Tinh Tế Bán Thú Nhân


"Quả thật là như vậy.

Gen tương thích của anh Mạc và người nọ tuy không cao như trường hợp của con trai anh Bạch nhưng đã chạm tới quy định của cục.

Độ tương thích là tám mươi tám phần trăm."
"Con số còn rất đẹp."
"!!!"
Vấn đề là nó rất đẹp hả???
Mạc Tĩnh Văn muốn rớt tròng mắt ra nhìn đối phương, biểu tình hài hước vô cùng.
Bạch Liêm lại có vẻ bình tĩnh hơn, không nói nữa mà chỉ vỗ vai hắn một cái xem như đồng tình cùng chúc mừng rồi trở về với công việc của mình.
Sau đó lại có chuyện gì thật ra không cần phải nói nhiều cũng biết.

Đương nhiên là Mạc Tĩnh Văn nhận mệnh trong hậm hực đi gặp người cục đã an bài cho anh ta rồi.

Ít ra cục còn không có bắt anh ta cưới liền đã là vạn hạnh trong bất hạnh mà cho anh ta thời gian cùng đối phương bồi dưỡng tình cảm.

Bên cục nói thì nghe có vẻ không hề gượng ép, cũng chẳng nói đến việc cưới hỏi, giống như chắc chắn được rằng hắn sẽ thích đối phương ấy.

Tựa như Hoắc Mạt từng nói việc hắn yêu thích con thỏ là vì sự thúc đẩy của gen.

Độ tương thích càng cao thì sự yêu thích càng đến nhanh, kiểu gì Mạc Tĩnh Văn cũng phải nghe theo an bài của cục thôi.

Mà còn là cam tâm tình nguyện nữa.
Đối với chuyện này Mạc Tĩnh Văn rất là phiền muộn.

Hắn không nhịn được càm ràm với Bạch Liêm.

Nhưng Bạch Liêm lại rất thấm thía nói: "Cơ hội của anh tới rồi đó.


Nắm bắt cho tốt."
Không dễ gì mà tìm được một người có gen tương thích cao như vậy.

Cử chỉ này của bên cục thật sự là khiến người trầm trồ, nhưng không thể không nói Bạch Liêm cũng phải bội phục họ.

Mà bởi vì nguyên nhân là do con hắn, Mạc Tĩnh Văn có oán mà không nói được, khuôn mặt đẹp trai xảo quyệt hồi giờ cũng biến thối, xem rất thấm thía.
Trở lại chỗ Bạch Kỷ, sau khi lên xe thì cậu nhớ đến một chuyện, thế là thuận miệng hỏi tài xế: "Anh có biết chỗ nào bán thức ăn ngon không?"
Tài xế vừa nghe đã hiểu ý cậu, liền nói: "Sản nghiệp của Hoắc thị không thiếu nhà hàng quán ăn.

Nếu cậu Bạch muốn thì tôi có thể đưa cậu đến một nơi có đánh giá tốt."
"Vậy anh chạy đi."
Bạch Kỷ không so đo gì lập tức quyết định.
Hoắc Mạt ở Hoắc thị đợi mãi không thấy con thỏ đến.

Ở lúc hắn thiếu kiên nhẫn muốn tìm tài xế hỏi thử hắn đã bắt cóc con thỏ của hắn đi đâu rồi, hại tài xế đánh cái rùng mình thật to thì điện thoại của con thỏ liền tới.
Vừa bắt máy đã phát hiện khung cảnh sau lưng con thỏ không đúng, sắc mặt hắn càng thối hơn.

Nhưng lúc con thỏ hớn hở nhìn hắn cười nói, đến má lúm cũng để lộ ra, đôi mắt tròn xoe đầy kỳ vọng không rời khỏi hắn, cái gì hắn cũng quên mất.
"Hoắc Mạt, anh muốn ăn cái gì?"
Bạch Kỷ không biết sóng ngầm mãnh liệt trong lòng người đàn ông, cậu vừa nói vừa đưa menu lên đối diện với hắn, để hắn có thể nhìn thấy.
Vốn dĩ cậu định mua rồi cho hắn một bất ngờ, nhưng cậu lại nhớ ra mình chẳng biết hắn thích gì.

Nhân tiện tìm hiểu sở thích của hắn luôn, cho nên Bạch Kỷ mới gọi cho hắn.
Hoắc Mạt lúc này còn không hiểu con thỏ đang ở nơi nào thì cũng quá đần độn rồi.

Nhìn nụ cười trên khuôn mặt của cậu hắn không thể nói lời mất hứng nào được, chỉ đành nói: "Ăn gì cũng được.

Em chọn tôi đều ăn."
"Sao vậy được!?"
Ai biết con thỏ lại phản ứng hơi quá khiến hắn giật mình.

Nhưng còn chưa đợi hắn nói gì con thỏ đã ủ rủ cúi đầu nói: "Em chỉ muốn biết anh thích ăn gì thôi..."
Xem, nghe mà nhũn tim luôn.
Ai mà từ chối cho nổi.
Thế là cả quá trình sau đó hai người đều ở khí thế hừng hực chọn đồ ăn.

Không khí sôi nổi đến mức nhân viên phụ trách phục vụ cho cậu đều không nhịn được ghé mắt qua nhìn người trên màn hình.

