Chính vì Lộc Nhung nghĩ nếu đây nên mới không biết nói sao với Bạch Kỷ nữa.
Nhưng một hồi lâu hắn vẫn là nói: "Tôi nhìn cậu không phải là người dễ dàng yêu đương."
Ai biết hắn vừa nói xong đã nhìn thấy con thỏ kia gật gù đồng ý, bỗng nhiên hắn cảm thấy có một luồng bất lực từ dưới đáy lòng dâng lên, khiến hắn bất đắc dĩ không thôi.
"Cậu nói đúng, tôi cũng không nghĩ sẽ yêu đương sớm như vậy."
Cơ bản thì loài ăn cỏ bọn họ bản tính đã mềm yếu nhút nhát sẵn, rất khó có chuyện nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh.
Là một con thỏ vừa mới bắt đầu sống độc lập, Bạch Kỷ còn nghĩ mình phải mất vài năm để làm quen với cuộc sống mới tính đến chuyện yêu đương này.
Hoặc ít nhất là phải đợi đến lúc hai cha cảm thấy cậu cần phải có bạn đời chăm sóc, ép cậu đi xem mắt thì may ra.
Nhưng duyên phận là một cái gì đó không thể nói trước được.
Ngay cả cậu đến hiện tại vẫn còn chưa thể hoàn toàn tiếp thu kia mà.
Trong lúc họ đang quấn quýt cái chuyện này thì trên mạng tinh tế của liên bang lại đang ồn ào náo nhiệt đến không xong.
Nguyên nhân còn không phải là do tình huống vào sáng hôm nay ở cục quản lý gen hay sao.
Tuy rằng đám người không thể gặng hỏi nhân viên của cục, càng không biết mức độ tương thích kia là bao nhiêu nhưng chỉ vài lời nói giữa nhân viên và hai người Bạch Kỷ vẫn là đủ để toàn liên bang nổ mạnh rồi.
"Rốt cuộc độ tương thích này lớn bao nhiêu mà lại có thể khiến nhân viên cục quản lý tỏ ra như vậy.
Nhà ai quyền cao thế lớn có thế truy tra một chút rồi thỏa mãn cái tính tò mò của dân chúng hay không?"
"Không được đâu, không biết là do thân phận người kia lớn hay sao nhưng bên cục nhất định không chịu tiết lộ."
"Ghê vậy ư?"
"Chắc gì, sợ rằng nội bộ thượng tầng đều biết rồi nhưng không chịu nói cho chúng ta thôi."
"Thật sự là tò mò a…"
"Tôi lại cảm thấy khó tin hơn là giữa hai loài thiên địch thật sự có thể có độ tương thích cao như thế sao? Dựa vào những lời bên cục nói thì nhất định độ tương thích phải hơn tám mươi phần trăm.
Nói như vậy bao lâu nay chúng ta đều vô tri hết rồi à?"
"Có vô tri hay không tôi không biết, nhưng bên cục vẫn luôn khuyến khích mọi người hòa hợp giữa các giống loài.
Bình dân chúng ta thì không nói, nhưng bên phía quý tộc liên bang lại sai lệch nghiêm trọng.
Người nên nghĩ lại là họ mới đúng."
"Ngẫm lại thì sao lúc đó tôi không chụp lại hình của hai người đó lại nhỉ… Một trong hai người đối phương nhìn còn rất giống tinh anh xã hội hay quý tộc con em, chắc sẽ có người nhận ra đi.
Sáng nay có rất nhiều người nhìn thấy, không biết có ai nhận ra người đó không?"
"Phải ha! Không tra được độ tương thích thì ta tra thân phận chứng thôi!"
"Mau mau! Tìm hiểu xem!"
Thời điểm ở trên mạng rầm rộ như vậy nội bộ cao tầng quý tộc trong liên bang lại ầm ỉ không kém.
Còn không phải là do những lời bày tỏ đó sao? Nói thật ra thì không phải trong giới quý tộc không có sự kết hợp của hai loài ăn thịt và ăn cỏ.
Chỉ là các gia tộc có địa vị cao quý trong liên bang mười cái thì hết tám chín cái là gia tộc có gen ăn thịt rồi.
Cho nên cân bằng này từ đầu đã bị lệch rất nghiêm trọng.
Mà quý tộc thì sợ hạ thấp thân phận nên không chịu tác hợp cùng bình dân.
Bên trong lại bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà dần dần việc duy trì nòi giống cũng không được họ coi trọng nữa.
Đây chính là một nguyên nhân rất cốt lõi khiến cho bên cục cực kỳ để ý chuyện lần này.
Nếu nói một quốc gia có thời điểm thịnh và suy thì liên bang hiện tại cũng giống vậy, mà còn là đang bước vào thời kỳ suy thoái nữa.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì tương lai nhân loại sẽ lại đối mặt với nguy cơ diệt vong không kém gì những lần trước.
Tuy hiện tại nói ra thì có phần sớm, nhưng thân là những người nhận trách nhiệm trông coi sự hưng thịnh của loài người, sao bên cục có thể không gấp cho được.
Trước đây họ có tâm nhưng không quản được.
Hiện tại chưa chắc không giống vậy, chỉ là có tiền đề này đi đầu, trong lúc đám người bên trong liên bang còn chưa hề biết gì bên cục đã làm ra một hành động cực kỳ kinh người.
Mà trong lúc mọi người đang nhốn nháo thì tại một ngôi biệt thự lớn với phong cách cổ điển lại không kém phần sự sang trọng không khí cũng căng thẳng không kém.
Dù rằng việc họ nói không phải là chuyện kia nhưng mức độ quan trọng đối với họ lại hơn hẳn.
Đành chịu thôi, bởi vì đối tượng được quan tâm là gia chủ đời này của nhà họ Hoắc cùng với tương lai con đàn cháu đống của Hoắc gia, đương nhiên phải căng thẳng rồi.
Thôi quản gia sau khi cân nhắc kỹ rốt cuộc vẫn là đem sự tình nói cho cao tầng này họ Hoắc.
Sau khi nghe ông nói xong thì cả phòng chỉ có năm con người không ai nói lời nào hết.
Không khí thật ra không thể nói là nghiêm trọng nhưng càng về lâu về dài lại càng khiến cho nhóm hạ nhân trong nhà không dám động đậy chút nào, làm cái gì đều phải nhẹ tay nhẹ chân, tránh ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của chủ nhân.
"Nó mang đứa bé kia về nhà?"