Tinh Tế Đệ Nhất Chiến Đấu Kê


Edit + Beta: Mỡ Mỡ
Hơn nửa đêm, Lô Ác Ác bị tiếng tru thê lương của sói làm cho tỉnh ngủ.

Cái mông của cậu vểnh lên trời, đầu thì vùi sâu vào trong ổ, lớp lông quanh cổ dựng đứng lên hết – ngày nào cũng vậy, nửa đêm là tru tréo mãi, đúng thật là hãi với đám sói đến thời kì "phát xuân" này lắm rồi!
Ban đầu, khi đám sói này chuyển đến ở kế bên thì Lô Ác Ác cảm thấy bình thường, lâu lâu lượn lờ qua đó kiếm chuyện đánh nhau một trận, sau khi đập tan tác vài con, đến bây giờ thì đám sói kia cũng không dám xem cậu là con mồi nữa.
Cho đến khi thời kì động dục của đám thú tới, cậu mới thấy được chỗ đáng sợ thật sự của đám sói này, bình thường tiếng sói tru đã khó lọt tai, thế mà tiếng tru kì phát tình còn gớm hơn gấp chục lần.

Rất nhiều lần Lô đại vương cảm thấy nghi ngờ, cái đám nhìn trông giống sói kia không phải là sói, mà là một loài yêu thú có thể dùng âm thanh gϊếŧ người trong vô hình.
Nếu bầy sói này vẫn cố thủ ở đây, e rằng bản thân mình phải chuyển nhà thôi, Lô Ác Ác ngửi mùi hương cỏ xanh tươi mát trong ổ của mình, cả người nổi da gà mà thở dài một cách u buồn, hốc cây tốt thích hợp làm ổ không nhiều, nhưng đi cướp ổ của thú khác thì không hay cho lắm.
Vào lúc bắt đầu xuất hiện ánh sáng nơi chân trời, tiếng tru rốt cuộc ngưng dần, Lô Ác Ác cũng không vùi đầu ngủ tiếp mà chui ra từ ổ ở trong gốc cây lớn của mình, vẫy cánh nhảy phốc lên chỗ cành cây to cao ngất, ngẩng đầu ưỡn ngực hiên ngang phấn chấn rồi hướng về phía mặt trời mọc mà cất giọng ca vàng.
"Ò ó o o....."
Theo tiếng gà gáy lanh lảnh ban sớm, từng sợi từng sợi nắng cắt qua màn đêm hắc ám, ánh sáng bắt đầu trải dài khắp núi rừng đồng bằng, tựa như một dải lụa ánh vàng kim huy hoàng lộng lẫy từ từ được trải rộng ra.

Thân ảnh chú gà lớn với bộ lông ngũ sắc đẹp đẽ tắm trong ánh ban mai, mào trên đầu như một chiếc vương miện bằng hồng ngọc hừng hực sức sống, từng tia từng tia kim quang mờ ảo như sương lặng yên dung nhập vào cơ thể chú gà trống như một vị thần cao cao tại thượng kia.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, bên trong ánh kim quang ánh lên một luồng tử khí (nguyên khí màu tím), một sự vui mừng hớn hở lóe lên trong đôi mắt đen sáng tròn xoe của Lô Ác Ác, cậu nhếch miệng một cái rồi hít thật sâu.

Luồng tử khí kia như chịu phải một sự dẫn dắt, bị chú gà trống thần khí bất phàm nuốt vào bụng.
Nguyên khí vào bụng làm cho Lô Ác Ác cả người thư thái, vui vui vẻ vẻ mà lắc lắc đầu hai cái, cậu cảm thấy tỉnh táo ngay lập tức, sau đó bắt đầu nhồi nhét tử khí kia vào bụng và bắt đầu luyện hóa.
Gà trống gọi bình minh, phương Đông xuất hiện nguyên khí, đặc biệt đối với yêu quái như Lô Ác Ác cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà nói, ý nghĩa càng thêm khác biệt.