Ai biết chỉ nhìn một cái thôi cô nàng đã hết hồn.

Vốn dĩ cô nàng còn cảm thấy giọng điệu của người bên kia đầy cưng chiều, khiến cô nàng rất ghen tỵ.

Nhưng khi biết người kia là ai thì cô nàng càng chấn động dữ nữa.

Còn có, sau đó cô nàng làm sao cũng không ghép được khuôn mặt và giọng nói của người bên kia lại với nhau, bởi vì nó quá không thật.
Nhưng cô không có nhìn lầm mà...
Nhân viên sau khi giày vò chính mình một phen lúc này mới quay qua nhìn kỹ Bạch Kỷ.

Một đôi tai thỏ trắng hồng nhỏ xinh...!Nhìn quen quen ta.


Thế là cô nàng âm thầm làm việc riêng trong giờ đi làm, đem mạng tinh tế mở lên, giống như có ma quỷ dẫn đường mà tìm đến rồi trang cá nhân của ông chủ.

Thời điểm nhìn lại bức hình kia, cô nàng xem như chứng thực được ý nghĩ trong lòng, cũng chấn động không kém.
Ở bên kia, Bạch Kỷ chẳng biết gì nội tâm đầy sóng gió của nhân viên nhà hàng.

Sau khi chọn xong đồ ăn cậu đối với người trên màn hình vẫn còn làm việc nói: "Anh vẫn còn làm ạ?"
"Đợi em tới sẽ nghỉ."
Hoắc Mạt đơn giản nói.
"Vậy anh đợi một chút nha, em sẽ tới liền."
Con thỏ ngọt ngào đáp.
"Ừm."
Giọng Hoắc đại tổng tài muốn tan chảy băng tuyết: "Sợ thì kêu tài xế dẫn em lên."
"Em không sợ đâu!"
Con thỏ vừa nghe liền dựng hai cái tai đáng yêu lên nghiêm túc chứng minh cho hắn thấy cậu rất dũng cảm.

Chọc cho hắn bật cười.
Giang Hoài ở bên này nhìn ông chủ nhà mình cúp máy mà trên mặt vẫn còn mang gió xuân, quả thật là chưa thể quen nổi.

Nhưng so với khí áp cuồn cuộn mới nãy của ông chủ thì hắn mới thích bây giờ hơn.
Haizz, cũng là bà chủ đáng sợ, có thể thu phục được ông chủ của hắn.
Vì đã xác định được suy nghĩ của mình, thái độ của cô nàng nhân viên phục vụ lại càng nghiêm cẩn hơn.

Sau khi nhận lấy danh sách gọi món của Bạch Kỷ thì mời cậu qua một bên ngồi đợi, còn đem nước ra mời cậu uống.

Bạch Kỷ quả thật là có phần giật mình vì thái độ của nhân viên, nhưng cậu chỉ nghĩ là do độ chuyên nghiệp của nhà hàng thôi.
Còn nhân viên sau đó bị chị em gọi tới dò hỏi một trận lại không dám nói nhiều.

Nhưng nội tâm kích động là cần phải có người chia sẻ, cho nên cuối cùng cô nàng cũng không thể đè nén nổi hưng phấn mà nhỏ giọng trau đầu ghé tai với một đám nhân viên, đem bí mật này nói ra.
"Phải không đó..."
"Không tin các người lên trang cá nhân của ông chủ xem đi.

Là người này không sai.

Lại thêm giọng điệu của ông chủ lúc nói chuyện, không tin cũng phải tin thôi."
"Vậy...!Lát nữa chúng ta có lấy tiền của cậu ấy không?"

"Này..."
"Hay là cứ nhận đi.

Dù sao nếu đúng người thì cuối cùng tiền cũng vào túi ông chủ mà, như nhau."
"Cậu nói đúng."
Bạch Kỷ không biết vì bản thân mà khiến một đám nhân viên nhà hàng rối rắm một phen.

Cậu đợi mười phút đã có người mang thức ăn được đóng gói cẩn thận ra cho cậu.

Hiệu suất quả thật là cao.

Bởi vì đều là đồ ăn nóng mà trong quán giờ này cũng không ít người, Bạch Kỷ lại chọn không ít món, cậu còn nghĩ phải đợi hai mươi phút nửa tiếng gì đó.

Dù sao so với giờ ăn cơm của họ vẫn còn nửa tiếng, cậu đợi được.

Không nghĩ lại nhanh vậy.
Lúc cậu đưa cái thẻ cha Hoắc cho cậu ra, đám nhân viên càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.

Bởi vì thẻ của Bạch Kỷ chỉ có cậu không để ý, bên trên nó có tiêu ký của Hoắc gia, còn là thẻ bạch kim.

Cả đế đô không có nhiều thẻ này, người sở hữu nó lại càng là phú trong quý.

Nhìn Bạch Kỷ rất giản dị, không thể có khả năng sở hữu nó.
Cho nên sau khi nhìn thấy nó, nhân viên phụ trách tính tiền nhanh trí quyết định chạy đi tìm quản lý nhà hàng hỏi một chút.

Cơ hội lấy lòng bà chủ không phải muốn có là có được đâu.
Trước đó họ chỉ là tự biết, bởi cũng sợ mình nhận sai nên không có định xác nhận lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận