Âm thanh kia vang lên, toàn bộ mặt đất đều rung động, tựa như động đất cấp mười. Bầu trời vốn một mảng trong xanh, như bị cái gì che phủ mà chậm rãi tối sầm xuống.
"Thụ Lôi Hoàng!" Tứ Trưởng lão bước nhanh ra sân, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn không trung, "Hắn tới đây làm gì?"
Thụ Lôi Hoàng là cái quỷ gì? Diêu Tư nhịn không được cũng đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn theo hắn.
Thật. . . Cái cây thật lớn a! (⊙ o ⊙)
Chỉ thấy trên bầu trời không biết khi nào bay tới một hành tinh khổng lồ, tinh cầu kia sáp lại rất gần, cơ hồ đã bao phủ toàn bộ bầu trời, đem ánh dương tươi đẹp che lại chỉ còn một mảnh tối tăm, phảng phất ngay sau đó liền đụng vào Hồng Tinh.
Kỳ quái nhất chính là, trên tinh cầu kia mọc một gốc đại thụ cao chọc trời, bộ rễ to khỏe bao bọc lấy toàn bộ tinh cầu, cành lásum xuê làm cho tinh cầu như bọc một lớp vỏ màu xanh biếc.
Thụ Lôi Hoàng chẳng lẽ là chỉ...... Toàn bộ tinh cầu?!
"Khuất Trạch, ngươi đi ra cho ta!" Tiếng rống giận vang dội lại lần nữa truyền đến, tựa hồ là từ bên trong tinh cầu kia truyền ra, âm thanh hùng hậu mang theo một trận cuồng phong quét về phía toàn bộ Hồng Tinh, khiến cho kiến trúc phía dưới đều rung lắc.
"Thụ Lôi Hoàng!" Tứ Trưởng lão mày nhăn lại, vừa rồi gương mặt còn trắng bệch tiều tụy, lập tức giống như bị bậc lửa, nháy mắt nổi lên dòng khí vây quanh thân mình, ngay sau đó cả người bay lên trời, bay về phía không trung lớn tiếng nói, "Toàn tộc ngươi đã vượt qua giới hạn cho phép, xâm nhập khu vực Hồng Tinh, là muốn cùng tộc ta khai chiến sao?"
"Hừ!" Cái cây có dạng tinh cầu kia giật giật, thanh âm lại lần nữa truyền đến, "Người khác sợ Huyết tộc các ngươi, nhưng Thụ Lôi ta không sợ. Hôm nay các người không đem Khuất Trạch giao ra đây, ta sẽ khiến cho Hồng Tinh chôn cùng đứa nhỏ của ta."
Đệch, Khuất Trạch! Như thế nào lại là hắn? Hắn rốt cuộc làm chuyện tìm chết gì? Làm cho toàn bộ tinh cầu người ta đều tìm tới cửa để trả thù.
"Khẩu khí đúng là không nhỏ." Tứ Trưởng lão cười lạnh một tiếng, "Chỉ là chủng tộc có năng lực 3S, Hồng Tinh chúng ta sợ ngươi sao?"
"Lão tứ." Tứ Trưởng lão mới vừa nói xong, tiếng của Nhị Trưởng lão đột nhiên vang lên.
Diêu Tư vừa nhìn lại thì thấy, không biết khi nào, các Trưởng lão ở Viện Trưởng lão đều đã bay đến bầu trời. Không chỉ như thế, trên trời lục tục bay lên rất nhiều tộc nhân, dày đặc đến không đếm được.
Ách...... Chẳng lẽ phi thiên là kỹ năng cơ bản của Huyết tộc? Vì sao cô lại không biết a!
"Đừng cùng hắn nhiều lời." Nhị Trưởng lão lạnh mặt nhìn tinh cầu kia liếc mắt một cái, "Dám xông vào Hồng Tinh chúng ta thì cũng nên cho hắn biết, Hồng Tinh vì sao lại đỏ như vậy!"