Cậu cảm thấy mặt trời ở nơi này so với thế giới cũ còn mạnh mẽ hơn không biết bao lần, mỗi ngày đều kiên trì hít thở tinh hoa nhật nguyệt ban sớm, thế mà lại không ngờ có ngày gặp được tử khí trong truyền thuyết.
Là tử khí đó, ngay cả người nuôi mình trước đây còn cầu không được, thần bí khó lường, chỉ xuất hiện khi có cơ duyên xảo hợp, thế mà mình có thể nuốt được! Một lát sau, Lô Ác Ác mở to hai mắt ra, nghĩ đến một sắc tím mờ nhạt đang bao quanh viên hồng châu trong cơ thể mình, cảm thấy hưng phấn rướn cổ về phía chân trời cất giọng "oanh vàng" hát một khúc.
"Ó...ó....ò...nguyên khí từ phương đông đến ó...ó...ò...gà trống gọi bình minh ó....Lô...Lô đại vương....đó là cái chi á..."
Ca ca hát hát, tiếng ca cao vút của Lô đại vương thành công dọa chạy muông thú trong vòng bán kính mười dặm bỗng lạc điệu, bởi vì nơi phía chân trời có một luồng sáng bay nhanh như chớp sắp đâm xuống, cậu trơ mắt nhìn vệt lửa kia theo hướng tử ban nãy từ trên trời giáng xuống, oanh oanh liệt liệt rơi xuống cách hồ hơn mười dặm về phía đông.
Nà ní, hổng lẽ đại vương ta hát khiến cho cả mặt trời cũng rơi xuống?
(Mỡ: nguyên văn con gà nói "nà ní" đó!)
Tất nhiên không có chuyện đó, mặt trời trên đỉnh đầu vẫn còn sáng đẹp, ý niệm của Lô Ác Ác cũng chỉ vừa chợt lóe lên, thân thể cậu đã hoạt động trước, hai chân đạp mạnh rồi chạy như điên về hướng ảnh lửa rơi xuống.
Chiến hạm màu đen tuy tàn tạ nhưng bất kham vừa đi vào tầng khí quyển đã mất lái, trực tiếp rơi từ trên cao xuống, Sở Tịch cố gắng gượng thân thể đã đến bị áp bức đến cực hạn gần như sụp đổ ráng nằm vào khoang cách ly, không chút biểu cảm mà ấn nút đóng xuống, bình tĩnh đến lãnh khốc vô cùng.
May mắn thay, chiến hạm rơi trúng cái hồ dưới chân núi, cái hồ này cũng không giống bình thường, nó sâu không thấy đáy, toàn bộ lực đều được tống thẳng xuống bên dưới chỉ có nước khiến cho sinh vật trong hồ gặp nạn, vừa kịp lúc, đám thú khổng lồ bên hồ cảnh giác mà chạy trốn ra ngoài.
Khoang cách ly bị bắn ra bờ hồ, càng tiếp đất càng rung lắc mạnh, bao nhiêu máy móc công nghệ cũng chịu không nổi, mất đi nguồn năng lượng dự trữ thì các bộ phận của khoang cách ly cũng phải bãi công, công năng cuối cùng còn phát huy tác dụng chính là cản được một ít lực tác động lên người nằm bên trong.

Sở Tịch ói ra một ngụm máu, ép mình phải giữ đầu óc tỉnh táo, anh dùng tay mở khoang cách ly và chui ra ngoài.
Đám thú khổng lồ không biết từ khi nào mà tụ tập chung quanh một lần nữa, đám thú ăn thịt hung dữ như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào con thú hai chân kì lạ nhưng mùi vị thật vô cùng tuyệt diệu kia, trông có vẻ chuẩn bị nhào đến bất cứ lúc nào.

Một nhóm thú lớn ăn tạp lông xám cách khoảng bốn mét hai bên trái phải cũng nóng lòng muốn thử, ngay cả nhóm thú ăn cỏ khổng lồ bưu hãn cũng muốn góp vui.

Ở phía xa xa, thú lớn hiếu kỳ chạy đến ngày càng nhiều hơn.
Sở Tịch không hề nhỏ gầy chút nào, ngược lại, anh là một quân nhân với hình thể khỏe mạnh cao ngất, thân cao khoảng hai mét, cơ bắp rắn chắc không khoa trương xíu nào, mỗi một tấc trên cơ thể đều ẩn chứa một sức mạnh ghê gớm, nhiều năm luyện võ giúp anh có một thân thể tráng kiện cùng thể lực vượt xa tiêu chuẩn sức mạnh của chiến sĩ cơ giáp cấp bảy, bằng không cũng không tài nào chỗng đỡ nổi đến tận bây giờ.

Khổ nỗi bị đám thú khổng lồ đứng bao vây xung quanh, ngay lập tức anh trông như con kiến bé tí teo.
Cọp răng kiếm, giác long, khủng long bạo chúa, vượn Gigantopithecus khổng lồ*...!Toàn bộ là thú khổng lồ trong thời tiền sử của liên minh Hoa Hạ! Mặt than của Sở Tịch trở nên nghiêm túc, cố chống đỡ thân thể tựa vào thanh cổ đao đời Đường của mình nhấc lên từ từ, trong nháy mắt, thanh đao sắc bén tà ác rời vỏ.

