Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Vưu Tiền [full]

"Diêm thúc. . . . . . Cám ơn!" Cô sờ sờ vòng kim loại trên tay, suy nghĩ một chút lại thêm một câu, "Chờ tôi có tiền, tôi sẽ trả lại ngài."

"Đứa nhỏ ngốc, nói cái này làm gì." Hắn có chút vui mừng cười cười, giải thích, "Đây là dùng tiền của con đi mua, cùng Diêm thúc thúc cũng không liên quan"

"Của tôi?" Diêu Tư sửng sốt, không phải đâu, Địa Cầu cũng không còn cô lấy tiền ở đâu? Huống chi ở chỗ này cũng không lưu hành RMB*đi.

(RMB: 人民币 = rénmínbì, viết tắt theo quy ước quốc tế là RMB)

"Đây là mấy ngày hôm trước, Lục gia chuyển tới tài khoản của con để trả phí tổn thất tinh thần."

"Lục gia?" Diêu Tư run rẩy khoé miệng, "Không phải là. . . . . . Lục trạm trưởng chứ?"

Diêm Hiên gật đầu, "Lục gia có vài quặng tinh năng lượng, cũng coi như là phú hào số một số hai ở tinh tế. Nếu bọn họ không cho con một nửa tài sản bồi tội, vậy bảo bảo miễn cưỡng nhận lấy đi."

". . . . . ." 囧, có cần đem 'nhân lúc cháy nhà hôi của' nói ra đường hoàng như vậy không?

"À đúng rồi, sinh hoạt phí cùng nơi ở mấy ngày qua của bảo bảo, thúc thúc đã từ tài khoản con trừ ra." Hắn vẫn là cười tủm tỉm nói, "Như vậy đợi khi tìm được Người dẫn đường của con, cũng miễn cho hắn gửi giấy tờ."

". . . . . ." Đem cảm động vừa rồi của tôi trở về, khốn kiếp!

Quả nhiên không hổ là quan chức lớn của Huyết tộc, cô đi qua một đường dài vừa rồi, tuyệt đối là kế hoạch của hắn.

------

Diêm Hiên không có dừng lại lâu, giải thích với Úc hiệu trưởng mấy câu liền vội vã đi trở về.

Úc hiệu trưởng lại không có trực tiếp mang cô đi phòng học, mà là đến một nơi như vườn hoa, bên trong tốp năm tốp ba người đứng hoặc chơi đùa. Thoạt nhìn số tuổi cũng không giống nhau, có thanh niên trẻ tuổi như cô, cũng có người thoạt nhìn giống hiệu trưởng khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, thậm chí còn có một người tóc trắng xoá .

Hiệu trưởng đột nhiên vỗ tay, lớn tiếng tuyên bố, "Đến đây, các bảo bảo, giới thiệucho mọi người một bạn học mới!" Toàn trường an tĩnh trong nháy mắt, trong lúc nhất thời bảy tám ánh mắt, đều lả tả hướng phía cô nhìn tới.


WTF?

Bạn học?

Những người này!

Thường thức Diêu Tư đã sớm vỡ nát, bang bang rơi xuống, nhất thời rơi nát bấy.

Cả người đều ngây ngốc, đến Úc hiệu trưởng rời đi lúc nàocũng không phát hiện, phục hồi tinh thần lại, cô đã bị một đám --Đầu củ cải bự vây quanh.

"Cậu chính là bảo bảo mới tới?"

"Lớn lên một chút cũng không đáng yêu, tôi mới là bảo bảo xinh đẹp nhất."

"Bảo bảo mới đến, cậu thích uống máu gì? Tôi thích Tinh không thú ?"

"Tôi thích Dị tinh thú ."

"Hừ, các cậu cũng không biết, ăn ngon nhất chính là Thu thu thú."

"Gạt người, máu Thu thu căn bản là không thể ăn."

"Có thể!"

"Không thể, ba ba nói không thể."

"Tôi nói có thể, chính là có thể. Hừ, không chơi với cậu."

"Hừ, tôi cũng không chơi với tên lừa gạt!"


Mấy người ngươi một lời ta một câu, nói xong lời cuối cùng lại còn ầm ỹ. Lực chú ý đã sớm không còn ở trên người cô, lại tốp hai tốp ba tản ra. Chẳng qua là những người này nói chuyện với nhau. . . . . . Cứ quái quái chỗ nào ấy? Giống như là những bạn nhỏ ở nhà trẻ.

Cô nhìn kỹ một chút, "các bảo bảo" người này so với người kia còn bự hơn, mặt liền ngu ra. Nhất thời nhớ lại Diêm Hiên nói..., hắn nói con non Huyết tộc vốn là người phục chế đều mang theo gen kí ức, nhưng sẽ từ từ quên mất. Chẳng lẽ là bởi vì như vậy, cho nên chỉ số thông minhcủa bọn họ cũng hoàn toàn bị trống rỗng, cho nên muốn bắt đầu từ nhà trẻ học lên. Vậy tuổi tác cao thấp không đều giải thích thế nào? Bởi vì tìm được gen người Lam Tinh khác nhau sao?

"Ồ, cậu có loại hình quang não mới nhất." Một cây củ cải bự đột nhiên bu lại, bởi vì xông đến, đầu thiếu chút nữa đụng vào trên mặt cô. Diêu Tư kịp thời lui ra phía sau một bước.

"Thật là lợi hại nha." Đại củ cải rõ ràng dinh dưỡng quá thừa, thịt trên mặt thịt đều lộ ra, thực là mập thành một quả cầu. Ánh mắt hắn tỏa sáng nhìn chằm chằm quang não của cô, vẻ mặt hâm mộ cong miệng lên, phá lệ từ trước đến nay quen thuộc thì thầm, "Tôi cùng mami nói rất nhiều lần, họ đều không mua cho tôi đây. Ba ba của cậu đối với cậu thật tốt."

Mami? Xem ra Người dẫn đường của hắn là một nữ Huyết tộc.

"Nè, nè, bảo bảo mới đến." Hắn giơ tay đẩy đẩy cô, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm quang não của cô, "Chúng ta làm bạn có được hay không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì cậu có quang não mới á." Hắn làm vẻ mặt đương nhiên, hoàn toàn không có chút xíu ngượng ngùng nào.

". . . . . ." Quả nhiên thế giới con nít chính là trực tiếp như vậy sao.

"Ui, bảo bảo mới!" Hắn đẩy cô, "Chúng ta làm bạn, sau này cậu có thể cho tôi mượn quang não hay không, cho tôi chơi trò chơi?"

"Ách. . . . . . Có thể!" Hóa ra là một bảo bảo mê chơi trò chơi. Quả nhiên vô luận ở thời đại nào, người mập tròn cùng trò chơi điện tử đều có liên quan với nhau.

"Thật tốt quá." Bạn học Đại Mập vỗ tay một cái, "Vậy chúng ta sau này sẽ là bạn bè rồi, tôi tên là Chu Hằng! Tất cả mọi người gọi ta Chu bảo bảo, cậu tên gì?"

Heo. . . . . . bảo bảo. (Chu và trư đồng âm trong tiếng Trung)


Diêu Tư khóe miệng co quắp, nhìn vẻ mặt mập mạp kiêu ngạo, anh bạn à, sau này cậu sẽ khóc !

╮(╯﹏╰)╭

"Tôi gọi là Diêu Tư."

"Diêu. . . . . . Shi. . . . . ."

Cậu dám phát ra chữ "Cứt", tôi sẽ đánh cậu!

→.→

Mập mạp cố gắng nói một hồi lâu, tựa hồ cảm thấy hai chữ này thật sự quá khó phát âm, không hề rụt rè bỏ qua, tiếp tục vẻ mặt hưng phấn đề nghị, "Bảo bảo mới, cậu muốn chơi nghiến răng cùng tôi sao?"

Cùng nhau nghiến răng là cái gì quỷ? Trẻ em tương lai lưu hành trò chơi mới sao?

Mập mạp bạn học cũng không có đợi cô đồng ý, trực tiếp từ cổ áo mình kéo xuống một vật màu xanh biếc, đồ vật tựa như nút áo, dùng sức nhấn một cái, đột nhiên trên đất trống liền ra xuất hiện một cái động lớn cỡ bàn tay.

Này. . . . . . Cái này chẳng lẽ chính là nút không gian trong truyền thuyết, khoa học kỹ thuật của tương lai thật thần kỳ.

Mập mạp bạn học trực tiếp đem tay hắn đưa vào bên trong, bắt đầu lục lọi, hồi lâu mới móc ra hai đồ vật giống nhau như đúc, đưa cho cô một cây, "Cho, đây là mami mua cho ta, ta thích nhất loại màu sắc này."

Diêu Tư nhìn vật trong tay cô, vật thể dài có hai đầu tròn trịa màu trắng, khóe miệng run rẩy.

". . . . . ."

Ai muốn cùng cậu gặm xương hả, lật bàn! (╯‵□′)╯︵┴─┴

Thì ra là hắn nói nghiến răng, thật chính là ý trên mặt chữ!

"Cho cậu cho cậu!" Thấy cô nửa ngày không nhận, đại mập lại giơ giơ lên trước mặt cô.

Diêu Tư nhìn nước miếng của đối phương còn lưu lại trên xương cốt, một đầu hắc tuyến, "Không...... Không cần."


"Không được." Đại mập đô đô mở miệng, vẻ mặt không vui, "Mami nói qua, bảo bảo mỗi ngày đều phải nghiến răng mới ngoan nha, bằng không răng nanh sẽ tụt lại trong thịt nha." Hắn vừa nói vừa chỉ chỉ răng nanh trong miệng.

Diêu Tư cảm giác cả người đều không tốt, răng nanh Huyết tộc không phải co rút lại tự nhiên sao? Khi nào thì cần dựa vào nghiến răng, mấu chốt là hắn còn chọn một khúc xương, chúng ta là quỷ hút máu, không phải chó!

"Tôi nói với cậu, đây chính là cây gậy tôi thích nhất. Mami cố ý mua cho tôi, mài răng rất thoải mái." Đại Mập tiếp tục khuyên bảo.

Cây gậy...... Lấy tên đen tối như vậy thật sự tốt sao?

"Có thể không mài không?" Diêu Tư lui về sau một bước.

"Không nghiến răng sẽ không phải bảo bảo ngoan." Đại Mập bạn học nóng nảy, rất kiên trì đem khúc xương trong tay nhét vào tay cô, "Cậu thử xem, cắn rất tốt! Thật, lừa cậu sẽ là chó con." Nói rồi hắn còn làm mẫu đem xương cốt nhét vào miệng mình, còn cố ý "A ô" một tiếng cắn lên, lập tức xôn xao tiếng nước miếng bắn ra, tựa như một câu nói: *Phi lưu thẳng ba ngàn thước, trường sử anh hùng lệ mãn khâm!

(* câu này bó tay, +_+)

Diêu Tư chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nổi lên, theo bản năng nắm chặt vật trong tay.

Rắc một tiếng, trực tiếp liền đem khúc xương Đại Mập đưa cho bóp gãy.

Đại béo sửng sốt, cả mặt béo đều ngốc ra, xương cốt còn ở trong miệng, nước miếng cũng còn chảy, ánh mắt chậm rãi chuyển qua đoạn xương trong tay cô, tức khắc lượng lớn hơi nước dâng lên mắt hắn, miệng bẹp, mũi hít một cái......

Từ từ! Không phải là cậu muốn......

"Oa a a a a...... Cây gậy của tôi......"

Một tiếng kêu khóc xuyên phá không trung, xông thẳng tận trời, thật lâu không ngừng .

Ách...... Cô giống như gặp rắc rối rồi.

******************

Tối nay lại 1 chương.

Hết chương 13.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận