Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad.)
Thịch thịch thịch. . . . . .
Ngay lúc Diêu Tư đang lo lắng mình có thể bị mọi người sờ hói đầu, đột nhiên truyền đến vài tiếng đập cửa, thức tỉnh đám fan não tàn đang kích động trong phòng.
"Diêu hội trưởng!" Một bạn học nam có mái tóc vàng đứng ở cửa, có chút không kiên nhẫn liếc mắt nhìn qua những người ở đây một cái, hai tay đút túi quần cà lơ phất phơ nhìn cô.
Có chút quen mắt, đây không phải là cái người tên đài chủ tịch sao, cũng là Huyết tộc, kêu. . . .
"Nhất. . . Nhất. . . " Nhất cái gì nhỉ?
"Bách Nhất!" Hắn bất mãn trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái sửa lại, "Hội học sinh lần đầu tổ chức cuộc họp, cô liền đến trễ cũng không hay đi?"
"Họp?" Còn có cái này? Ngày hôm qua rời đi quá sớm, hoàn toàn không biết a, "Chỉ là. . . . ." Cô ngẩng đầu nhìn bạn học Sở Tĩnh vừa mới ngất xỉu, như thế nào thì trước cũng nên đưa cô ấy đi phòng y tế đi.
"Cô ấy là tộc nhân của Hách Ba tộc." Dường như nhìn ra do dự của cô, hắn có chút không kiên nhẫn tiến lên, "Thời điểm cảm xúc họ kích động sẽ tiến vào trạng thái chết giả, mỗi ngày đều không biết chết bao nhiêu lần, đây là bình thường."
Ách...... Chết giả cũng là bình thường sao? Tinh tế thật kì diệu.
"Được rồi được rồi, đi nhanh lên! Tất cả mọi người đều đang đợi." Hắn trực tiếp xách theo cô ra ngoài, "Đệch, cũng không biết cái tên Thư Thành kia trúng gió cái gì, cư nhiên cử cô làm Hội trưởng." Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm, "Cô a, khẳng định là tổ tiên tích nhiều phúc, mới có thể gặp phải chuyện tốt tử trên trời rơi xuống như vậy."
"Phải biết rằng Học viện Tinh tế thành lập nhiều năm như vậy, còn chưa từng có người bên ngoài Huyết tộc làm Hội Trưởng đâu."
"Tên Thư Thành kia cũng không nghĩ, Hội trưởng Hội học sinh là mỗi người đều có thể làm sao? Đừng nói cái khác, ngay cả Huyết tộc chúng ta, có mấy ai làm được?"
"Nếu lão tổ tông của Thư Thành không phải Thập Tam Trưởng lão, nội bộ Huyết tộc trong trường học chắc gì đã nghe hắn."
"Cô một cái ngoại tộc, cũng không biết sẽ đem trường học quản thành cái dạng gì? Người của tộc khác có thể dễ dàng đem côxâu xé."
"Nhưng cô cmn đúng là may mắn, Bệ hạ của tộc ta lần đầu tiên tới trường học, cũng có thể bị cô đụng phải, còn là thời điểm tuyển cử. Có một câu của ngài ấy, chết cũng thành sống."
"Cô cũng xem như cá mặn xoay người, ngay cả ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Bệ hạ, nếu là. . . . "
Diêu Tư: ". . . . . ."
Người này hình như. . . . Là đứa thích lảm nhảm?
"Di? Cô làm sao lại không nói lời nào?" Hắn đột nhiên quay đầu hỏi.
"Ta......"
"Nga, ta đã biết, cô khẩn trương có phải hay không?" Không chờ cô đáp lời, Hắn lại tiếp tục nói, "Cũng phải thôi, đột nhiên thành Hội trưởng, khẩn trương cũng là bình thường. Có phải hiện tại cô đang cảm thấy như nằm mơ không, một người ngoại tộc như cô cư nhiên có thể cùng Bệ hạ của tộc ta nói chuyện? Nhưng cô cũng không cần phải sợ hãi, tuy rằng cô là một ngoại tộc, nhưng Huyết tộc chúng ta có nguyên tắc, nếu Thư Thành đã tuyển cô, thì sẽ không ai làm khó cô."
"Kỳ thật. . . . ."
