Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

☆ Chương 57

Lý Nhĩ Lai Đức lặng lặng suy tư mấy phút, ai cũng không nói gì cả, trong phòng im ắng ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy. Mạc Lý và Hách Nhĩ chỉ chờ đợi đáp án của Lý Nhĩ Lai Đức.

"Tôi bằng lòng nhận." Lý Nhĩ Lai Đức khẽ cắn môi, đáp ứng. Ngược lại cũng chết một lần, không bằng thử xem.

"Ừm, bây giờ bắt đầu nhé." Hách Nhĩ tán dương nhìn thoáng qua Lý Nhĩ Lai Đức, quả quyết, có gan làm!

"Được." Lý Nhĩ Lai Đức nắm chặt tay, hít sâu một hơi, gật đầu.

"Này, tôi bảo chứ, có muốn ăn chút gì hay không?" Mạc Lý trưởng lão bị xem nhẹ thấy hai vị này ba tám hai câu liền quyết định, có hơi ngây người.

"Thôi, Mạc Lý trưởng lão." Lý Nhĩ Lai Đức nở nụ cười nhàn nhạt, "Bữa ăn ban nãy tôi ăn cũng khá lắm, bây giờ thử xem đi, nếu không..." Lý Nhĩ Lai Đức cười khổ: "Nếu không, không biết tôi còn có thể hạ quyết tâm hay không."

"Vậy được rồi." Mạc Lý trưởng lão thở dài, không nói gì, "Tôi tìm cho các cậu một phòng bí mật."

"Báo cáo thượng tướng!" Một tên vệ binh báo cáo vang vọng cắt đứt suy nghĩ của Khoa Nhĩ, Khoa Nhĩ không để lại vết tích mà cau lông mày lại, "Vào đi."

"Vâng, thượng tướng!" Vệ binh thẳng lưng ưỡn vai đi đến trước mặt Khoa Nhĩ, rất cung kính để vật trong tay xuống, "Báo cáo thượng tướng, đây là dữ liệu từ tinh tế mang tới."

"Ừ, tôi biết rồi, đi xuống đi." Khoa Nhĩ giơ cái hộp nhỏ trong tay lên, cẩn thận nhìn, thấy vệ binh lui đi rồi mới mở cái hộp nhỏ ra, bên trong là một đóa hoa màu đỏ, kiều diễm thướt tha.

Khoa Nhĩ cầm đóa hoa lên, chọt tay một cái, trong nháy mắt đóa hoa biến thành một tờ giấy nhỏ thật mỏng.

"Mười ngày sau, quân chi viện của Lan Đặc tinh hệ sẽ gặp nhau chỗ cách tinh tế ba chục ngàn năm ánh sáng."

Nhìn tờ giấy xong, Khoa Nhĩ lẳng lặng suy tư mấy phút, mười ngày, khoảng thời gian nói dài cũng không dài lắm, nhưng mà lại là kết quả nhiều năm mong đợi như vậy, Khoa Nhĩ nắm chặt lòng bàn tay, một lát sau tờ giấy bốc khói "bùng", biến thành tro tàn.

Khoa Nhĩ đứng lên, chạm bàn làm việc, nếu như mười ngày sau chiến tranh bùng nổ, vậy bây giờ quan trọng nhất chính là liên hệ tốt tất cả liên minh tinh cầu cùng nhau phản công, đồng thời còn phải an bài tốt tất cả quân nằm vùng của tinh tế, còn phải báo cho đám nằm vùng bên Lan Đặc tinh hệ chuẩn bị sẵn sàng phản công. Nhất định phải đánh cho Lan Đặc tinh hệ trở tay không kịp.

Khoa Nhĩ nghĩ kỹ bố cục, mở quang não ra: "Paul, chỗ cậu sắp xếp sao rồi?"

"Không thành vấn đề!" Paul tự tin cười: "Bây giờ tôi chỉ chờ cậu, người anh em!"

"Ừm." Khoa Nhĩ bình tĩnh gật đầu: "Mười ngày sau, phát động chiến tranh."

