.
Người phụ nữ vẻ ngoài trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, với gương mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng nét mệt mỏi mang trên đó lại không thể nào che giấu được.
Cô ta không nhìn thấy được tương lai, nhưng lại không muốn chết, cho nên chỉ có thể cứ như vậy sống một ngày lại qua một ngày.
Là một người bình thường, cô ta còn không bằng người máy hệ thống đang bị trục trặc, sống thoải mái hơn cô nhiều.
Người phụ nữ nhuộm tóc chỉ khuyên một câu như vậy, sau đó Đế Phục muốn chọn thế nào cũng không liên quan gì đến cô.
Quả nhiên, Đế Phục hoàn toàn không để ý tới lời cảnh báo của người phụ nữ nhuộm tóc, hỏi ông lão công việc này có tiền đặt cọc không.
Nghe Đế Phục nói thế, người phụ nữ nhuộm tóc chỉ liếc mắt một cái, chẳng buồn nói tiếp.
[Cậu muốn bắt quỷ? Cậu biết bắt quỷ à?] Thanh Mậu Ti cũng không muốn Đế Phục chơi trò mạo hiểm.
“Tôi không biết nhưng tôi có thể học.” Đế Phục có sự lạc quan đến mù quáng.
Ông già đối diện cười rất vui vẻ, Đế Phục cũng cười theo.
Cứ thế, Đế Phục bị khoản tiền lớn 100 tân tinh tệ hấp dẫn, hẹn với ông già ngày mai sẽ bắt đầu.
Trước khi rời đi, ông già đưa cho Đế Phục màn hình to bằng lòng bàn tay: “Trong đây có video bắt quỷ, cậu nhớ xem kỹ đấy.”
Nếu không phải thức ăn tự nhiên ở thế giới này quá quý giá, Thanh Mậu Ti còn nghi ngờ rằng Đế Phục sẽ giữ ông già này lại ăn một bữa.
Kể từ khi nghe số tiền 100 tân tinh tệ, nụ cười của Đế Phục chưa bao giờ tắt.
[Nếu cậu chết, tôi cũng sẽ chết theo cậu!] Thanh Mậu Ti nhắc nhở Đế Phục.
“Tại sao?” Đế Phục không hiểu: “Anh yêu tôi à?” Theo Đế Phục, chỉ có tình yêu mới có thể khiến hai người xa lạ vì nhau mà chết.
[...Đừng nói với tôi, cậu lại quên mất quan hệ giữa tôi và cậu là gì rồi?] Thanh Mậu Ti bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Đế Phục rõ ràng không quan tâm đến cảm xúc lúc này của Thanh Mậu Ti, anh bật màn hình nhỏ lên.
Loại màn hình thực thể này vốn đã là đồ cổ, nhưng đây cũng là đồ mà kỹ sư cơ khí của Cựu Đại Lục chế tạo nhiều nhất.
Trước đó, thiết bị phát sáng ở cổ tay của ông già đều được gọi là “Thẻ căn cước”, và nó tương đương với ví tiền.
Những thứ phổ biến này đều xuất phát từ công nghệ của Tân Đại Lục.
Cựu Đại Lục không có công cụ để tháo rời và nghiên cứu, dù mỗi người đều có chip căn cước cũng vô ích, vì khoảng cách công nghệ giữa họ kéo dài đến vài thế kỷ.
[Máy tính bảng?] Thanh Mậu Ti thế mà lại nhìn ra món này.
“Đây là thiết bị đã lỗi thời, có thực thể, chỉ là màn hình thôi.” Đế Phục sửa lại.
Trên màn hình hiển thị lên mục lục.
Khi mở ra, bên trong có hơn mười video, ghi chú mỗi video mở đầu đều là — 001 Video chiến đấu.
Thanh Mậu Ti không biết “001” là gì, nhưng Đế Phục rõ ràng nhận ra, giọng của anh có chút kích động: “Anh ấy là người máy sinh học mạnh nhất!”
“Ồ.” Thanh Mậu Ti không hiểu gì nên chỉ đáp lại qua loa.
Đế Phục mở video lên.
Màn hình cũ kỹ này chỉ hiển thị hình ảnh hai chiều, không thể tạo ra hiệu ứng 3D đầy ấn tượng như công nghệ tiên tiến.
Khi hình ảnh bắt đầu chạy trên màn hình, một giọng nam lạnh lùng vang lên: “001 đã phát hiện mục tiêu, dự kiến mười giờ tối sẽ quay về căn cứ.”
Trên màn hình không thấy người đàn ông nào, chỉ thấy những con sóng dữ dội.
Biển đen sẫm, những con sóng cao đến hơn hai mươi mét, chúng liên tục đập xuống.
