Hắn vừa nói hai người còn lại liền hiểu luôn.
"Được rồi, cậu đừng có trừng tôi nữa.
Tôi chỉ là tò mò thôi mà.
Hơn nữa hiện tại tôi ở đây có thể giúp cậu được đấy!"
Lưu Bách nói xong thì không cho Hoắc Mạt có cơ hội nói gì nữa đã bắt đầu nghiêm chỉnh làm việc: "Đến đến! Tôi nói cho hai người nghe nên mua cái gì!"
...
Rốt cuộc tối đó hai người Bạch Kỷ vẫn là bị Lưu Bách đại thiếu gia thăng cấp làm quản gia tạm thời kéo đi mua lễ ra mắt khắp nơi.
Mà phải công nhận là hắn biết nhiều thật, nhanh chóng giải quyết cho họ vấn đề này mà không tốn nhiều thời gian.
Nếu cuối cùng tên mặt dày kia không vô sĩ la liếm bảo bữa sau phải đãi hắn bữa cơm xem như cảm ơn thì sẽ tốt hơn.
Ủa ai mượn vậy??
Nhưng đó cũng là nói chơi thôi, thân là bạn bè lâu năm, hội họp là không thể thiếu giữa họ.
Dù vậy thì lúc hai người về đến nhà cũng đã là mười giờ rồi.
Con thỏ đã mệt đến nằm ngang.
"Vệ sinh một chút rồi đi ngủ, con thỏ."
Hoắc Mạt cúi người khều khều cái con thỏ đang nằm bẹt dí trên ghế trường kỷ trong phòng.
Toàn thân nó mềm nhũn, đến cái tai cũng không động, bộ dạng thật đáng yêu.
Lúc bị hắn gọi nó run run hai cái tai rồi mềm rũ vươn tay ra với hắn.
Hoắc Mạt cưng chiều vớt nó lên, mang vào phòng tắm.
"Đi shopping là một quá trình quá mệt mỏi..."
Vậy mà sao nhiều người thích đến vậy nhỉ.
Con thỏ tỏ vẻ bản thân không hiểu.
Hoắc Mạt cười khẽ, vừa sẵn tay thay đồ ngủ cho con thỏ, bóp kem vào bàn chải cho cậu đánh răng.
Ngược lại hắn cảm thấy nhìn con thỏ nghiêm túc lựa chọn đồ đạc cũng rất vui.
Con thỏ như vậy thêm một chút hoạt bát khác hẳn bình thường, rất sống động.
"Ngủ đi."
Rốt cuộc nằm được xuống giường, hắn đối con thỏ đang chui rút vào người mình ôn nhu hôn lên cái trán của nó khẽ thủ thỉ.
Con thỏ cũng rầm rì đáp lại: "Ngủ ngon, Hoắc Mạt."
...
Bởi vì hôm qua quá mệt mỏi, buổi sáng Bạch Kỷ ngủ đến tận tám giờ rưỡi mới dậy.
Lúc đó người đàn ông đã tập thể hình xong, tắm rửa chỉnh tề đợi cậu rồi.
Dù sao cũng là chủ nhật nên hắn không có gọi cậu mà để cho cậu ngủ, hắn ở bên cạnh vừa lướt mạng tinh tế vừa trông cậu.
Đợi con thỏ ngủ dậy sẽ cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào như đường phèn.
Đó là hoạt động buổi sáng không thể thiếu giữa hai người.
"Dậy đi.
Nếu không sẽ muộn."
Ôm hôn đã đời rồi hắn mới buông cậu ra, kéo người dậy.
Hai người lại rầm rì một hồi mới xuất hiện ở nhà ăn.
Lúc ra cửa đã là chín giờ mười lăm.
Kỷ Chiêu đang loay hoay bên trong phòng bếp thì nghe tiếng cạch thật khẽ ngoài cửa ra vào.
Hắn liền buông đồ đạc trên tay xuống ngó ra xem thử.
"Ba ba!"
Lúc nhìn thấy con thỏ lao tới thì hắn cười dịu dàng giang tay ra đỡ.
Hai ba con dáng vẻ chẳng khác gì nhau mấy, đều nhỏ nhỏ xinh xinh quả thật không uổng với cái gen của họ chút nào.
"Chào ngài."
Lúc Kỷ Chiêu nhìn tới Hoắc Mạt thuận tiện chào hỏi.
"Đến được rồi còn mang nhiều đồ như vậy."
Kỷ Chiêu vừa gật đầu còn không quên nói.
Lần đầu nhìn thấy con rễ hàng thật giá thật chứ không phải qua mạng tinh tế Kỷ Chiêu không thể không cho hắn lời khen thật lòng.
Quả là tinh anh trong hàng ngũ tinh anh.
Con mình vớ phải hắn không biết là may mắn hay xui rủi nữa.
Nhưng cũng không có đáng sợ lắm.
Ba chuột hamster trong bụng nói.
"Lễ nghi nên có thôi ạ.
Còn có đồ em ấy mua cho hai người."
Hoắc Mạt vừa nói vừa xách đồ vào nhà, bộ dạng còn rất tự nhiên.
Kỷ Chiêu lại nghĩ là do hắn biểu hiện tốt, nào có biết người ta đã từng ở trong nhà mình rồi, còn ăn thịt con thỏ nhỏ của mình nữa.
Nếu để hắn biết thì không chắc hắn có cầm chối đánh đuổi đối phương một phen rồi nói tiếp không.
Còn Bạch Kỷ thì có lẽ đã quên nên không có biểu hiện gì lạ.
Cậu lâu ngày không gặp ba ba thì như hóa thành bé thỏ dính người, cứ không ngừng líu ríu xung quanh hắn, kể nọ kể kia, hoạt bát hiếu động đáng yêu vô cùng.
Hoắc đại tổng tài tỏ vẻ bản thân chưa từng thấy con thỏ như vậy vừa có chút mới lạ cùng hứng thú nhìn cậu, cũng hơi hơi ghen tỵ vì con thỏ không có như vậy với hắn.
Nhưng hắn cũng biết thân phận hai bên khác nhau, tự nhiên đối đãi cũng sẽ khác biệt nên thật ra không có ăn dấm của ba vợ lắm.
"Ba, cha con đâu?"
Ngồi một hồi mà không thấy cha Bạch đâu, con thỏ liền hỏi.
"Ra ngoài mua đồ rồi."
Ai biết Kỷ Chiêu vừa nói xong đã nghe thấy cửa ra vào lại vang lên tiếng động, sau đó là tiếng bước chân của cha Bạch.
"Cha!"
Bạch Liêm còn chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Sau đó nhìn con nhỏ sà vào lòng thì khó được nâng lên khóe môi.
"Đến rồi à?"
Hắn vừa nói vừa đeo theo con thỏ đang treo trên người hắn như hồi còn nhỏ đi vào phòng.
Dáng người của cha Bạch cũng chẳng kém Hoắc Mạt, quả thật là rất hiếm trong gen thỏ loại.
Mặc dù thỏ thì sẽ có cái với đực, nhưng giống đực cũng chưa chắc được như hắn.
Cho nên hắn đèo theo một con thỏ trên lưng cũng không thấy vất vả, còn rất thong dong.
Hoắc Mạt một bộ đứng đắn phải nhịn lắm mới không đi đến kéo con thỏ nhà mình xuống.
Mặc dù trong mắt hắn đều là dung túng.
Bạch Kỷ cũng không có trèo lâu, một hồi đã tụt xuống rồi.
Cậu đứng trước mặt cha Bạch cũng chỉ đến vai, quả thật là đứa nhỏ chưa lớn trong mắt họ.
Sau khi chào hỏi đâu vào đó ba Kỷ lại vào nhà bếp phụ trách nấu ăn.
Bạch Kỷ cũng lẽo đẽo theo ông.
Còn cha Bạch thì ở phòng khách tiếp đãi con rể.
"Bên cục đã yêu cầu cả hai phối hợp kiểm tra một chút tình huống hiện tại rồi đúng không.
Có thời gian thì đưa nó đến bệnh viện một chuyến đi."
Cha Bạch vừa pha trà vừa nói: "Người phụ trách là ta."
Hoắc Mạt định nói gì nghe đến đây thì an tâm hẳn.
"Vâng, con sẽ xem xét.
Khi nào đi sẽ nói cho ngài trước."
Hắn nói.
Bạch Liêm gật đầu.
Ở trong phòng bếp, Bạch Kỷ cũng líu ríu với ba mình: "Ba ba, con có mua lễ phục cho hai người đó.
Hôm đám cưới hai người sẽ mặc nó nha."
"Được."
Kỷ Chiêu mới không khách sáo với đứa nhỏ nhà mình.
"Đi làm ở Dục Anh Nhi tốt không?"
"Dạ tốt ạ.
Mọi người đều rất thân thiện.
Con còn quen được bạn mới nữa."
"Ồ."
"Ba ba đã cùng cha đi đâu rồi?"
"Hành tinh Mộc rất đẹp.
Nếu không con có thể đến đó hưởng tuần trăng mật."
"Con với anh ấy còn chưa có bàn tới nữa."
"Hắn có mạnh không?"
"Ba ba!"
"Rồi thì không hỏi."
Kỷ Chiêu một bộ ba chỉ hỏi cho vui thôi rồi tiếp tục quấy quấy cái nồi canh củ sen hầm trên bếp.
Bạch Kỷ cũng đã quen tính tình ba ba tùy tiện, thường so với cậu còn nhiều tò mò, trẻ con hơn.
Nhưng mà da mặt cậu mỏng, bị ông nhắc cái tự nhiên cậu nhớ ra chuyện đêm đó, thế là mặt lại không nhịn được hồng lên.
Ánh mắt còn có chút lảng tránh không dám nhìn ba ba mình.
Vốn dĩ hai người tính ở lại Bạch gia một đêm như ở Hoắc trạch nhưng buổi tối cha Bạch phải đi trực rồi cho nên họ chỉ ở đến chiều rồi về.
Buổi tối, tại một nhà hàng nào đó nằm giữa đế đô hoa lệ, Mạc Tĩnh Văn đến sớm kiên nhẫn ngồi đợi đối tượng được cục quản lý giới thiệu cho mình.
Mấy lần hắn còn tính đứng dậy bỏ đi nhưng cuối cùng vẫn ngồi ở đó.
May mà người kia cũng không bắt hắn đợi lâu.
Chừng năm phút sau, nhìn xem thì cực kỳ đúng giờ từ ngoài cửa ghế lô đã có nhân viên đi tới, phía sau dẫn theo một người tiến đến chỗ của hắn.
Nơi này hoàn toàn là do bên cục chuẩn bị, kể cả hắn lúc tới đều là nhân viên dẫn vào nên hắn nghĩ có lẽ đối phương cũng vậy.
Vì thế khi nhìn thấy nhân viên đi trước hắn mới càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Nhưng hắn lại không biết người đang đến lại là....