Bãi đất trống ở phía trước nhà gỗ, nhìn tương đối lỏng lẻo, đá cũng không nhiều.
Niên Sơ Đồng và hai người máy làm khoảng một tiếng đồng hồ là xong, mảnh đất này liền được thu dọn rất sạch sẽ.
Nhìn mảnh đất đã được thu dọn xong, cô thu hồi xẻng của mình, đi đến đối diện dòng suối, mang về vài cây gậy bằng cổ tay.
Lại thấy cô đi tới đống vật liệu rác mà Ngõa Lịch đã phân loại tìm được một mảnh sắt dày sắc bén, cầm lấy, cùng gậy gỗ nối liền lại với nhau.
Một cái cuốc đơn giản đã được làm raNiên Sơ Đồng bắt đầu cuốc đất.
Cô mở sáu mảnh đất, mỗi mảnh ước chừng mười lăm mét vuông, sáu mảnh đất lần lượt được đắp đất cao, vây thành sáu hình chữ nhật, phân bố đều ở hai bên nhà gỗ.
Niên Sơ Đồng ở trong mỗi một mảnh đất, dùng cuốc mới, đào hố thật dài, ném hạt giống không biết tên vào bên trong, rồi lại trồng cây giống không biết tên, lấp đất lại, tưới nước.
Khi thấy ổn rồi, Niên Sơ Đồng lại đi đến đối diện dòng suối, lúc này, càng nhiều cành cây to lớn, được ôm trở về.
Phó Vân Hà vẫn ngồi ở cửa nhà gỗ nhỏ, nhìn Niên Sơ Đồng bận tới bận lui.
Lá trên cành, hoặc các cành nhỏ đều được loại bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại các cành cây trần trụi.
Cái này còn chưa tính là xong, Niên Sơ Đồng lại lấy ra rất nhiều vỏ cây đã ngâm qua nước, từng cái từng cái một đã xé xong.
Cô bắt đầu vây quanh sáu mảnh đất rồi xây dựng hàng rào.
Chôn từng hàng cành cây trong đất, buộc vỏ cây đã ngâm, dẻo dai hơn một chút lại.
Khi sắc trời đã tối, hàng rào đã được buộc hơn một nửa.
Cô nhìn sắc trời, tạm dừng công việc trong tay, nghĩ đến buổi tối nay nên ăn cái gì.
"Niên Sơ Đồng!" Phó Vân Hà lên tiếng hô.
Niên Sơ Đồng lau lau tay, xoay người nhìn Phó Vân Hà hỏi: "Làm sao? ""Những thứ này đều có bán.
" Phó Vân Hà chỉ ngón tay vào hàng rào mới làm.
"Tôi biết.
" Niên Sơ Đồng đi về phía Phó Vân Hà, tùy ý ngồi ở cửa nói: "Nhưng đều cần tiêu tiền mới mua được, tự mình làm không cần tiền.
"Niên Sơ Đồng ngẩng đầu nhìn Phó Vân Hà đang có chút nghi hoặc, cô tiếp tục nói: "Cướp của anh, đó là nhu yếu phẩm.
Bây giờ có thể tiết kiệm vẫn nên tiết kiệm một chút mới tốt hơn.
"Phó Vân Hà không nói gì, ý muốn nói, cần nhiều tiền thì bắt anh chi, ít thì phải tiết kiệm nếu có thể chứ gì.
Niên Sơ Đồng cũng không nói nhiều nữa, nhưng nếu cô mà biết được ý nghĩ của Phó Vân Hà, cô tuyệt đối sẽ nói một câu: "Anh nói đúng!"Cô chuẩn bị để bán hàng online, một số đồ đều mua từ hệ thống.
Hệ thống bán rất đắt, chỉ có thể mua được vài lần, hơn nữa, cô còn một khoản nợ lớn ở bên ngoài chưa có tiền trả kìa.
Cho nên nếu không cần tiêu tiền vẫn nên tiết kiệm một chút mới tốt.
Dù sao Đao Đao hấp thu trái tim của tinh cầu, mấy thứ này hắn đều biết, chỉ cần mình chịu phí một chút công phu mà thôi.
Hơn nữa cô ở trong hoàn cảnh bên ngoài, vừa làm việc vừa tu luyện, cũng không tính là lãng phí, cô còn rất hưởng thụ cuộc sống bận rộn như vậy.
Không giống cô của trước kia, mỗi lần bế quan, là vài năm lại trôi qua, rất không có ý nghĩa, giống như ngoại trừ tu luyện thì cũng không có chuyện gì khác để làm vậy.
Niên Sơ Đồng đứng lên, nhìn sắc trời đã không thấy rõ bóng người nữa, mở miệng nói: "Ngô không thể ăn được nữa, cần phải đợi một thời gian nữa.
""Hôm nay, chúng ta ăn khoai tây đi!"Một câu, hôm nay chúng ta ăn khoai tây đi, đã làm cho tinh thần lực của Phó Vân Hà nhẹ nhàng ba động một chút, lại trong chớp mắt thả lỏng.
Niên Sơ Đồng tùy ý liếc mắt nhìn Phó Vân Hà nói: "Hình như anh rất thích ăn khoai tây, mỗi lần ăn đều có chút kích động.
"Cho dù là trong nháy mắt, Phó Vân Hà cũng không tránh thoát được thần thức của Niên Sơ Đồng.
"Khụ khụ.
Thực sự là có chút thích, hương vị rất ngon.
"Phó Vân Hà trực tiếp thừa nhận mình rất thích, những thứ khác tự nhiên không thể nói.
"Thích, tốt, rất tốt! Tôi hy vọng anh có thể nói điều này trong những ngày tới.
”“?”(Chương này kết thúc).