Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad.)
************
Mộ Huyền lúc này mới nhớ tới, Liên minh quy định nếu tài khoản một trăm năm không có giao dịch sẽ tự động đóng băng lại, mà hắn vừa vặn ngủ say hơn một trăm năm, sau khi tỉnh lại liền vội vàng dạy dỗ con nối dòng, hoàn toàn đã quên việc này. Cho nên sau khi nghe được âm thanh nhắc nhở chi trả, thật sự là ngây ngẩn cả người, thậm chí quên luôn việc thu tay lại.
Vì thế máy chi trả liên tục vang lên tiếng nhắc nhở.
【 tích tích...... Tài khoản của ngài đã đóng băng! 】
【 tích tích...... Tài khoản của ngài đã đóng băng! 】
......
Lại là một trường hợp thập phần xấu hổ......
Diêu Tư một đầu hắc tuyến, vội vàng đem tay hắn kéo trở về, ha hả cười, "Cái này...... Vẫn là tôi trả đi."
Cô học bộ dáng của hắn, duỗi tay đem quang não của mình quét qua, hy vọng lần trước thu được tiền bồi thường từ Thụ Lôi sẽ đủ trả, bằng không thật sự xấu hổ.
【 tích tích...... Khách quý chí tôn . 】
Gì cơ! Nhắc nhở này là ý gì?
Diêu Tư còn chưa kịp phản ứng, lại phát hiện sắc mặt em gái hướng dẫn chợt biến đổi, vừa rồi còn rất chuyên nghiệp, nháy mắt liền thay đổi, như là bị dọa sợ, gương mặt đầy vẻ khẩn trương cùng sợ hãi, đột nhiên dùng sức khom người chào cô, "Thực xin lỗi! Xin ngài chờ một lát, tôi lập tức thông tri cửa hàng trưởng đến."
"Gì? Từ từ!" Diêu Tư không kịp ngăn cản, cô ấy đã xoay người biến mất ở sau hồ nước.
Nói cho rõ ràng a ui, tiếng nhắc nhở kia rốt cuộc là đủ tiền hay là không đủ a?
"Mộ Huyền......" Cô nhịn không được đẩy đẩy người bên cạnh, "Người nói cô ấy không phải là đi kêu bảo an tới đánh chúng ta chứ?" Hiện tại chạy còn kịp không?
Mộ Huyền quay đầu nhìn về phía cô, gương mặt băng sơn vẫn không có biểu tình gì, chỉ là ánh mắt phá lệ chuyên chú, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
"Sao...... Làm sao vậy?" Sẽ không bị cô đoán trúng chứ?
"Tư Tư."
"A?"
"Trong nhà có tiền."
"Ha?" Sao đột nhiên nói cái này?
Hắn không giải thích, chỉ là duỗi tay sờ sờ đầu cô, vẻ mặt không vui.
Diêu Tư không thể hiểu được, lại nghe thấy phía bên kia hồ nước, ào một tiếng, tựa như vật gì đó mở ra. Một người đàn ông mặc đồ đen ục ịch vội vã hướng bọn họ đi tới, phía sau còn đi theo nhân viên hướng dẫn mua sắm vừa rồi.
Người đàn ông ục ịch nam tới, một đầu mồ hôi, vừa đi còn không quên hướng bọn họ chào hỏi, "Đón tiếp không chu toàn, đón tiếp không chu toàn a!" Hắn ở phía trước đứng yên, cười đến đôi mắt đều híp thành một đường, "Không biết hôm nay bổn gia có người tới kiểm tra, chậm trễ, chậm trễ rồi."
Hắn nhìn nhìn hai người, cuối cùng tầm mắt tập trung ở trên người cô, "Vị này chính là bổn gia tiểu thư đi, ngài khỏe, tôi là trưởngcửa hàng của chi nhánh Diệu Hằng tinh, tôi họ Chu, Lục tiểu thư có thể tới bổn tiệm tuần sát ( tuần tra, giám sát ), thật sự là bồng tất sinh huy*."
(Bồng tất sinh huy = nhà tranh rực rỡ, nhà tranh tỏa sáng. Ý chỉ có khách quý đến nhà, trong tiếng việt có một câu tương tự là rồng đến nhà tôm.)
Diêu Tư vẻ mặt ngu ra, tình huống này là như thế nào? Ai đó giải thích hộ cô không?
"Cái kia...... Tôi họ Diêu."
Cửa hàng trưởng cứng đờ, so với cô càng ngu người, "Ngài không phải tiểu thư Lục gia sao?"
"Không phải a!" Cô rõ ràng là Diêu gia, ừm, còn có thể tính là nửa Mộ gia.
"Ngài không phải tới tuần sát chi nhánh?"
Diêu Tư lắc đầu.
"......"
Cửa hàng trưởng khóe miệng co rút một chút, khó khăn duy trì tươi cười sắp không giữ được, tiếp tục nói, "Ha ha ha, giống nhau giống nhau thôi. Có thể tiếp đãi khách quý chí tôn như ngài, vô luận là Lục gia hay một cửa hàng nào, đều là vinh hạnh a."
Thì ra là bởi vì vừa rồi lúc chi trả, vang lên nhắc nhở khách quý chí tôn, mới đột nhiên nhiệt tình như vậy, ngay cả cửa hàng trưởng đều tự mình đến tiếp đãi.
"Khách quý chí tôn rất đặc biệt sao?"
"Diêu tiểu thư nói giỡn." Cửa hàng trưởng vẫn là vẻ mặt tươi cười, "Khách quý chí tôn là khách hàng cao cấp nhất của tập đoànLục thị, chỉ có bên trong cao tầng mới có, toàn bộ tinh tế không vượt qua mười cái, chỉ có người của Lục gia mới có quyền hạn này." Nói mười cái có chút khoa trương, theo hắn biết, quyền hạn này chỉ có người có cổ phần trong tập đoàn vượt qua 20% trở lên mới có, phù hợp điều kiện chỉ có gia chủhiện tại của Lục gia, bổn gia thiếu gia, tiểu thư, ngay cả Lục gia phu nhân cũng không có quyền hạn này. Cho nên nghe được nhân viên cửa hàng báo cáo, hắn mới vội vã chạy ranhư vậy .
"Lục thị?" Diêu Tư đột nhiên nhớ tới một sự kiện, "Ngài nói không phải là...... Lục Nhân đi?"
"Thì ra tiểu thư quen biết Lục thiếu." Cửa hàng trưởng vẻ mặt kinh hỉ, "Hắn chính là gia chủ đời kế tiếp."
"......" Cô hiểu rồi! Cô nhớ lúc trước từ trạm không gian trở về, Diêm Hiên giống như đã dọa cho Lục Nhân một trận, trong đó hẳn là bao gồm cái này. Thì ra Lục Nhân là thương nhân sao?
"Cái kia...... Cửa hàng trưởng, có chuyện quan trọng muốn hỏi ngài một chút."
"Diêu tiểu thư mời nói."
"Khách quý chí tôn này......"
"Ừm, ừm."
"Có thể gỡ không?"
"......"
Cửa hàng trưởng cứng đờ, cả người hóa đá vài giây, cô cmn đùa tôi à? Có quyền hạn này mới có thể chứng minh cô là ông chủ a!
"Ha hả...... Diêu tiểu thư khách quý chí tôn, là...... Là miễn phí."
Có loại chuyện tốt này. (⊙_⊙)
"Vậy tồn trữ khí vừa rồi tôi muốn."
"Hảo...... Tốt!" Cửa hàng trưởng xoa xoa mồ hôi sau ót , một bước sang một bên, "Diêu tiểu thư mời bên này, tôi mang ngài đến phòng thao tác, lập tức an bài một vị đại sư giúp ngài đem không gian trói định lên quang não."
Thì ra còn phải mời đại sư chuyên nghiệp thao tác trói định sao? Diêu Tư theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Mộ Huyền.
Đối phương gật gật đầu, "Đi thôi, ta chờ."
Diêu Tư lúc này mới đi theo cửa hàng trưởng rời đi.
Trong tiệm nhất thời chỉ còn lại Mộ Huyền cùng nhân viên hướng dẫn mua sắm.
"Tiên sinh, muốn đi phòng khách nghỉ ngơi một chút không?"
"Không cần." Mộ Huyền lên tiếng, cho đến khi không còn nhìn thấy con non nhà mình, lúc này mới cúi đầu mở quang não ra, trực tiếp vào Tinh Võng, bắt đầu nghiêm túc...... Giải khóa tài khoản!
--------
Diêu Tư vốn cho rằng muốn trói định không gian, có lẽ cần phải thao tác bằng dụng cụ gì đó. Kết quả cửa hàng trưởng chỉ đem cô đưa tới một gian phòng trống rỗng, so với bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, ở chỗ này lại chỉ đặt một loạt ghế dựa, mà đang ngồi trên ghế là một ông lão. Một đầu tóc bạc, bộ râu thật dài rũ lên trên mặt đất, mặc trường bào trong tay nâng một ly trà, tựa như thần tiên tiên phong đạo cốt.
Thấy các cô tiến vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức liền đứng lên, lớn tiếng nói, "Cửa hàng trưởng khỏe!" Ngữ khí kia vô cùng cung kính, thái độ đoan chính, thần tiên lập tức biến thần côn*.
(* giống như thầy đồng bên VN. )
"Lão Lưu a!" Cửa hàng trưởng dẫn cô đi vào, "Diêu tiểu thư là khách hàng quan trọng, ông giúp cô ấy trói định không gianquang não, nhớ rõ thao tác cẩn thận nghiêm túc chút."
"Được cửa hàng trưởng." Hắn dùng sức gật gật đầu, hoàn toàn không có nửa phần dáng vẻ thần tiên xuất trần vừa rồi.
"Diêu tiểu thư, mời đem quang não giao cho lão Lưu đi."
Diêu Tư lập tức đem quang não trên taygỡ xuống, đưa qua.
"Diêu tiểu thư thỉnh vươn tay phải của ngài một chút." Lão Lưu một bên tiếp nhận quang não một bên nói.
Diêu Tư có chút kỳ quái, nhưng vẫn là giơ tay phải. Cũng không biết đối phương thao tác như thế nào, chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng vỗ lên tay cô một cái, lập tức một giọt máu đỏ tươi liền từ giữa ngón tay bay lên, nhưng trên tay lại không có miệng vết thương.
Giọt máu kia giống như là sống lại, trực tiếp nổi trênlòng bàn tay lão Lưu.
********************
Hết chương 36.