Mười ngón tay máu me đầm đìa nhức nhối từng cơn khiến cho anh không thể không cầm thanh đao bằng cả hai tay, bây giờ không phải lúc nghĩ về đám thú khổng lồ này, nhất định phải tìm được cách chạy trốn khỏi đây và tìm một nơi an toàn để dưỡng thương.
*Mỡ: chỗ này convert ghi là "vượn ma quỷ khổng lồ", tui thấy trong truyện đều dùng những con thú thời tiền sử của mình rồi phóng đại kích thước lên chút xíu, tui tìm được thì thấy thời tiền sử có con vượn Gigantopithecus nên mạn phép dùng, mong mọi người bỏ qua.
Mùi máu người mới mẻ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đám thú khổng lồ, khiến nước bọt chúng theo phản xạ tuôn ra, cái đầu con T – Rex trưởng thành to cỡ chiếc chiến hạm cỡ nhỏ áp sát đến, đôi mắt nâu hung tợn quét một lượt như đang đánh giá thức ăn rồi kêu lên một tiếng rống đe dọa đinh tai nhức óc.

Cá lớn nuốt cá bé là luật của muông thú, khủng long bạo chúa T – Rex hung bạo chính là bá chủ nơi này, một tiếng rống này khiến cho đám thú lớn xung quanh bị chấn kinh, chim thú các loài giải tán ngay tắp lự, còn vỏn vẹn vài con vượn khổng lồ chần chừ một hồi cuối cùng cũng bùi ngùi lui vào trong rừng một cách tâm không cam tình không nguyện.
Tiếng rống như sấm truyền đi ra phía xa, chú gà trống hoa mơ đang chạy như điên trên đường có đám cây khô giăng lối bỗng đứng chững lại, móng vuốt đâm thủng một lỗ trên thân cây.

Cái con quỷ bạo chúa T – Rex bự kia trông thế nào cũng không dễ nuốt, sức chiến đấu siêu mạnh có thể so với một con đại yêu, nhưng thứ đi theo tử khí giáng xuống chắc chắn là bảo bối...Lô Ác Ác nuốt nuốt nước miếng, lòng tự nhủ, đại vương ta cũng không phải dễ chọc!
Viên châu bị Lô Ác Ác nuốt vào lúc trước chính là nguồn cơn tạo ra gió tanh mưa máu, nay đã dung hợp với nội đan của cậu, khiến cậu sở hữu một thân thể có thần thông nghịch thiên, nhờ vào hạt châu có thể tạo ra một bản thể dời núi lấp biển cao ngàn trượng.

Tiếc thay tu vi Lô Ác Ác không đủ, hiện nay chỉ có thể biến ra bản thể chừng trăm trượng nhưng tiêu hao thần thông vô cùng, thi triển cũng không dễ.
Lúc này, tại bên hồ, Sở Tịch chật vật ngã xuống vũng máu, kiệt sức dùng lưỡi đao đỡ lấy thân thể, miệng thở dốc liên tục và nôn ra máu, sau lưng ướt đẫm máu bê bết.

Đối mặt với con thú lớn thế kia, dựa vào bản lĩnh lúc trạng thái đỉnh cao có thể trốn đi, nhưng lúc này đang bị trọng thương nên ngay cả cơ hội nhảy vào hồ thoát thân cũng không có.
Ngay lúc Sở Tịch cảm thấy tuyệt vọng, một ánh lửa hùng hực bỗng nhiên lóe lên trong mắt anh.

Ánh lửa kia lao ra từ trong rừng và bay vút đến bờ hồ chỉ trong cái chớp mắt, chắn trước khủng long T – Rex.

Sở Tịch ngẩn người, ở cự li gần nhìn kĩ lại thì thấy chắn trước mình không phải là một quả cầu lửa, mà là một con chim lớn cả thân tỏa sáng óng ánh.
Lông vũ ngũ sắc sặc sỡ, mào gà đỏ như lửa, đường cong cơ thể cân xứng đẹp đẽ, trên cổ còn bọc một vòng lông...Cái này chẳng phải là một chú gà trống hoa mơ sao?
HẾT CHƯƠNG 3.
Mỡ: Hura...em gặp được chồng bảo bối của em rồi =))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui