Mộ Huyền không vui, cũng không biết có phải là bị quảng cáo chọc tức hay không. Tuy rằng vẫn là một khuôn mặt lạnh, Diêu Tư lại có thể cảm giác được áp suất xung quanh ngày càng thấp.
Hắn ngủ say ba trăm năm, sau khi tỉnh lại liền vội vàng dạy kiến thức cho cô, căn bản chưa từng rời khỏi Hồng Tinh, cho nên những quảng cáo bên ngoài đó, thực rõ ràng chỉ mượn danh nghĩa của hắn để câu khách mà thôi. Cái gì mà thuốc trưởng thành, dung dịch làm đẹp, nhẫn không gian cũng thôi đi, cư nhiên ngay cả Sở giới thiệu hôn nhân cũng có, vậy có chút quá đáng rồi. Mấu chốt là còn không trả tiền! ( tức là mượn danh nghĩa MT làm quảng cáo nhưng không trả tiền cho anh. )
╮(╯_╰)╭
Diêu Tư có loại xúc động muốn đi kiện.
"Thích cái này?" Thấy con non nhà mình đứng im thật lâu, Mộ Huyền hơi nghiêng thân mình, nhìn nhìn đóa hoa quảng cáo đã rơi rụng trong tay cô, kiến nghị nói, "Vậy đi xem đi."
"A?" Cô chỉ là bị quảng cáo làm cho giật mình , có chút không hồi thần được mà thôi.
Mộ Huyền đã nắm tay cô đi về phía đường phố bên phải, khác với Lam Tinh dày đặc các cửa hàng hai bên đường, nơi này đường phố hai bên lại không có bất cứ kiến trúc nào, chỉ là từng hàng quầng sáng quảng cáo đều đặn xuất hiện, hướng mà họ đến là -- Không gian Mật Lục, bốn chữ mang theo phong cách cổ xưa.
Không gian? Là chỉ nhẫn không gian sao? Nói thật, đối với vật này cô có chút tò mò, thật muốn mua một cái về nghiên cứu.
Diêu Tư đang kỳ quái phải vào tiệm từ nơi nào, Mộ Huyền đã mang theo đến trước bảng hiệu cửa hàng rồi đứng yên, đột nhiên dưới chân chợt lóe ánh sáng, trên mặt đất dâng lên một luồng sáng rộng khoảng một mét vuông, nâng hai người bay lên trên, tốc độ cực nhanh.
Oa! Đây là thang máy ở tinh tế sao? Diêu Tư có chút tò mò, nhìn nhìn khắp nơi, quả nhiên bốn phía có không ít người cũng giống các cô được nâng lên trên. Không đến một lát bọn họ đã lọt vào tầng mây, mây ở Diệu Hằng tinh đặc biệt dày, cô chỉ cảm thấy bên người lướt qua một trận sương trắng, ước chừng bay lên khoảng một phút đồng hồ mới ra khỏi tầng mây, trước mắt rộng rãi quang đãng hơn.
Từng tòa kiến trúc mà cô chưa bao giờ thấy xuất hiện ở phía trên tầng mây, có những kiến trong suốt như thủy tinh, cũng có các loại tạo hình kỳ lạ như là quái thú nào đó. So với kiến trúc Huyết tộc ít nhiều bị ảnh hưởng bởi Lam Tinh cổ mà nói, kiến trúc màu mè lơ lửng ở trên mây này, chỉ có không thể nghĩ ra, không có cái gì không xây được. Trong nháy mắt Diêu Tư có cảm giác xuyên vào tiên cảnh trong những câu chuyện đồng thoại.
Thang máy dưới chân trực tiếp đem bọn họ đưa đến trước một tòa cung điện nguy nga, so với những tòa kiến trúc tiên tiến khác, tòa nhà này có vẻ cổ xưa hơn nhiều, tựa hồ mang đến cảm giác ' quý tộc '.
Mộ Huyền nắm tay cô đi vào. Vừa mới vào cửa, cảnh tượng phía trước lại biến đổi, cư nhiên xuất hiện một mảnh cảnh xuân tươi đẹp. Giống như các cô tiến vào không phải cửa hàng mà là vườn hoa, bốn phía đều là những loài hoa không biết tên tranh nhau đua nở, trong mũi đều là hương hoa tươi mát nồng đậm.
Diêu Tư phản ứng đầu tiên chính là...... Ừm, cửa hàng tinh tế trang trí nhất định rất tốn tiền.
"Hoan nghênh đã đến." Phía bên phải đột nhiên có một em gái đi ra, mặc trang phục nhân viên màu xanh biếc, cũng là hình người, chỉ là sau lưng cô ấy lại có chín cái đuôi trắng như tuyết, trên đỉnh đầu là hai lỗ tai nhòn nhọn, làm cô nhớ tới phim điện ảnh Cửu vĩ hồ, "Tôi là người hướng dẫn của ngài - Tiểu Lâm, rất vui được phục vụ hai vị, không biết hai vị muốn mua gì? Là bộ tồn trữ, trang bị cơ giáp, hay là sinh vật không gian ạ?"
Là ý gì? Diêu Tư vẻ mặt ngây ra, theo bản năng nhìn về phía Mộ Huyền bên cạnh.
"Bộ tồn trữ ." Mộ Huyền thay cô trở lời một câu.
"Tốt." Người hướng dẫn mỉm cười gật đầu, vươn tay hướng về một bên khác của đám hoa, "Hai vị mời đi bên này."
Mộ Huyền mang theo cô đi lên, mới vừa động vốn những đám hoa đầy đất, như là nhận được mệnh lệnh gì đó, bắt đầu từ hai bên sườn mà di chuyển, lộ ra một con đường nhỏ màu trắng nối thẳng về phía trước, thần kỳ chính là trên con đường không hề nhiễm một hạt bụi.
Diêu Tư có chút tò mò, ngay cả hoa cũng là trí năng. Cũng không biết là thật, hay là giống những hoa mà Khuất Trạch giả lập tạo ra, cô nhịn không được lúc đi ngang qua duỗi tay sờ sờ một đóa hoa hồng, tiện tay kéo nhẹ.
"Ai nha, đau quá a!" Đột nhiên một tiếng hét thảm từ tâm hoa truyền ra, dọa Diêu Tư nhảy dựng.
Những người xung quanh vốn đang tò mò nhìn đám hoa , đột nhiên sôi nổi chuyển tầm mắt qua, cùng lúc nhắm ngay bên này, giống như quần chúng đứng vây xem bát quái.
Diêu Tư: "......"
Mộ Huyền: "......"
Sợ nhất xung quanh đột nhiên an tĩnh.
○| ̄|_| ̄|○
Vì những đám hoa này sẽ nói chuyện a? Chẳng lẽ chúng nó không phải là vật trang trí mà cũng là nhân viên cửa hàng? Cô từ trên sách chưa thấy qua chủng tộc này a.
"Thì ra quý khách cũng thích Hô Hô hoa." Em gái hướng dẫn mua sắm thập phần chuyên nghiệp tiến lên hóa giải xấu hổ, "Hoa Hô Hô sợ nhất là đau, chạm vào liền sẽ phát ra cảnh báo, quý khách nếu là thích, lát sau bổn tiệm tặng ngài một cây?"
"Ha hả a...... Cảm...... Cảm ơn, không cần." Thì ra những đóa hoa này là hệ thống cảnh báo trong tiệm, thật cmn xấu hổ, còn may là cô chỉ chạm vào một đóa, không kiến thức hại chết người a.
Diêu Tư cũng không dám lộn xộn nữa, thành thật được Mộ Huyền dắt vào trong tiệm. Em gái hướng dẫn trực tiếp đưa hai người tới gần một bờ hồ, chỉ thấy cô ấy giơ tay sờ soạng trên mặt nước, như là chạm vào chốt mở nào đó. Nước trong hồ đột nhiên bay lên không trung, ở trước mặt họ tụ lại thành một màn nước, gợn nước nhộn nhạo một hồi, biến thành một màn hình trong suốt, mặt trên lập tức xuất hiện một loạt vật phẩm hoặc lớn hoặc nhỏ.
Em gái chỉ vào các vật phẩm trên màn hình nước bắt đầu giới thiệu, các loại công năng và ưu điểm nói qua một lần, cuối cùng mới hỏi, "Thiết bị tồn trữ trong cửa hàng có rất nhiều loại, có bộ tồn trữ thể sinh vật, cũng có phi sinh vật thể. Không biết hai vị khách quý muốn loại nào?"
Diêu Tư quay đầu nhìn về phía Mộ Huyền, cô đối với những thứ này thật đúng là không hiểu, hiểu biết của cô đối với không gian tồn trữ cũng chỉ giới hạn ở nhà trẻ lúc trước bạn học Đại Mập từ nhẫn không gian lấy ra gậy nghiến răng.
"Sinh vật không gian." Mộ Huyền lại lần nữa thay cô trả lời.
"Tốt." Em gái cười đến càng nhiệt tình, giống như rất hài lòng với đáp án này, "Vậy quý khách là muốn làm trang sức đeo bên người, hay là trói định quang não, hoặc là cấy vào cơ thể?"
Mộ Huyền do dự một chút, cũng không có trả lời, ngược lại quay đầu lại nhìn về phía cô, "Cô thích loại nào?"
"A?" Diêu Tư sửng sốt.
"Cô thích làm trang sức đeo bên người, hay là trói định ở trên quang não."
Biết cô khuyết thiếu ( Khiếm khuyến, thiếu thốn ) thường thức, Mộ Huyền giải thích một câu.
Thì ra còn có thể trói định quang não sao?
"Quang não đi." Quang não không dễ rớt.
"Ừm." Mộ Huyền lên tiếng, quay đầu nhìn về phía em gái hướng dẫn, "Trói định quang não, loại điển hình là được."
"Tốt!" Tựa như đã thật lâu chưa nhìn thấy khách hàng dứt khoát như vậy, em gái hướng dẫn lập tức cười thành một đóa hoa, giơ tay nhấn vào trên màn hình, lập tức một cái hộp nhỏ trong suốt liền từ bên trong bay ra, cô ấy một bên nhận lấy một bên khen tặng nói, "Qúy khách ngài thực có mắt nhìn, vật này có danh tiếng tốt nhất trong cửa hàng chúng tôi, vừa đẹp lại tiện lợi, đặc biệt thích hợp nữ khách hàng." Cô ở trên hộp nhấn vài cái, lập tức trước mặt xuất hiện một quầng sáng hình vuông, một loạt con số hiện lên phía trên, hẳn là hiển thị giá cả, "Không biết quý khách là trả bằng tinh tệ, hay là Diệu Hằng tệ?"
"Tinh tệ."
"Tốt."
Diêu Tư còn chưa thấy rõ giá cả, Mộ Huyền đã giơ tay đem quang não của mình hướng lên khối vuông kia quẹt qua, trực tiếp chi trả, dường như hoàn toàn không để bụng bao nhiêu tiền.
Diêu Tư lập tức có cảm giác bị tổng tài bao nuôi, quả nhiên ôm cái đùi thổ hào đúng là tốt, ra cửa đều không cần mang......
【 tích tích...... Tài khoản của ngài đã đóng băng! 】
Diêu Tư: "......"
Nhân viên hướng dẫn: "......"
Mộ Huyền: "......"
********************
Hết chương 35.