"Hội học sinh kỳ thật cũng không có việc gì. Đặc biệt Hội cô là Hội trưởng, những thành viên khác đều là đàn anh khóa trên. Những việc chúng ta có thể tự quyết định thì sẽ tự làm, lần này mở họp cũng chỉ là hình thức mà thôi. Tên Thư Thành kia tuy thành Phó hội trưởng, nhưng xét thấy cô còn chưa quá thành thạo, có việc gì hắn cũng sẽ tiếp nhận thay. Tên kia xem như rất quan tâm cô, ngày hôm qua còn nói muốn tới gọi cô mở họp, chẳng qua ta có chút tò mò, cho nên trước tiên tiện đường chạy qua một chuyến, Đúng rồi, cô và hắn sẽ không có quan hệ đặc thù gì chứ?"
"Đó là bởi vì. . . ."
"Thôi, sao có thể? Tên kia buồn tẻ gần chết, nửa ngày cũng không phun nổi một câu, tính tình cổ hũ. Hơn nữa cô còn là một tân sinh hệ vật lý, hắn cũng chướng mắt a. Ta nói với cô a. . . . . Bla bla bla.. . . . "
Vẫn luôn không chen được một lời, Diêu Tư: ". . . . . ."
Thôi, cậu vui vẻ là được.
____________
Bách Nhất Lảm nhảm ( đây là biệt danh, không phải động từ ) nói không sai, Hội học sinh thực sự không có việc gì, chính xác mà nói thì cô không có việc gì. Thành viên Hội học sinh tới rất là nhiều, cô tính sơ một chút, có hơn trăm người. Bởi vì lần trước Mộ Huyền đột nhiên xuất hiện, vốn dĩ sau đó còn phải tuyển cử các bộ môn đã không thể tiếp tục tiến hành, cho nên dứt khoát phân công cho các thành viên khóa trước. Chỉ là chức vụ và nhân viên có chút biến động mà thôi. Về công tác của Học viện, bọn họ rõ ràng rất quen thuộc.
Diêu Tư chỉ cần ngồi ở văn phòng mấy tiếng, thỉnh thoảng ký tên, đọc vài thứ, hay viết chữ đã duyệt gì đó, mọi chuyện đều đã định ra không sai biệt lắm. Ngoại trừ lúc cô tiến vào có chút ồn ào ra, mọi người đối với Hội trưởng đột nhiên nhảy ra như cô hoàn toàn không có nửa điểm bài xích nào. Thậm chí ánh mắt sẽ thỉnh thoảng ngó sang cô, cũng không biết có phải ảo giác không, cứ cảm thấy bọn họ đang suy nghĩ biện pháp lại đây cùng cô trò chuyện. Chỉ là hơn phân nửa đều bị Cổ Thư Thành chặn lại.
Toàn bộ quá trình Diêu Tư dưới hình thức bị vây xem, chứng kiến công tác của Hội học sinh, lúc này cô mới rõ ràng, thời đại Lam Tinh và Học viện Tinh tế là khác nhau. Học viện Tinh tế là tự chế tuyệt đối, toàn bộ Hội học sinh, đồng nghĩa với việc trực tiếp tiếp nhận tất cả công tác của Học viện. Từ việc lớn như mướn giáo sư về nhậm chức ở trường học, và an bài các chương trình học, đến việc nhỏ như kỷ luật học sinh, nội quy trường học, đều là Hội học sinh quản lý. Trường học không có giáo viên hay lãnh đạo chân chính, Hội học sinh chính là bộ chỉ huy tối cao.
Cũng bời vì như vậy, mọi chuyện trong Hội học sinh cực kì loạn, hơn nữa rất nhiều, cô mất cả một buổi sáng, mới nắm sơ sơ mọi chuyện. Cũng may buổi sáng hôm sau ngày khai giảng còn chưa an bài chương trình học, bằn không cô thật không còn tinh lực cho nó nữa.
"Hội nghị hôm nay tới đây thôi!" Cổ Thư thành nhìn nhìn thời gian, rốt cuộc kết thúc cuộc hội nghị này.
Diêu Tư nhẹ nhàng thở ra, đang định rời đi, đột nhiên Bộ trưởng bên bộ phận tổ chức đứng lên, "Hội trưởng! Còn có một việc gấp, ' Học viện Trạc Phong ' yêu cầu cùng trường chúng ta tiến hành thi đấu hữu nghị, ta cảm thấy. . . . "
"Ngày mai rồi nói sau." Mắt Cổ Thư Thành cứ nhìn thời gian, cắt ngang lời đối phương, trực tiếp đứng lên,
"Đến giữa trưa, tất cả mọi người đều trở về ăn cơm đi." Nói rồi quay đầu lại nhìn về phía cô, vẻ mặt nghiêm túc nhắc nhở, "Điện...... Hội trưởng, nên về nhà ăn cơm, tôi đưa ngài trở về!"
"Ách, không cần...... đâu?" Cô có thể tự mình trở về.
Cổ Thư Thành mặt nhất thời xanh lại, dùng sức lắc đầu, "Không không không, đây là chức trách của tôi." Nếu như ngài đến trễ một phút đồng hồ, Viện Trưởng lão có thể đem hắn lột sống, vẫn nên nhìn chằm chằm mới yên tâm.
Diêu Tư một đầu hắc tuyến, đành phải đứng lên, Bách Nhất bên cạnh đột nhiên chen vào.
"Hà tất phải phiền toái như vậy, kêu nhà ăn đưa lại đây không phải được rồi sao." Hắn ấn ấn quang não, mở ra một giao diện gọi món ăn, "Nghe nói gần đây nhà ăn mời về mấy đầu bếp mới, còn có thể chế tác Mao huyết vượng thuần thủ công, Hội trưởng nhất định chưa ăn qua, nếu không. . . . "
"Không được!" Hắn còn chưa nói xong, liền bị Cổ Thư thành chém đinh chặt sắt cự tuyệt, đây chính là mệnh lệnh tối cao của Viện Trưởng lão, vô luận thế nào đều phải hoàn thành, "Hội trưởng, cần, phải, về, nhà, ăn!" Đầu bếp ở phòng bếp làm sao so được với Bệ hạ.
Bách Nhất bị hắn nói làm cho sửng sốt, hoài nghi nhìn hai người liếc mắt một cái, "Làm gì nghiêm túc như vậy, ăn ở nhà ăn thì làm sao? Cậu. . . ." Hắn giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn bọn họ, "Bà nội nó, không phải chứ Cổ Thư Thành. . . . Cậu sẽ không thật sự coi trong cô ấy, muốn mang ra ngoài nuôi đi?"
Lời này của hắn vừa ra, ở đây còn có vài người chưa rời đi, đều đồng loạt nhìn lại đây, đặc biệt là em gái chân dài ở bàn đối diện, nhìn lướt qua cô vài lượt.
"Nói bậy cái gì đó?" Mặt Cổ Thư Thành nháy mắt đen thui, hắn nào dám, "Đã nói với cậu bao nhiêu lần, nói chuyện chú ý chút. Được rồi mọi người nhanh đi ăn cơm đi."
Nói xong cũng mặc kệ mọi người, trực tiếp mang theo cô ra cửa, vừa đi, vừa liều mạng xem thời gian.
"Điện hạ, ngài đừng để ý, Bách Nhất tuổi còn trẻ, hơi hồ nháo chút." Cho đến khi bốn phía không có người khác, hắn mới trầm giọng giải thích.
"Không sao." Còn không phải là tên thích lảm nhảm thôi sao.
"Điện hạ xin ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ giữ kín thân phận của ngài, sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào."
Diêu Tư sửng sốt, "Ai nói với cậu tôi muốn che giấu tung tích?"
"Tôi biết, việc này tuy có chút khó khăn, rốt cuộc Điện hạ ngài xuất sắc như vậy, làm sao. . . . Di? Ngài vừa mới nói gì?" Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô, đầu thiếu chút nữa liền đập lên tường, "Ngài ngài...... Không nghĩ che giấu tung tích?!"
"Đúng vậy!" Cô không cảm thấy Huyết tộc có cái gì không tốt a.
"Vậy. . . . Vậy vì sao ngài không trực tiếp yêu cầu người trong tộc an bài tiến vào Cao viện, mà là đi Sơ viện." Hắn mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kỳ lạ, "Không phải vì trải nghiệm sinh hoạt sao?"
"Ách. . . . . ." Cô dùng sức khụ một tiếng, "Khụ. . . Chuyện đó, chúng ta vẫn là tiếp tục tâm sự việc che giấu tung tích đi!" Đánh chết cô cũng không nói việc mình tham gia từng kiểm tra nhập học.
"Được, Điện hạ!"
********************
Thông báo thêm với những bạn chưa nhìn thấy tin ed đăng trên tường, nhân dịp năm mới ed sẽ mở một hố mới. Thể loại nhân thú, độ manh không hạn cuối của nam chính >3< vẫn ngọt, sủng nhoa. Về bộ Nam thần này ed vẫn ra đều như trước, không bỏ bê con đâu, các nàng thơ đừng lo. Thân!
Hết chương 53.