Vốn muốn con thỏ nằm thoải mái, định bế cậu vào phòng nghỉ, Hoắc Mạt lại không nỡ rời mắt khỏi con thỏ một giây nào.
May mà ghế sofa đủ mềm, đủ rộng, cho nên hắn đi vào phòng lấy tấm chăn mỏng đắp cho cậu rồi để cậu ngủ ở đó luôn.
Còn hắn cứ lâu lâu lại ngẩng đầu lên nhìn một cái xem như sạc điện, mệt mỏi gì đó mất sạch hết.
Thái độ cáu kỉnh hằng ngày khi đi làm thật ra không có xuất hiện.
Giang Hoài khó được có một ngày làm việc nhẹ nhõm như vậy tỏ vẻ Bạch Kỷ nên nhiều đến đây một chút mới tốt.
Còn Bạch Kỷ ngủ chừng tiếng rưỡi đồng hồ thì tỉnh lại, thần thanh khí sảng bắt đầu khai phá văn phòng của Hoắc tổng đại nhân.
Lần trước cậu đến ăn mặc không tiện để đi lại nên chỉ biết lấy mắt để nhìn.
Lần này cậu có thể tự do bay nhảy rồi.
Thế là trong văn phòng của Hoắc đại tổng tài bỗng nhiên xuất hiện một cảnh tượng rất sinh động.
Một con thỏ nhỏ hoạt bát mang theo hai cái tai ngắn cùng đuôi nhỏ luồn lách khắp nơi, chỗ nọ sờ một cái, chỗ kia sờ một cái, bộ dạng tò mò cảnh đẹp ý vui.
Hại ông chủ nào đó cũng không chuyên tâm làm việc được.
May mà công việc không có quá yêu cầu hắn phải bận tâm, chỉ là ký ký vài cái hợp đồng đã được Giang Hoài xem xét kỹ trước khi đưa hắn nên ông chủ cứ thế trộm không nghiêm cẩn làm việc nhìn con thỏ cả tiếng đồng hồ.
Con thỏ nhỏ Bạch Kỷ vừa có thể chơi vừa có đồ ăn vặt, nước trái cây để uống, quả thật là thoải mái làm ổ trong văn phòng của Hoắc đại tổng tài đến chiều.
"Về thôi."
Lúc Hoắc Mạt đứng dậy khỏi ghế tổng là năm giờ chiều.
Bạch Kỷ lúc đó đang ghé mắt bên cạnh tường kính nhìn ra bên ngoài ngắm hoàng hôn.
Cả thân hình đều bị ánh sáng màu đỏ cam kia bao phủ, đến đôi mắt cũng lấp lánh quang mang khiến người chói mù.
Hoắc Mạt trước khi ngồi dậy đã xoay người kéo con thỏ đang ngồi dưới đất lên, sau đó bế bổng cả cậu đi ra ngoài.
Một đám thư ký nhìn cậu ngồi trên tay Hoắc tổng đại nhân mà trong lòng thiên nhân giao chiến.
Thì ra ông chủ và bà chủ ở bên nhau là cảnh tượng này đây.
Quả thật là kiểu nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Nhưng như chim sẻ nép vào người thế này lại rất hợp với ông chủ nga.
Cũng chỉ có ông chủ mới bảo vệ kín kẽ bà chủ nhỏ nhút nhát đáng yêu này.
Quả là tuyệt phối!!
Hoắc Mạt không biết một đám người đối với việc mình và con thỏ nhiều rối rắm, sợ họ ở chung không hài hòa.
Nếu biết thì không biết có bị hắn trừ luôn lương thưởng cuối năm hay không.
Hắn cũng không để ý người khác dòm ngó mà cứ thế mang Bạch Kỷ như vậy một đường rời khỏi Hoắc thị.
Bạch Kỷ biết không thể lay động được hắn nên dồn sự chú ý của mình vào hai cái tay trên đầu hắn, thế mà còn chơi đến quên trời quên đất được.
Đám nhân viên dưới đại sảnh phải nói là được mở rộng tầm mắt một phen.
Không chỉ vì thái độ của ông chủ mà còn có sự hài hòa khi ở chung giữa hai người nữa.
Nếu không phải nhìn cái đuôi của ông chủ cật lực kiềm chế vẩy như điên, họ còn cho rằng giây sau Bạch Kỷ sẽ bị hắn giết người điệt khẩu cũng nên.
Rốt cuộc có thể lộng chơi ông chủ như vậy đã có ai.
Họ cũng biết đổi lại một cái góc nhìn thì sự hỗ động giữa họ chính là tình thú giữa bạn đời với nhau.