Mưa bão trộn lẫn với tiếng sấm sét.
Ở góc trái trên cùng màn hình có đốm trắng, đốm trắng bị sóng cuốn về một hướng.
Lúc này, camera bắt đầu thay đổi góc quay, hình ảnh đột nhiên hướng xuống dưới, trong màn hình xuất hiện một đôi tay máy.
Camera có lẽ được gắn trên đầu 001, giống như một thiết bị ghi hình di động.
Cánh tay máy được ghép nối vô cùng tinh vi và phức tạp, theo đó là cấu trúc đường cong cơ bắp tạo nên vẻ đẹp lạnh lẽo.
Trên cánh tay trái có in số hiệu ID 001.
001 cứ đứng trên mặt biển như vậy, thỉnh thoảng có sóng đậm tới nhưng đều bị một kết giới vô hình xung quanh chặn lại.
“Bài học thực chiến đầu tiên cho người máy sinh học.” Giọng nói phát ra vẫn rất lạnh lùng, anh ta rút ra từ bên hông một khẩu súng trường và dao găm màu đen từ đai đeo ở đùi.
“Theo lý thuyết, vũ khí bình thường không có tác dụng với quỷ.
Cần sử dụng súng đối kháng, vũ khí phản vật chất, hoặc vũ khí lạnh được rèn từ quỷ cốt.”
*Quỷ cốt: xương của quỷ.
Góc quay thay đổi lần nữa, đốm trắng càng ngày càng lớn, lúc này mới có thể nhìn rõ toàn cảnh của thứ đó.
Đó là một ngôi nhà màu trắng đang trôi nổi trên mặt biển, bên cạnh cửa chính còn có một chiếc đèn dầu liên tục lắc lư vì bị gió bão thổi, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Mặt biển đen mịt lúc này như xuất hiện thêm gì đó, vô số bàn tay màu đen từ mặt biển vươn lên, chúng giống như Thủy Thảo, ùn ùn kéo về phía camera.
Cảnh tượng vừa quái dị vừa buồn nôn, nhưng người cầm camera rõ ràng không hề hoảng sợ, anh ta giơ súng lên: “Bây giờ… chỉ cần chiến đấu là được.”
Tiếp theo, hình ảnh trên màn hình lắc lư xoay tròn, ánh sáng từ đạn súng bắn ra và dao găm lóe lên.
Qua màn hình không nhìn thấy rõ động tác người máy sinh học, chỉ thấy cuối cùng, căn nhà màu trắng bị chủ nhân của camera bắn nổ tung, kèm theo là tiếng gào thét thảm thiết không rõ từ đâu…video kết thúc.
[Đây mà là cách dạy học gì?] Thanh Mậu Ti không nhịn được chửi bậy.
Trong video có thể thấy người máy sinh học này rất mạnh, nhưng anh ta lại không giải thích cụ thể cách chiến đấu? Sao có thể tính là dạy học?
Có thể người máy này là một thiên tài, nhưng tuyệt đối không phải là một giáo viên giỏi; [Cậu sẽ không học được gì từ mấy video tài liệu như này đâu.]
“Không đâu, tôi nghĩ là tôi đã hiểu rồi.” Đế Phục vô cùng phấn khích.
[Đó là ảo giác của cậu.] Thanh Mậu Ti hoàn toàn không chấp nhận việc cơ thể của mình cứ thế bị Đế Phục làm hỏng.
“Tôi nói thật, tôi đã học xong rồi.” Đế Phục lại ấn mở video kia một lần nữa: “Rất đơn giản, tôi cảm thấy tôi có thể đồng điệu với 001, anh không thấy chúng tôi rất giống nhau sao?”
[Có con mẹ cậu! Cậu chỉ là cục máy móc ăn đồ thừa mà cũng khen được.] Thanh Mâu Ti không hề bị lay động.
“Chúng tôi còn có rất nhiều điểm chung!”
[À, cậu với ông già lúc nãy cúng có nhiều điểm chung đấy.]
Đế Phục nôn nóng, da trên cánh tay của anh bắt đầu rã ra, lộ ra toàn bộ cấu tạo máy móc bên trong: “Chúng tôi còn có cùng mẫu hình xăm.”
Lần này Thanh Mậu Ti không trả lời.
Đế Phục còn muốn nói gì đó, Thanh Mậu Ti lại cắt ngang anh: [Có lẽ nào… cái này không phải là hình xăm?]
Hai cánh tay đều có cấu tạo rất hoàn hảo, từng đường cong rõ nét, cấu trúc hệ thống kết nối cũng vô cùng hoàn hảo và quan trọng nhất chính là…
Trên cánh tay trái của Đế Phục, có sơn số hiệu ID 001.