A!!!!!
Cũng không biết là ai phát ra tiếng thét chói tai đầu tiên, trong lúc nhất thời toàn bộ đại sảnh giống như nước sôi trào, tiếng thét chói tai hết đợt này tới đợt khác nối liền không dứt, Diêu Tư theo bản năng che lỗ tai, cảm giác nóc nhà đều sắp banh.
"Mộ thần! Là Mộ thần!"
"Sớm nghe nói Mộ thần là hiệu trưởng của Đệ nhất Học viện, không nghĩ tới là sự thật."
"Tôi ở học viện đã bảy năm, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người thật."
"A a a a. . . . . Tôi có phải đang nằm mơ hay không!"
"Tôi cảm thấy đây là ảo giác, mau đánh tôi một quyền."
"Tôi cũng muốn một quyền, dùng dị năng mà đánh đi."
Diêu Tư: "......" Cuối cùng biết hắn ra cửa mà không mang theo tinh thần lực là cái tình cảnh gì.
"Bệ hạ!" Tất cả Huyết tộc phía bên phải, đồng thời hành lễ.
"Ừ." Mộ Huyền hơi xoay ra phía sau đáp lời.
Cô lúc này mới thấy rõ, hắn không chỉ tới một mình, phía sau còn đi theo một đám người xa lạ, có ông lão đầy râu, cũng có người trẻ mặc trang phục giáo sư, hẳn là lãnh đạo trường học và giáo sư.
"Mộ. . . Hiệu trưởng, nơi này chính là điển lễ khai giảng." Một ông chú phía sau Mộ Huyền ở miệng giới thiệu, mặt có ý cười, trong mắt còn mang theo chút hoảng hốt như đang nằm mơ. Tuy nói Học viện Tinh tế đã thành lập hơn ngàn năm, ngay từ đầu đúng là Huyết tộc bỏ vốn thành lập, cho nên hiệu trưởng của trường vẫn luôn treo tên của Huyết tộc chi chủ, nhưng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng. Hắn thật không nghĩ tới, hắn ( MH ) sẽ tới thị sát trường học. Không sai, hắn nhất định đang nằm mơ.
Mộ Huyền không để ý đến hắn, đi thẳng tới bên Diêu Tư.
Liếc mắt nhìn dưới đài tiếng thét chói tai chỉ tăng mà không giảm, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói một câu, "Ồn!"
Giọng hắn không lớn, thậm chí cẩn thận nghe cũng không nghe được. Nhưng trong giọng nói lại mang theo tinh thần lực mênh mông vô cùng, trong tích tắc liền quét sạch mỗi một góc, truyền đến lỗ tai mỗi người ở đây.
Nháy mắt toàn trường lặng ngắt như tờ.
Mộ Huyền lúc này mới vừa lòng quay đầu lại, theo thói quen duỗi tay sờ sờ đầu cô, thanh âm nhất thời hòa hoãn vài phần, làm như lơ đãng nói, "Ta cảm thấy cô thích hợp."
"Thích, hợp!" Phía dưới đồng loạt đáp lời, như chém đinh chặt sắt.
Cơ hồ là nháy mắt, số phiếu nằm dưới tên cô thẳng tắp bay lên, mà của Cổ Thư Thành trực tiếp thành 0.
Đệch! Đám não tàn mấy người!
____________________
Không hiểu vì sao được lên làm Hội trưởng Hội học sinh, nội tâm Diêu Tư muốn hỏng mất. Mới vừa vào học liền kéo cừu hận từ toàn thể học sinh, cô đã có thể tưởng tượng về sau sinh hoạt ở vườn trường có bao nhiêu nước sôi lửa bỏng.
Thời điểm sắp ra khỏi cửa, cô thậm chí có ý tưởng dứt khoát trốn học, do dự ở cửa nửa ngày, lại không cách nào bước chân ra cửa được. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tuyển cử thì vui trong nhất thời, mỗi ngày đều đối mặt với tình cảnh bị lửa đốt. Nếu không thì chuyển trường?
"Muốn ta đi cùng sao?" Đầu sỏ gây tội nào đó hỏi.
Diêu Tư lập tức đi nhanh ra ngoài, "Không cần!" Người đi châm thêm lửa sao!
Một đường mang theo tâm tình thấp thỏm đi vào trường học, Diêu Tư cũng đã làm tốt tâm lý chuẩn bị nghênh đón con mắt hình viên đạn của mọi người, lại phát hiện. . . . Tình huống so với cô nghĩ có chút sai lệch thì phải? Không! Phải nói là hoàn toàn không giống nhau.
"Chào Hội trưởng!"
"... Xin chào."
"Chào Hội trưởng!"
"Xin chào..."
"Chào Hội trưởng!"
"Chào."
Cơ hồ là mỗi một đồng học đi ngang qua, đều quay đầu lại hướng cô lễ phép chào hỏi, đừng nói là ánh mắt khinh thường, ngay cả nửa điểm bất mãn cũng không có, ngược lại cặp mắt tràn đầy hưng phấn.
Không sai, là hưng phấn! Một đám đều tựa như hận không thể phóng lại đây, nhìn một hồi cô mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời nhịn không được da đầu có chút tê dại.
Tình huống này là như thế nào? Chẳng lẽ học sinh của trường học tinh tế, tố chất đều cao như vậy? Đối với việc đột nhiên nhảy ra một cái Hội trưởng như cô, cũng có thể giữ vững thân thiện tuyệt đối?
Dọc theo đường đi cô gặp được đều là các đồng học nhiệt tình như lửa, hơn nữa người càng ngày càng nhiều, có người cùng cô chào hỏi xong, còn yên lặng theo sau một đường, hưng phấn và kích động trong mắt cơ hồ sắp tràn ra. Không đến vài phút, sau lưng cô đã đi theo một đoàn cái đuôi dài.
Diêu Tư vẻ mặt ngây ra đi đến lớp của mình.
"Đến đến!" Mới vừa tiến vào phòng học, cũng không biết là ai sợ hãi kêu một tiếng.
Xôn xao một chút, nháy mắt cô đã bị mười mấy người vây quanh.
"Diêu hội trưởng, rốt cuộc cậu cũng tới?" Một em gái mặc váy dài màu hồng nhạt bước lại đây, nhìn có chút quen mắt, ngẩng đầu nhìn tóc cô ấy, đây không phải em gái có búi tóc tròn ở Kính Sư đường sao?
"Chào cậu." Diêu Tư chào hỏi, thì ra các cô là bạn học cùng lớp.
"Chào cậu, chào cậu!" Em gái nháy mắt kích động, hoàn toàn không có bộ dáng hùng hổ dọa người ngày hôm qua, ánh sáng trong mắt thật kinh người, "Tôi. . . Tôi kêu Sở Tĩnh, giống Hội trưởng đều là ban 3D ( ban D cấp ba )."
"Sở Tĩnh, ta là Diêu. . . ."
"Tôi biết, tôi biết!" Sở Tĩnh kích động trực tiếp đánh gãy lời cô, "Ngài kêu Diêu Tư, là Hội trưởng của chúng ta! Tất cả mọi người đều biết ngài."
"Ha hả. . . . ."
"Diêu đồng học, tôi có thể phiền toái ngài một chuyện không?" Cô ấy đột nhiên cẩn thận hỏi.
"Chuyện gì?"
"Tôi...... Tôi có thể sờ...... Sờ sờ đầu ngài một chút không?"
"Ha?" Khoé miệng Diêu Tư cứng đờ, đùa tôi sao? Đây là cái yêu cầu quỷ gì? "Có thể thì...... có thể! Nhưng mà......"
"Cảm ơn!" Sở Tĩnh đột nhiên khom người thật sâu hướng cô chào, đôi mắt càng sáng.
Ách. . . . Sờ đầu cô có cần hưng phấn vậy sao?
Cô ấy hít sâu một hơi, lúc này mới nâng tay hướng đỉnh đầu cô mà sờ, em gái vốn còn rất bình tĩnh, lúc này đôi tay lại giống như mắc chứng Parkinson*, run lên nửa ngày, mới đặt lên đỉnh đầu cô, lại lập tức rụt về.
(*Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân. Bệnh Parkinson thuộc nhóm các bệnh rối loạn vận động.)
A!!!!!!!!!!!!
Một tiếng thét chói tai xé rách không trung.
Sở Tĩnh che ngực thét chói tai, xong rồi còn vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm tự nói.
"Ta sờ được, ta sờ được! Ta sờ được đầu Mộ thần đã sờ qua. A a a a!"
Ôi a?
-_-|||
Hô hấp của cô ấy càng ngày càng dồn dập, rốt cuộc chống đỡ không nổi, đầu nghẹo một cái trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Sở Tĩnh!" Diêu Tư cả kinh, vừa định đi đỡ người, lại trực tiếp bị người chung quanh cản về, có người đầu tiên, mọi người xung quanh cũng vây lại càng chặt, bắt đầu người sau tiếp người trước mở miệng.
"Hội trưởng, tôi cũng muốn sờ, có thể chứ?"
"Tôi cũng vậy, đây chính là cùng Mộ thần trực tiếp bắt tay! A a a a, nghĩ lại liền hưng phấn!"
"Không chỉ là bắt tay, lúc trước Hội trưởng còn đứng bên cạnh Mộ thần lâu như vậy, hiện tại chúng ta cũng ngửi chung một bầu không khí với Mộ thần."
"Người duy nhất cùng Mộ thần tiếp xúc trong mấy trăm năm qua, cư nhiên là Hội trưởng của chúng ta, thật vui vẻ thật kích động a!"
"Đúng vậy, Hội trưởng chúng ta, được Mộ thần sờ qua đầu, a a a a, tôi muốn lên Tinh Võng triệu cáo tinh tế!"
"Hội trưởng còn là bạn cùng lớp của chúng ta đấy! Tôi quá may mắn!"
"Cảm giác như nhặt được một trăm triệu tinh tệ!"
Diêu Tư: "......"
Excuse me!
Cho nên...... Các người nhiệt tình với tôi như vậy là bởi vì cái này sao? Té!
Các người đám fan não tàn này có thể chú ý chút hay không, có người ngất đi rồi kìa! Trọng điểm tuyển cử ngày hôm qua, chỉ là việc cô được lão ba sờ đầu sao?
Cảm giác chính mình giống một linh vật, thật mệt tim!
○| ̄|_| ̄|○
********************
Hết chương 52.