Cho nên họ xem như nhận mệnh chờ đợi ông chủ phát kẹo cưới cho trong khoảng thời gian không xa chứ không nghi vấn gì nữa.
Cùng lắm họ vẫn sẽ ở trong nhóm chát điên cuồng YY ông chủ và bà chủ thôi, cho cuộc sống đỡ nhàm chán cùng mệt mỏi vì phải làm đầy tớ của tư sản chết tiệt.
Cũng là do ông chủ ở bên bà chủ quá đáng yêu!!!
"Tôi đã liên hệ với bên thiết kế âu phục.
Tối nay tôi mang em đi xem thử.
Nếu không có gì vừa ý thì để thiết kế sư làm cái mới, sẵn tiện mua một chút lễ gặp mặt cho cha vợ."
Lúc ở trên xe Hoắc Mạt đã nói như vậy.
Bạch Kỷ ngẩn ra một chút rồi chợt nhớ ra một chuyện.
Thế là cậu víu váo nắm áo hắn lo lắng nói: "Lần trước em tới Hoắc trạch không có mang theo quà!!"
Hoắc Mạt không hiểu lo nghĩ của cậu lắm nên nhíu mày nói: "Không..."
Nhưng hắn chỉ nói được một chữ đó rồi căm nín dưới ánh mắt oán trách của con thỏ.
Thế là giây sau hắn đổi lời, lật mặt so với lật sách còn nhanh hơn: "Hôm nay mua bù."
Thế mới khiến con thỏ nở nụ cười với hắn.
Hoắc đại tổng tài tỏ vẻ mình bất lực với vợ, chỉ có thể cưng chiều vô hạn.
Mất mặt gì đó hắn tự nói da mặt mình dày, không ngại.
"Em làm gì vậy?"
Sau đó hắn thấy con thỏ lần mò xem cái gì đó trên thiết bị tinh tế nơi đầu tay thì không nhịn được hỏi.
"Em kiểm tra xem tài khoản tinh tế của em có nhiêu tiền.
Em cũng không thể lấy tiền cha cho rồi mua đồ cho họ được, rất không có thành ý rồi."
"..."
Này là lời đường hoàng nào đây?
Dù nó rất đáng yêu nhưng Hoắc đại tổng tài lại cảm thấy mình không chỉ một lần theo không kịp suy nghĩ của con thỏ vẫn là chưa thích ứng được mà đờ người một trận.
Sau đó hắn tò mò không nhịn được cũng ghé đầu vào nhìn xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiền trong người.
Bạch Kỷ lại không có định che giấu hắn nên còn đưa lên cho hắn cũng xem được rõ ràng.
Hoắc Mạt nhìn một dãy số cũng không tính là số lẽ trong tài khoản của mình thì quả thật có chút bất ngờ.
Hắn biết Bạch gia không giống Hoắc gia, Bạch Kỷ lại mới ra xã hội, lương tháng đầu chắc còn chưa có nữa thì cho rằng cậu sẽ không có bao nhiêu tiền.
Không ngờ cậu lại có nhiều tiền thế.
Phải biết rằng nhiêu đây có thể đủ để cho một người trụ vững ở đế đô vừa làm việc được rồi.
Phải biết rằng người sống ở tinh cầu đế đô không phú thì quý, phải có mức thu nhập cao hơn bình quân công dân của đế quốc nên có thì mới dám đến trụ.
Đế đô nói là tấc đất tấc vàng cũng không phải nói ngoa.
Cho nên người ở những tinh cầu khác tại nơi của họ có thể làm bá chủ nhưng lên tới đây thì không phải nữa rồi.
Với số tiền này Bạch Kỷ có thể mua lễ gặp mặt cho người trong Hoắc gia ở mức độ không tính là khó coi cũng sẽ không tiêu hết tiền của cậu.
Dù hắn cho rằng từ thời điểm cậu gặp hắn thì hắn sẽ không để cậu tự mình chi tiêu nữa, cho nên không sợ nó hao mòn.
"Dục Anh Nhi lương phải cuối tháng mới có.
Nhưng em nghĩ nhiêu đây đã đủ rồi đi."
Con thỏ lúc này khuôn mặt sáng láng, vậy mà lại mang theo một loại mị lực khó hiểu.
Hoắc Mạt vừa gật gù vừa không nhịn được nghĩ muốn xem con thỏ đi mua đồ trả tiền sẽ có dáng vẻ thế nào.
Sẽ đáng yêu sáng chói đến mức nào đâu?
Thật chờ mong.