"Thật à? Thật tốt quá!" Paul hưng phấn: "Đám ba mắt tạp chủng kia, ông đây đã muốn chịch chết chúng từ lâu rồi, yên tâm đi, tôi sẽ chiêu đãi bọn họ thật tốt!"

"Ừm, tôi thông báo cho người khác." Khoa Nhĩ đóng quang não, xoay người đi tới phòng hội nghị.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Tất cả liên minh tinh cầu cũng bắt đầu chuẩn bị cho chiến dịch mười ngày sau, Khoa Nhĩ đứng ở cửa sổ, nhìn vũ trụ mênh mông, mở đoạn ghi hình của Trương Vũ và bọn nhỏ mà mẹ quay cho mình ra.

Cỏ xanh như đệm, hai bé cưng bắt đầu tập bò, mông nhỏ vểnh vểnh nghiêng lấy nghiêng để rồi đùng một cái lại ịn lên trên đất, Đại Bảo tương đối tham ăn, cho nên có vẻ mập hơn so với Tiểu Bảo, thành ra sự linh hoạt liền thua Tiểu Bảo gầy hơn, tuy Tiểu Bảo cũng không bò được, thế nhưng tốt xấu gì thì cũng giỏi hơn Đại Bảo một chút, cái mông nhỏ xoay xoay, bò một cái lại "Bịch" ịn lại trên đất, thế nhưng tốc độ so với Đại Bảo lại nhanh hơn.

Đại Bảo thấy em trai bò xa rồi, mình thì lại còn ở lằng nhằng phía sau, muốn dùng sức bò xa một chút, thế nhưng càng ra sức bò hiệu quả lại càng tệ, Đại Bảo luôn té, mắt thấy em trai đã vượt xa mình quá trời rồi, Đại Bảo nôn nóng tới mức khóc lên "Oa oa oa oa", Trương Vũ đứng ở một bên không đáng tin cười "Ha ha".

"Hu hu..." Đại Bảo rất ủy khuất ó, ba ba thật xấu, vậy mà còn không lại ôm Đại Bảo một cái nữa~~

"Được rồi được rồi, ba ba ôm một cái!" Trương Vũ cười ha hả ôm lấy con lớn, nhìn về phía màn ảnh, chỉ vào con lớn mà nói: "Coi kìa, cha con đang nhìn con trong đó đó, sao Đại Bảo khóc nhè thế nhỉ? Sẽ làm cho cha con chê con đó."

"Khoa Nhĩ, bây giờ anh khỏe không?" Có ăn ngon, ngủ ngon hay không?

"Không bị thương chứ?" Chiến tranh rất tàn khốc, nghe nói quái vật ba mắt đều rất hung tàn.

"Đại Bảo và Tiểu Bảo đều rất nghe lời, anh đừng lo cho bọn em." Trương Vũ nhìn màn ảnh mỉm cười: "Hơn nữa, có cha mẹ ở đây, mọi thứ đều tốt cả."

"Lại đây, Đại Bảo cười với ba ba một cái nào." Trương Vũ đùa Đại Bảo, Đại Bảo không nể mặt mũi, chỉ lo nghiên cứu cục đen sì trong tay bà nội, đó là cái gì?

Tiểu Bảo lại rất nể tình, không biết có phải chê tốc độ bò của Đại Bảo hay còn chê anh trai ngay cả một cái camera cũng chưa từng thấy không, toét hai hạt gạo nhỏ mới nhú ra cười "Khanh khách".

Khoa Nhĩ thấy video chuyển hướng về phía con trai nhỏ vui cười, con trai nhỏ trắng trắng nộn nộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, phối với bụng nhỏ đỏ thẫm, thực sự là đáng yêu.

Đại Bảo thấy em trai cười mình, cũng không để ý, chỉ xoay cái mông nhỏ, đem cái ót đối mặt với em trai hư, tiếp tục nghiên cứu camera trong tay bà nội, may là món đồ chơi nhỏ Mạnh Hinh cầm trong tay dẫn ra lực chú ý của Đại Bảo, nếu không sẽ muốn chụp.

