Mỗi lần tắm rửa cho Ác Ác sợ nước thì đối với Sở Tịch cứ như đánh một trận ác liệt.
Lô Ác Ác chui vào phòng tắm trước, định bụng xối đại hai cái rồi chuồn ra, làm bộ như mình tắm rồi.
Bồn tắm lớn trong phòng tắm đã được xả đầy nước nóng, Lô Ác Ác kiễng chân, lấy tay khều khều hất nước lên người mình, ngúng ngoáy phủi phủi vài cái, chỗ nào bẩn thì chùi chùi coi như tắm xong rồi.
Cậu định lấy hạt châu ra rửa một tí thì đã bị Sở Tịch xách lên.
"Ta tắm sạch lắm á!" Lô Ác Ác giang hai chân dẫm lên thành bồn tắm, giãy dụa một cách yếu ớt, còn khoe bụng cho Sở Tịch xem: "Anh nhìn nè, sạch hết trơn rồi."
Sở Tịch chẳng nói chẳng rằng, duỗi tay nắn nắn thân hình nho nhỏ đang nằm bò trên bồn tắm, Lô Ác Ác ngay lập tức thành thật ngay, cả người xùi lơ bám lấy anh, lẩm bẩm trong miệng : "Ó o!"
Đặt Lô Ác Ác trên đùi, tắm rửa cho cậu y như rửa khoai tây, Sở Tịch lại phải lau khô sạch sẽ cho cậu, sau đó mới thả ra ngoài.
Một Lô Ác Ác trắng nõn nóng hổi nguyên con chui từ phòng tắm ra, thả người nhảy lên giường, hầm hừ lăn qua lăn lại.
Chẳng được bao lâu cậu lại đứng lên, biến hình thành gà trống hoa mơ, thong thả bước đến trước gương, chỉnh trang lại lông vũ, lắc lư cái đầu mà vào tư thế ưỡn ngực lên, cất tiếng hát vang.
"Ò ó o....hôn nhẹ nà...ò ó o...sờ sờ nà...ò ó o...xịn xịn nha...ò ó o...hôn nhẹ vợ nè...ui chao xấu hổ xấu hổ ghê...."
Lô Ác Ác vừa hát vừa hướng mắt về phía cửa phòng tắm mà suy nghĩ tà đạo, trông rõ thấy bộ dáng đầy gian xảo.
Mơi vừa rồi ở trong phòng tắm, cậu quấn quýt lấy Sở Tịch muốn gần gũi muốn hôn một hồi, kết quả bị Sở Tịch xoa nắn một chút, cả người mềm oặt dẻo quẹo vắt ra nước bị hôn ngay miệng một cái, không đủ một chút nào.
Sở Tịch từ phòng tắm ra, trông thấy Lô Ác Ác đỏm dáng đi qua đi lại, còn có đôi mắt đầy thần thái nóng bỏng cùng với tiếng ca cũng "nóng bỏng" không kém.
Anh đã được tôi luyện đàng hoàng, bình thản ung dung mà đi qua vuốt vuốt lông vũ trên cổ Lô Ác Ác, bộ lông mềm mại dưới tay mang lại xúc cảm vô cùng vừa ý, sau đó anh xoay người đi dọn dẹp bãi chiến trường của hai người.
Lô Ác Ác đi lại, lòng vòng đi theo phía sau tới lui, nhặt được túi đựng quà vặt, hài lòng ngậm túi nhỏ, bỏ Định Mạch châu đã rửa sạch vào, sau đó đeo lại trên cổ.
Ngay cả lúc đi ngủ, túi nhỏ đeo cổ của Lô Ác Ác cũng chưa từng bị bỏ sang một bên.
Biết Lô Ác Ác thích dung nguyên hình gà trống đi ngủ hơn, Sở Tịch cũng chẳng bắt cậu biến về hình ngườ, mọi thứ vẫn như trước đây, anh đến nằm cạnh cánh của cậu ngủ.
Cũng may giường đủ to, chưa cả hai cũng còn dư dả chán.
Ngay khi mặt trời vừa ló dạng, Lô Ác Ác đúng giờ mà tỉnh ngủ, hai mắt mở to, tinh thần phấn chấn hang hái mà xoay người xuống giường, sẵn tiện cuốn lấy Sở Tịch đang kề bên mà gọi : "Mau đứng lên đi Sở Tịch! Chúng ta đi ra ngoài đi, mặt trời mọc rồi!"
Tính ra, trong khoảng thời gian này bận bịu nhiều việc, đã một quãng thời gian dài họ không theo nếp sinh hoạt như trước, thức dậy tu luyện ngay khi mặt trời ló dạng.
Đây là thiên tính của Lô Ác Ác, cậu đã sớm cuống cuồng lên, hiện tại đang rảnh rỗi, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội vào mỗi buổi sớm nữa rồi.
"Ác Ác, em kêu Cây Quỷ cùng đến luôn đi." Động tác của Sở Tịch rất nhanh, sau khi thay quần áo xong xuôi, nâng tay gọi mấy chú bạch tuộc nhỏ ra, bảo bọn nó đi thông báo cho những người khác đến boong tàu bên ngoài hội họp.
Tiếng nói của anh còn chưa hạ giọng, Lô Ác Ác đã hấp ta hấp tấp chạy vèo ra khỏi cửa thẳng tiến khoang tàu nơi ở của Cây Quỷ.
"Cây ngốc, đi nào! Ta dẫn mi đi tu luyện!"
Cây Quỷ đang chuyên tâm mà dùng rễ cây gảy gảy rương nguyên tinh bảo bối của nó, cân nhắc xem nên ăn cái nào trước, đã bị Lô Ác Ác vọt vào túm một cái lôi ra ngoài.
"Cây....cây...."
Cho đến khi bị Lô Ác Ác mưa rền gió cuốn lôi đến trên boong tàu, cảm nhận được làm gió sớm lạnh lẽo, Cây Quỷ ngốc nghếch mới phản ứng lại được, chậm chạp run run mấy chiếc cành, cong một cái lên mà chọt chọt cánh Lô Ác Ác.
Cánh Lô Ác Ác chụp rớt cây của nó, nhảy lên tán cây, đứng nơi cành cây cao nhất, rũ rũ lông vũ, mười phần thần khí mà giáo dục Cây Quỷ ngốc: "Cây ngốc, đàng hoàng chút coi, không được lộn xộn nha, lát nữa cấm lười biếng!"
Trong lúc nói chuyện, những người khác cũng đã đi đến boong tàu, đi đến nhanh nhất chính là lão đầu nhỏ bé râu bạc run rẩy Chương Vu Tiêu*.
Sở Tịch đảo mắt, thấy thiếu hai người thì hỏi: "Thương Lẫm và Vệ Long đâu?"
*Mỡ: ở những chương trước, tên bác bạch tuộc già này là "Vu Sao", do có sự nhầm lẫn giữa các editors nên từ nay Mỡ chỉnh lại cho đúng là Vu Tiêu nhé.
Hai bạch tuộc nhỏ béo mập chui ra, sợ hãi đáp: "Phấn 256 và Phấn 12 đến thông báo cho bọn họ, Thương Lẫm đại nhân đã đuổi hai tụi tui đi ra."
(Mỡ: huhu không nhớ có phải tui edit mấy bạn tuộc bé này kèm thêm chữ "phấn" trước số không nhưng từ nay kèm nhé, phấn này là phấn hồng á mấy bạn, khổ thân con editor mất hết trí nhớ)
"Ừm, các ngươi trở về đi." Sở Tịch cũng không trách cứ hai sinh vật trí năng nhỏ bé này, bảo bọn nó trở về, bản than dẫn theo những người khác đứng dưới tán cây của Cây Quỷ, nhắc nhở mọi người chú ý hấp thu năng lượng, tinh hoa Thái Dương* mà Lô Ác Ác dẫn xuống có thể hơn so với năng lượng nguyên tinh nhiều lắm.
"Ó....."
Ngay khoảnh khắc ánh mặt trời tỏa sáng, hùng kê sặc sỡ trên cây nghểnh cổ gáy vang, một tiếng gáy to rõ xé toang đêm tối, tựa như dẫn dắt ánh dương trải xuống khắp nơi, vô số tia nắng vàng chiếu rọi sơn cốc.
Nghênh đón vầng sáng trong nháy mắt, vẫn như trước mà chấn động long người.
Đứng trên thuyền lớn Thanh Đồng đắm chìm trong ánh kim quang nơi sơn cốc, Cây Quỷ vẫn không nhúc nhích, tựa như khao khát mà hấp thu vầng hào quang chói lọi tán xuống nơi đây, cả than cây phảng phất như ánh lên sắc vàng.
Những người khác nhờ có Sở Tịch nhắc nhở, đều bắt lấy cơ hội hấp thu những tia năng lượng này, đặc biệt là Tranh Hà và Chương Vu Tiêu hai người hiện đang ở Thánh cảnh, ánh vàng chói lọi phủ lên toàn thân cả hai nồng đậm đến độ có thể ngưng tụ thành thực chất.
Sau khi ánh kim quang tan đi, Lô Ác Ác từ trên tán cây nhảy xuống, thong thả bước dạo quanh Cây Quỷ một vòng, bất mãn kêu lên: "Cây ngốc này, sao để rơi cành đầy đất thế này? Năng lượng mi hấp thu xem như đi tong hết rồi!"
Cây Quỷ oan ức lắm, thân cây run rẩy, nó đã quen khi có năng lượng sẽ tận lực mọc ra them cành mới, mới vừa rồi hấp thu nhiều năng lượng như vậy, đủ cho nó mọc ra thêm cành non trải rộng nửa mẫu.
"Như vậy không ổn." Chương Vu Tiêu ở một bên cũng đi đến, quan sát Cây Quỷ một cách tỉ mỉ, vuốt vuốt râu mép, lắc đầu thở dài: "Lão phu cho là, nó sở dĩ cho đến bây giờ vẫn không hóa hình được chính là đem sức mạnh lãng phí lên phương diện sinh trưởng, quên mất tu luyện cho bản thể.
Bỏ gốc lấy ngọn, đây chính là con đường lạc lối."
Mới vừa tắm táp tinh hoa Thái Dương lần đầu tiên, ngay cả Chương Vu Tiêu cũng thu được lợi ích không nhỏ, cảm nhận được tu vi bản than có tinh tiến được một chút, thế mà hơi thở của Cây Quỷ lại chẳng có chút biến hóa nào, chính là rơi một đống nhánh cây đầy đất, cũng còn may Chương Vu Tiêu lưu ý, khởi động lớp phòng hộ trên đầu mọi người cản lại, nếu không mọi người bị đập cho bán thân bất toại.
Bên kia Lô Ác Ác và Chương Vu Tiêu hai đại yêu mở lớp giáo dục cho vãn bối là Cây Quỷ, bên này mọi người cũng đã mở mắt ra, thoát ra khỏi trạng thái tu luyện.
Oreo bởi vì năng lượng trong cơ thể vẫn chưa được chải vuốt hoàn hảo, cho nên hấp thu năng lượng không được nhiều, ngay lúc này ngồi xổm một góc, cầm trong tay cây kềm gắp không biết đào đâu ra, kẹp một cành ngắn trên mặt đất lên, vô cùng chăm chú mà quan sát.
Tranh Hà phía sau y cau mày, thần sắc trên mặt hơi đăm chiêu, tựa hồ là một màn hùng kê gọi mặt trời tảng sáng quá chấn động khiến hắn lĩnh ngộ gì đó.
Bàn về ngộ tính, Tranh Hà tuy không bắt kịp Sở Tịch, nhưng vẫn được xem là thiên tư trác tuyệt, ngày hôm qua từ chỗ Sở Tịch lấy được pháp quyết tu luyện dị năng khiến cho hắn thấy được cảnh giới mới, chờ đến khi năng lượng của Oreo được chải vuốt đàng hoàng xong, hắn chuẩn bị bế quan một thời gian, tiêu hóa những thứ đạt được gần đây ổn thỏa, như thế thực lực hắn chắc chắn có đột phá.
Lực chú ý của Sở Tịch đặt trên người Ferrero, những người trong đội cận vệ cũng ở xung quanh Ferrero, bởi vì mới vừa rồi Ferrero lại lên cấp, dị năng hệ hỏa từ cấp 6 thăng lên cấp 7.
Ferrero thu liễm hơi thở dị năng hỏa khí tràn ra quanh than, đứng dậy, nét vui mừng trên mặt khó giấu.
Nhạc Thế đứng một bên vỗ vai anh ta, cười còn xán lạn hơn so với anh ta mà liên miệng nói: "Quá tốt rồi! Ferrero cậu bây giờ so với tôi còn lợi hại hơn."
"Đây là phương pháp tu luyện mới tôi chọn lựa cho mỗi người." Sở Tịch mang mấy con chip đã chuẩn bị cho họ ra, phân từng cái cho mọi ngươi, trầm giọng nói: "Nhiệm vụ chính bây giờ của mọi người là nâng cao thực lực của bản than, căn nguyên tinh cho tu luyện không đủ thì đi tìm lão Chương."
Người trong đội cận vệ của anh đều là những người liều chết trung thành, Sở Tịch muốn bồi dưỡng thế lực của riêng mình, đương nhiên lựa chọn hàng đầu chính là bọn họ, có phương pháp tu luyện và căn nguyên tinh chống đỡ, ngày sau còn có Oreo nghiên cứu các loại thuốc phụ trợ, nếu như có thời gian, xây dựng nên một đội than vệ Thánh cảnh cũng không phải không có khả năng.
Uông Tái tính tình hấp tấp nhấp là người đầu tiên bỏ chip vào Terminal Equipment* của mình, đảo mắt liếc xem một cái, thần sắc sững sờ toát lên mặt, ngay sau đó là mừng rỡ như điên, kích động đến mức nói năng lộn xộn: "Tướng quân! Cái này, cái này là! Motherfucker**, cái này là đồ tốt đó!"
(*những chương trước Mỡ có giải thích chỗ này là thiết bị đầu cuối, ví dụ điển hình chính là điện thoại, máy tính,v.v...những thứ cần có điểm đầu điểm cuối, nhưng riêng bản thân tui thấy để thiết bị đầu cuối nghe củ chuối quá nên Mỡ để luôn chữ tiếng Anh cho nó có không khí tương lai, từ đây trở về sau thiết bị đầu cuối = terminal equipment = T.E nhé)
(**chỗ này hình như tác giả để kiểu tiếng trung phiên từng chữ ấy, tui không rõ nhưng hình như người TQ người ta có thể phiên âm ra tiếng trung từng chữ tiếng anh á, nêu có sai sót mọi người giúp đỡ 额滴个娘亲亲喂 – nguyên văn nè )
Trông gã phản ứng lớn như thế, những người khác cũng mở T.E của mình đặt con chip vào, vừa nhìn vào, tất cả đều sửng sốt.
Đối với bọn họ những dị năng giả không chịu dựa vào các thế gia cũng như các thế lực khác mà nói, có thể đột phá đến Thánh cảnh bằng phương pháp tu luyện dị năng cấp S là rất khó thực hiện (câu cú chỗ này tác giả viết tui không hiểu lắm, thông cảm nha mọi người), huống chi Sở Tịch đưa cho bọn họ phương pháp tu luyện không chỉ cao cấp hơn, mà còn thích hợp với từng dị năng của bọn họ nữa.
Đặc biệt là Gigi, người vẫn luôn lạnh như băng thế mà cô lần đầu tiên lộ ra vẻ kích động vui mừng, thứ trước mắt của cô đây, chính là bộ phương pháp tu luyện dị năng hệ sự sống, cô quả thực không thể nào tin được, dị năng hệ chữa trị không được chú trọng nhất thì trong này được miêu tả mạnh mẽ đến như vậy, có thể điều khiển sống chết của vạn vật trong vô hình.
Sở Tịch chừa thời gian cho bọn họ bình phục tâm tình kích động, mình thì quay người hướng đến chỗ Chương Vu Tiêu đang đứng dưới tán Cây Quỷ, gọi Lô Ác Ác đang đứng trên cây đi xuống.
"Chương lão, cái này cho ông." Sở Tịch đưa cho Chương Vu Tiêu hai con chip, đều là công pháp dành cho yêu tu Lô Ác Ác đề nghị lựa chọn ra vào đêm qua, anh chỉ con chip màu xanh biếc và nói: "Cái màu xanh này là cho Cây Quỷ, sau này còn nhờ ông dành tâm tư giáo dục nó ở phương diện này, về vấn đề giao tiếp có thể tìm Dove hỗ trợ."
Chương Vu Tiêu run tay nhận con chip, trong đôi mắt ánh lên sự kích động tràn đầy, lão sở dĩ không chút do dự nhận chủ đi theo Sở Tịch, chính là vì cái này.
Khi trước lão chỉ học được chút ít phương pháp thô thiển từ chủ nhân cũ, tu luyện đến cảnh giới hiện tại, lại không có cách nào đột phá, sau lại không thể không rời biển cả, đến hồ linh dịch lúc trước làm ổ mà ngủ, cho dù như thế, tuổi thọ lâu dài của lão cũng sắp đến cực hạn, bằng không thì hình người cũng không phải lão già run lẩy bẩy thế này.
Ngay lúc này, gian trước trong cabin, Vệ Long còn nằm nhoài trên bàn sách, rang mở hai con mắt đen thui, không còn hơi sức nài nỉ cơ giáp đứng trước bàn sách: "Thương Lẫm đại ca, đại gia ơi, cho tui nghỉ một lát đi, mai viết tiếp được không?"
Cơ giáp vặn cái cổ rang rắc, cầm cây côn gỗ không biết lấy đâu ra, gõ đầu Vệ Long như gõ mõ, lãnh khốc vô tình nói: "Viết nhanh lên, chớ có biếng nhác!".