Hắn vừa dứt lời, lập tức toàn bộ không trung đều sôi trào, tiếng hoan hô hưởng ứng vang lên không ngừng.
"Người phạm tộc ta, dù xa tất diệt!"
"Đánh hắn, đòi đánh đưa tới cửa, chúng ta liền thỏa mãn hắn!"
"Đúng vậy, Thụ Lôi là thứ gì, cũng dám tới Hồng Tinh chúng ta diễu võ dương oai."
"Dám xông vào Hồng Tinh chúng ta, ngàn vạn năm qua Thụ lôi ngươi là kẻ đầu tiên. Không tặng cho ngươi chút kỷ niệm thì thật có lỗi với ngươi!"
Mọi người anh một câu tôi một lời, vốn là thế cục khẩn trương, nhất thời càng thêm khói thuốc súng nổi lên bốn phía, chạm vào là nổ ngay.
Diêu Tư nhìn đến ngây ra, này này, đây là muốn khai chiến sao, không thể nào?! Không cần đem chuyện nói cho rõ sao? Hoặc là bàn bạc phương án tác chiến rồi nói? Đây là chiến tranh a!
Còn không khí hưng phấn giống như ăn tết này là cái quỷ gì? Đây không phải đánh giặc sao? Như thế nào lại có cảm giác như đang đánh hội đồng a! Các người không thể nghiêm túc một chút sao?
"Mấy trăm năm không có hoạt động gân cốt, cần phải đánh cho hắn không còn một cái rễ nào."
"Lên a! Đánh gãy răng hắn."
"Tôi lên trước đây, các cậu tùy ý."
"Đệch, cư nhiên đoạt trước ta."
Ách. . . . Được rồi, các người vui vẻ là được!
-_-|||
"Các ngươi...... Khinh người quá đáng!" Thụ tinh khổng lồ càng thêm tức giận, thân cây run lên, nháy mắt từ trên thụ tinh bay ra một loạt quả cầu thật lớn màu xanh biếc, quả cầu kia càng bay càng gần, cũng càng lúc càng lớn, tựa hồ là giống như từng chiếc quân hạm lớn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy chi chít bóng người đứng trên đó.
"Vì con ta báo thù!" Thụ tinh ra lệnh một tiếng, lập tức trên quả cầu quân hạm màu xanh kia, phóng ra muôn vàn ánh sáng, hướng về đám người mà qua, ánh sáng lướt qua, âm thanh kiến trúc ầm ầm sập xuống, toàn bộ thành thị bay đầy bụi đất.
Đệch, thật đúng là đánh nhau rồi a.
Chúng Huyết tộc cũng không khách khí, thậm chí còn có chút...... Không, là phi thường hưng phấn, các loại dị năng hoa hòe, lòe loẹt lần lượt lên sân khấu, trực tiếp liền phóng lên quả cầu quân hạm kia. Trước mắt lập tức rơi vào một mảnh hỗn loạn.
Nội tâm Diêu Tư không hề dao động, thậm chí còn có chút muốn phun tào*. Đây hoàn toàn chính là một đám vô tổ chức vô kỷ luật, vừa xông lên chính là hỗn chiến. Huyết tộc chiến đấu như vậy...... Thật cmn không còn gì để nói.
(*phun tào: ý trào phúng, khinh bỉ)
○| ̄|_| ̄|○
Những quân hạm của Thụ Lôi tộc kia, vừa nhìn liền thấy trang bị vũ khí có tính sát thương lớn, mà nhóm Huyết tộc lại hoàn toàn dựa vào tay không, lại có thể cùng đối phương đánh ngang tay, ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Chỉ là trên mặt đất, kiến trúc bị hủy đến mấy phần, rất nhiều kiến trúc là bị người mình đánh rơi quân hạm làm hư. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, tuy rằng phía trên đánh nhau kịch liệt, nhưng tất cả công kích đều giống như cố ý tránh xa Huyền Anh điện, ở chỗ này đến một ngọn cỏ cũng không bị xây sát gì.
"Huyết tộc!" Thụ tinh kia đột nhiên lại hét lớn một tiếng, từ trên cây lại bay ra một loạt quân hạm nhiều gấp đôi lần trước, "Chỉ cần Thụ Lôi ta tồn tại một ngày, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một người nào trong tộc các ngươi!"
Nó giống như càng tức giận, âm thanh so với lúc trước còn lớn hơn vài lần, rất chói tai. Diêu Tư phản xạ có điều kiện giơ tay, lại có người trước cô một bước bịt kín lỗ tai cô, trực tiếp ngăn cách tiếng rống phẫn nộ kia.
"Mộ Huyền?" Hắn sao lại ra đây?
Hắn không có đáp lại, chỉ là cau mày, vốn dĩ sắc mặt đã lạnh, nháy mắt lại hạ xuống mấy độ.
Đột nhiên buông một bàn tay ra, vung tay về phía bầu trời, lập tức một luồng sáng màu trắng từ lòng bàn tay hắn bay ra ngoài, gặp gió liền dài ra, nháy mắt liền biến thành một sợi dây kéo dài về phía chân trời, trực tiếp bay về phía Thụ Tinh. Cô chỉ nghe rắc một tiếng như vật gì đó rạn nứt, ngay sau đó một tiếng ầm ầm ầm thật lớn vang lên......
Tinh cầu che trời so với Hồng Tinh còn lớn hơn kia, nháy mắt bị chém thành hai nửa, bị chém chung còn có đại thụ ở phía trên......
Mộ Huyền lúc này mới lạnh lùng phun ra một chữ, "Ồn."
Diêu Tư: "......"
Huyết tộc: "......"
Thụ: "......"
Đang đánh đến khí thế ngất trời, hiện trường nháy mắt an tĩnh quỷ dị.
Mộ Huyền bình tĩnh thu hồi tay, thuận thế đặt ở trên đỉnh đầu cô xoa xoa, nhẹ nhàng hỏi, "Ăn no sao?" Những tên ngốc không có mắt kia tới quấy rầy con nối dõi ăn cơm sáng, không biết cô vẫn còn là con non sao?
"A? No...... No rồi...... Đi!"
"Ân." Hắn gật gật đầu, "Trở về uống chút canh, dễ tiêu hóa." Nói xong xoay người liền đi vào trong phòng.
"...... Được."
Vừa đi tới cửa, hắn như là nhớ tới cái gì, bước chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thụ Tinh đã bị chém thành hai nửa nói, "Chưa chết thì xuống đây, có việc hỏi ngươi."
Hai nửa thân cây cứng đờ, cũng không tiếp tục rạn nứt, nó run lên bần bật rơi xuống một loạt lá cây, "Vâng vâng vâng...... Huyết huyết huyết...... Tộc chi chủ...... Các hạ."
So với vừa rồi rống giận trung khí mười phần, hiện tại lại như nàng dâu nhỏ vâng vâng dạ dạ. Ngay sau đó toàn bộ tinh cầu đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh rực rỡ, đại thụ bao quanh tinh cầu lại đột không thấy nữa, phía trên bay xuống một nam nhân mặc áo xanh.
Hai tộc đại chiến liền lấy phương thức quỷ dị như vậy mà kết thúc, tất cả mọi người dường như trong nháy mắt hạ hỏa, đứng không nhúc nhích.
Vẻ mặt Diêu Tư ngu ra: "......" Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi là ai, tôi đang ở đâu?
******************
1611-1012-2018-30C
(づ ̄ ³ ̄)づ Có ai biết dãy kí tự kia là gì không? Người đầu tiên đoán đúng sẽ tặng 2 chương nhoa
Không ai đoán đúng vậy... Mai 1 chương thôi (๑و•̀ω•́)
Hết chương 30.