☆ Chương 45
".... Thiếu phu nhân thường dân Trương Vũ của gia tộc đại quý tộc Bái Đức Lỗ đã được chứng thực có thai thật........"
"..............Đàn ông thường dân có thai có phải có nghĩa là thông hôn giữa quý tộc và thường dân sẽ trở thành trào lưu đúng không?.............."
"........Vì sao người đàn ông mang thai thứ tư trong ba vạn năm cũng có nghĩa là đàn ông mang thai cũng thành trào lưu?......."
".....Bạn muốn có thai sao? Bạn muốn có một bảo bảo đáng yêu sao? Mời chọn thuốc bôi trơn hiệu xxx....."
...
Trương Vũ nhìn tin đầu đề phô thiên cái địa không biết có tâm tình như nào, mẹ nó, hồi trước mình cũng co đầu rút cổ trong phủ Bái Đức Lỗ, mặc dù không thể ra khỏi phủ, nhưng mình vốn là dựng phu, ăn xong uống xong đi dạo bộ xong, đọc sách xong thì cũng là ăn trưa, ăn cơm trưa xong đi nằm ngủ, hễ hết rồi thì tập luyện bài tập cho dựng phu chung với mẹ chồng Mạnh Hinh, ra sức bảo trif vóc người tốt đẹp của mình ^_^;, tập xong thì cũng ăn cơm tối được rồi, cho nên thời gian tuy trôi qua có hơi nhàm chán, nhưng chắc chắn cũng không cảm thấy nhàm chán.
Nhưng! Trương Vũ nhấn mạnh, vì sao cuộc sống mình lại thúi hẻo như thế chứ! Nhìn tin tức ~ ờm, Trương Vũ nhìn một lần phiền muộn một lần, nhìn một lần thì thúi hẻo một lần, bây giờ Trương Vũ cũng không dám mở quang não ra luôn rồi á!!!
Ngoài cái đó ra thì cũng thôi đi, mỗi một ngày đều sẽ có các quý tộc dắt tay nhau tới thăm, chỉ định muốn gặp Trương Vũ. Có người Hách Nhĩ có thể đuổi trực tiếp, thế nhưng có người lại không thể dễ dàng đuổi ra khỏi phủ, dù sao giao tình vẫn còn đó, không thể tùy tiện là có thể đuổi. Thế là thời gian tự do của Trương Vũ liền chuyển thành bị một đám nam nữ già trẻ nhìn mặt, còn thỉnh thoảng phải tiếp thu các ánh mắt hâm mộ và ghen ghét, Trương Vũ thề, chắc chắn mình bị coi thành khỉ trong đoàn xiếc rồi!
Mạnh Hinh cũng không vui vẻ, con dâu nhà mình mang thai, cần an tĩnh hoàn toàn, mà không phải mỗi ngày phải nghe ngôn ngữ tán thưởng hoặc ghen tỵ ì ì èo èo như trong phố xá sầm uất, sau khi nhận hết mấy ngày cuồng oanh loạn tạc, Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ tuyên bố đóng cửa phủ Bái Đức Lỗ, lý do là dựng phu cần được an tĩnh.....
Thế là cuối cùng Trương Vũ cũng được giải phóng, Mạnh Hinh cũng mệt lả, mẹ chồng con dâu hai người liếc nhìn nhau, "phụt" một tiếng bật cười. Quả thật gần đây đủ thứ chuyện kéo nhau mà đến, hai người đều làm việc xấu.
Trong thư phòng, Hách Nhĩ khóe miệng mỉm cười, trò chuyện với Mạc Lý qua quang não.
"Mọi thứ đều thuận lợi, đối phương đã lấy được mẩu da và tóc của Trương Vũ." Hách Nhĩ khó được tâm tình tốt, hai ngày này Mạnh Hinh và Trương Vũ bị các quý tộc tinh tế không ra chiến trường quấy rầy, mình thì phải nhận cuồng oanh loạn tạc của bà xã khi tối đến, phải chạy sang phòng sách độ qua một buổi tối tịch mịch, Hách Nhĩ giận tới nỗi muốn đem bọn tạp chủng băm thành thịt nát cho chó ăn! Nếu không phải vì kế hoạch được thực thi suông sẻ, Hách Nhĩ sẽ không ngu tới nỗi để cho cả bầy người những người không có nhiệm vụ vào phủ Bái Đức Lỗ đâu! Nếu như phiền tới sức khỏe của cháu trai mình, Hách Nhĩ chắc chắn sẽ dạy cho chúng nó một bài học khó quên!
"Vậy là tốt rồi, như vậy thì vợ của Khoa Nhĩ không sao chứ?" Mạc Lý trưởng lão nhanh chóng hỏi vấn đề mà ông quan tâm nhất. Tuy đó là một cách tốt, nhưng cũng là một nước cờ hiểm, nếu không để ý kỹ an nguy của Trương Vũ, như vậy thì tất cả sẽ thất bại, hơn nữa còn tiền mất tật mang!
"Yên tâm, Mạnh Hinh trông một bên, đám người kia vẫn không có cơ hội xuống tay, có thể để cho bọn họ lấy được mẩu đã là hời cho họ!" Hách Nhĩ giễu cợt, bản lĩnh của bà xã ông còn không biết à? Bất kỳ dấu vết gì cũng sẽ không thoát được ánh mắt của bà, đám ranh con kia còn chưa đủ bà xã nhét kẽ răng đâu!
"Vậy là tốt rồi, nói chung bảo vệ tốt Trương Vũ là quan trọng nhất." Mạc Lý trưởng lão trịnh trọng yêu cầu, nói thật đối với hung danh bên ngoài của Hách Nhĩ, Mạc Lý trưởng lão vẫn không yên tâm chút nào, chớ nhìn ông có dáng vẻ thiết huyết lãnh khốc tỉnh táo, trên thực tế lá gan của ông còn lớn hơn ai hết, việc gì cũng dám làm, cũng nổi danh tàn nhẫn. Thế nhưng mày cũng không khỏi không bội phục đầu óc của người ta, chỉ cần ổng muốn chỉnh mày, muốn thì làm, vẫn không có ai tránh được, gây chuyện không ngớt, chả như cưới vợ nè, năm đó lại đè áp lực mà hấp tấp cưới Mạnh Hinh con gái tiểu quý tộc, thế nhưng người ta trâu bò mà, người ta thuận thuận lợi lợi sinh ra người thừa kế, khiến một đám già bày vẻ mặt chấn kinh!
Đây cũng là tại sao Hách Nhĩ rất ít phát biểu ngôn luận, thậm chí bỏ lại con trai để du sơn ngoạn thủy tứ xứ cũng không người nào dám chọc vào phủ Bái Đức Lỗ, đương nhiên cái này với Khoa Nhĩ cũng trở thành một thượng tướng sau này, quân công rầu rỉ không thoát được quan hệ, Khoa Nhĩ cũng là một tướng quân cực kỳ ưu tú, anh có thiên phú chiến đấu bẩm sinh, thậm chí vượt qua cha của anh Hách Nhĩ, thế nhưng tính tình Khoa Nhĩ lại lạnh nhạt hơn, từ bố trí cơ mật, cho đến quân địch sa lưới, may là bình thường Khoa Nhĩ không quá để ý mấy chuyện loạn thất bát tao này, không giống Hách Nhĩ, chỉ cần ai dám chọc, vậy thì mi hãy chuẩn bị mà chờ đi!
Cho nên nói hai cha con này đều không phải là đèn cạn dầu, Mạc Lý trưởng lão âm thầm rơi lệ.....
Trên phi thuyền nào đó trong vũ trụ, Khoa Nhĩ bình tĩnh nhìn ánh mắt hoặc ước ao hoặc chúc mừng trước mặt, không đếm xỉa mà trực tiếp đi thẳng vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cũng đóng lại hâm mộ và ghen ghét đầy đất.
Tây Tư An Đắc Nhĩ: "Này, tôi bảo Khoa Nhĩ cậu cũng quá đáng lắm luôn, đã làm ba ba rồi mà cũng không nói cho tôi? Cậu quá lỗ mãng rồi á!?!"
Khoa Nhĩ nhàn nhạt liếc nhìn Tây Tư: "Nói cho cậu biết làm gì?" Nói xong lại đánh giá Tây Tư từ trên xuống dưới: "Nói cho cậu biết để cậu ước ao đố kị à?"
Tây Tư: "...." >_