"Khoa Nhĩ, chú ý an toàn." Thiên ngôn vạn ngữ, Trương Vũ chỉ nặn ra vài từ như thế, không phải không biết nên nói cái gì, mà là muốn nói nhiều lắm thành ra không biết muốn nói gì.

Xem video xong, Khoa Nhĩ ngồi lên ghế.

"Anh sẽ về, mang theo bình an và vinh quang."

Khoa Nhĩ yên lặng hứa.

"Kết quả ra sao?" Hách Nhĩ vừa ra tới, Mạc Lý không kịp chờ đợi mà hỏi.

"Tôi chỉ có thể nói là, hữu hiệu trong vòng một tháng." Hách Nhĩ nhíu mày một cái nói: "Nếu như trong vòng một tháng Lai Lạp vẫn chưa về, vậy thì tôi cũng không có cách gì nữa."

"Thôi kệ, chống đỡ trước mấy tháng rồi tính." Mạc Lý thở dài nói. "Ai có thể nghĩ tới trùng hợp vậy chứ? Lai Lạp này cũng thật là, rõ là biết biết mình có nhiệm vụ trên người, lại còn nói chuyện yêu đương?"

"Được rồi, Mạc Lý trưởng lão." Hách Nhĩ không nhịn được nói: "Lúc Lai Lạp không có con nối dòng ông gây khó khăn đủ đường, người ta khó lắm mới có con, ông lại léo nha léo nhéo, có phiền không hả?!"

"Gì chứ? Tôi phiền hả?" Mạc Lý trưởng lão bây giờ giống như một cái pháo trúc động vào liền nổ, râu mép vểnh lên: "Tôi làm thế là vì ai? Còn không phải là vì con nối dòng của tinh tế chúng ta sinh sôi nảy nở sao? Lai Lạp vốn đã sai, cưới con gái thường dân gì chứ?! Nếu như mang thai rồi cưới thì cũng được đi, hết lần này tới lần khác lại không mang thai, tuổi thọ lại thấp, haiz!"

Mạc Lý trưởng lão lập tức như già đi: "Thật ra tôi cũng từng trải qua tuổi trẻ, tư vị tình yêu đương nhiên tôi cũng biết. Không phải là không để cho bọn họ yêu, mà là chúng ta yêu thường dân không nổi."

"Tuổi thọ của các thường dân ngay cả một phần mười của chúng ta cũng chưa tới, trơ mắt nhìn người yêu của mình già đi từng năm, mà mình còn thanh xuân lâu dài, ai có thể chịu được?"

"Thà rằng như vậy, không bằng vừa mới bắt đầu thì buông tay đi, đối với ai cũng tốt."

"Ông cho rằng Lai Lạp không nghĩ tới à?" Hách Nhĩ khịt mũi, đương nhiên là ông hiểu rõ Mạc Lý trưởng lão, bằng không sao ông có thể dễ dàng tha thứ cho ông già lắm mồm này chứ? "Hắn đã nghĩ tới tất cả hậu quả, thế nhưng hắn vẫn không buông xuống được."

"Bất quá, nhìn hắn biểu hiện vẫn tính là người đàn ông, coi như không làm tổ tiên của hắn thất vọng, bằng không nếu hắn làm ra chuyện như vậy thật, ông đây là người đầu tiên không tha cho hắn, còn con nối dòng của hắn, hừ, ông đây vẫn không thánh mẫu tới mức đi cứu nó đâu!"

"Được rồi được rồi." Mạc Lý trưởng lão nhanh chóng khuyên giải an ủi: "Tôi biết chuyện Lý Nhĩ Lai Đức bắt cóc con dâu của cậu, thế nhưng cậu xem Lai Lạp vì tinh tế của chúng ta mà xung phong lên trước, cậu hãy tha thứ cho Lý Nhĩ Lai Đức đi, dù sao Lý Nhĩ Lai Đức cũng không biết chuyện này."

"Hừ, ông nghĩ Hách Nhĩ tôi là người hẹp hòi như vậy sao?" Hách Nhĩ liếc nhìn Mạc Lý: "Được rồi, tôi đi đây, sau này cứ cách mỗi ba ngày tôi sẽ tới truyền dị năng cho y một lần."

"Ừ, được được...." Mạc Lý trưởng lão nhanh chóng đáp lại.

Cuối cùng cũng bảo vệ được, Mạc Lý trưởng lão thở một hơi.

"Lão đại, bọn em đã về." Gã bỉ ổi cười híp mắt, bấm mật mã mở cửa phòng, tranh công với người đàn ông ba mắt.

"Làm tốt lắm, ha ha ha ha, không hổ là thủ hạ của Đa Lợi Đạt tướng quân tao!" Người đàn ông ba mắt nhìn một nam một nữ bị trói trên mặt đất, hài lòng nở nụ cười, "Tao sẽ thưởng cho mày, thủ hạ của tao, nói đi, mày muốn gì?"

"Thưa lão đại, em không muốn gì hết, chỉ cầu có thể vẫn hầu hạ bên người ngài là tốt rồi." Gã bỉ ổi dùng sức nịnh bợ người đàn ông ba mắt, mắt liếc nhìn " Trương Vũ" và " Mạnh Hinh" bị thủ hạ là một tên đàn ông ba mắt khác mang đi, gã bỉ ổi đây là đang thử coi Trương Vũ có phải là thiếu phu nhân của Bái Đức Lỗ thật hay không.

Bất quá, có thể kiểm tra ra không? Đương nhiên là không có khả năng, các loại tóc đồ của " thiếu phu nhân Bái Đức Lỗ" làm ra từ phủ Bái Đức Lỗ đều là giả, sao có thể kiểm ra chứ? Hơn nữa bộ tóc giả kia chính là của " Trương Vũ" bị trói.

Quả nhiên, qua một hồi tên đàn ông ba mắt lại đi ra, trước lỗ tai của ba mắt nói gì đó, con mắt của người đàn ông ba mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên.

"Ha ha, tao sẽ báo cho nguyên soái Ai Duy Ngang." Người đàn ông ba mắt nghe được kết quả xét nghiệm chứng minh đây là thiếu phu nhân Bái Đức Lỗ thật thì vô cùng vui sướng, còn một phu nhân khác của Bái Đức Lỗ, quả là niềm vui ngoài ý muốn, thiếu phu nhân này là thật, phu nhân này cũng chắc chắn là thật.

Không nghĩ tới không cần tốn nhiều sức lại bắt được hai con tin cấp quan trọng, quả là niềm vui ngoài ý muốn!

Nhất định là nguyên soái Ai Duy Ngang sẽ vui lắm đây, nói không chừng mình cũng sẽ nhờ đó mà được vào chỗ nồng cốt trong quân bộ, người đàn ông ba mắt càng nghĩ càng hưng phấn, mau chóng báo cáo!

"Chuyện gì? Đa Lợi Đạt?" Ai Duy Ngang lười biếng ngồi trên ghế, hỏi.

"Báo cáo nguyên soái, tôi đã bắt được vợ của Khoa Nhĩ Bái Đức Lỗ ở tinh tế, còn có vợ của Hách Nhĩ Bái Đức Lỗ nữa."

"Hửm? Rồi." Ai Duy Ngang gật đầu, nhưng, "Cậu nói gì? Bắt được ai? Là hai người trong phủ Bái Đức Lỗ?"

"Đúng đúng!" Đa Lợi Đạt hưng phấn gật đầu.

"Cậu đã xét nghiệm chưa?" Ai Duy Ngang vẫn khá cẩn thận, hắn không tin có thể bắt được hai người kia đơn giản như vậy.

"Đã xét nghiệm, là thật!" Đa Lợi Đạt gật đầu chứng thực, "Hiện tại toàn bộ tinh tế cũng bắt đầu giới nghiêm, khắp nơi trên đường cái đều có còi cảnh sát kêu vang, chắc chắn là tìm hai người kia, nếu không chúng cũng sẽ không làm to chuyện như thế!"

"Cậu nói có lý!" Ai Duy Ngang híp mắt, "Giữ nguyên kế hoạch mà làm, có hai con tin, mười ngày sau, chúng ta hành động một lần tấn công tinh tế!"

"Vâng! Nguyên soái!"

============================


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui