Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta - Vưu Tiền [full]

Làm một linh vật của học viện là cảm giác gì?

Đó là khi đi WC cũng có thể nghe được người trong học viện khoác lác, "Biết Hội trưởng của trường chúng ta chứ? Đó là người được Mộ thần đích thân sờ đầu!"

". . . . . ."

Diêu Tư có chút nghẹn tim, từ sau khi cô lên làm Hội trưởng, ban đầu dự đoán rằng sẽ gặp phải đủ loại gây khó dễ, kiêu ngạo khó thuần, nhưng mọi thứ cũng không như cô nghĩ, toàn bộ học viện đều là một vẻ hài hòa dân chủ, ngay cả thành viên trong Hội học sinh đối với các ý kiến của cô cũng có xu thế nghe theo một cách mù quáng. Dáng vẻ Hội trưởng nói nhất định là đúng, cho dù ngẫu nhiên bất đồng ý kiến, không sao, bọn họ có thể sửa!

Cái gì? Bạn nói vạn nhất làm sai thì làm sao bây giờ ư?

Vô nghĩa! Người mà Mộ thần chọn có thể sai sao? Tố chất cơ bản của fan Mộ thần đâu? Nghi ngờ Hội trưởng chính là nghi ngờ Mộ thần!

Học trưởng là tân sinh!

Tân sinh thì làm sao? Có tân sinh nào có nhân khí cao như người ta sao, ngài ấy là được bầu chọn toàn bộ số phiếu! Lại nói, có Hội trưởng trường nào có thể được Mộ thần chọn? Các bạn có sao?

Không thể không nói fan não tàn của Mộ thần quá nhiều, năng lực tẩy não quá mạnh, quả thực làm người ta giận sôi. Vốn dĩ Diêu Tư còn tính toán lấy nguyên nhân năng lực không đủ mà xin từ chức, liền tuyệt vọng rồi. Ngẫm lại mà muốn. . . .Táo bón!

"Hội trưởng, Hội trưởng......" Bộ trưởng bên tổ chức lên tiếng, đẩy đẩy tay cô.

"A?" Diêu Tư sửng sốt, lúc này mới dừng tay đang bận kí tên, ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, nhìn mọi người ở đây đang mở họp, "Làm sao vậy?"

"Là chuyện về 'Học viện Trạc Phong' muốn cùng trường ta tiến hành thi đấu hữu nghị." Bộ trưởng tổ chức trầm giọng nói lại một lần, "Đã có phương án, chỉ là thời gian và sân thi đấu cụ thể, còn cần xác nhận một chút."

"Thi đấu hữu nghị. . . . ." Hình như là có chuyện này, cô theo thói quen quay đầu nhìn về phía bên cạnh, "Chuyện này không phải cháu trai. . . . Khụ, Cổ phó Hội trưởng phụ trách. . . Di?" Cô lúc này mới phát hiện bên cạnh căn bản không có người, "Bách Nhất, vì sao Thư Thành không tới?"

"Ta làm sao biết?" Bách Nhất dừng tay đang cầm bút, "Ta nói này Hội trưởng, tuy rằng ta cùng Thư Thành là Huyết tộc cùng thế hệ, cùng lớn lên từ nhỏ. Nhưng ta cũng không phải con giun trong bụng hắn, trong đầu hắn nghĩ gì ta hoàn toàn không biết. Phải biết rằng. . . "

"Đủ, Lạc Anh, cô nói!" Diêu Tư trực tiếp ngắt lời Bách lảm nhảm, lại để hắn nói tiếp, người đọc sẽ cho rằng ăn gian số lượng chữ.

"Cái này ta cũng không rõ lắm." Lạc Anh chính là em gái chân dài lúc trước, Bộ trưởng Bộ giải trí, ngoại trừ Bách Nhất, cô ấy và Thư Thành có quan hệ tốt nhất, "Hắn đã mấy ngày không về nhà, cũng không nói với ta là đi đâu, bất quá. . . Có lẽ là có chuyện gấp gì! Hội trưởng yên tâm, Huyết tộc đột nhiên biến mất mấy ngày cũng là bình thường."

". . . . . " Có loại truyền thống này sao?

"Tộc ta phần lớn đều hành động một mình, rất ít khi dừng ở một nơi quá lâu." Vẻ mặt cô ấy không thèm để ý giải thích, "Cho dù ngủ mấy năm, cũng là chuyện thường xảy ra, huống chi mấy ngày không đến trường."

Quang minh chính đại trốn học như vậy tốt sao?

"Ta cảm thấy là. . . " Bách Nhất lập tức chọt vào, "Thư Thành khẳng định. . . . "

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi!" Cô trực tiếp đứng lên, "Chuyện thi đấu hữu nghị, chờ Cổ phó Hội trưởng về lại thương lượng."

"Ai, ta còn chưa nói xong đâu. . . . ." Bách Nhất còn định tiếp tục, "Hội trưởng. . . . Hội trưởng. . . . "

Diêu Tư đã bước nhanh ra cửa. Còn chạy trốn rất mau, mấy ngày nay xem như đã lĩnh giáo công lực của Bách lảm nhảm kia, một khi mở mồm liền nói không ngừng, một mình hắn có thể nói đến lỗ tai bạn mọc kén.

Cúi đầu nhìn một đống văn kiện chờ xử lí trên quang não, thở dài một hơi, những việc này trước kia đều do cháu trai lớn xử lí.

Đáy lòng không rõ vì sao dâng lên một cổ lo lắng, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào. Theo Lạc Anh nói, tập tính của Huyết tộc là động một cái liền có thể ngủ hơn trăm năm, cho nên yên lặng mất tích mấy ngày cũng thực bình thường. Người khác có thể, nhưng cháu trai lớn tuyệt đối sẽ không!

Đặc biệt là dưới tình huống cô còn ở trường học, hắn là người vô cùng nghiêm cẩn ( nghiêm túc, cẩn thận ), việc này trong mấy tháng qua Diêu Tư rất rõ ràng. Trước kia mặc kệ trên tay đang có chuyện gì, hắn cũng có thể không chậm một giây đúng hạn nhắc nhở cô về nhà ăn cơm, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Chậm một giây, trên quang não sẽ nhận được trăm tin nhắn từ hắn. Dường như thời gian một ngày đều được hắn nhìn chằm chằm mà đếm. Một cái mệnh lệnh của Viện Trưởng lão cũng có thể được hắn chấp hành nghiêm túc như vậy, như thế nào sẽ ở thời điểm mở họp mà vắng mặt?

Chẳng lẽ thật sự có việc gấp gì?

Diêu Tư nhíu nhíu mày, ở số liên lạc của hắn để lại mấy cái tin tức, liền chui đầu vào xử lí đống văn kiện.

Cho đến cuộc họp tiếp theo. . . . . Hắn vẫn không có tới.

Lại cuộc họp tiếp theo. . . . Cũng không tới!

Thông tin gửi đi đã nửa tháng, lại như đá chìm đáy biển không có hồi âm nào, cô đều sắp bị văn kiện Học viện ngày càng nhiều trong quang não đè rồi. Diêu Tư quyết định mặc kệ có phải hắn đã xảy ra chuyện hay không, dù thế nào cũng phải nhanh chóng tìm cháu trai lớn trở về.

Hiện tại, lập tức!

"Vậy cô kéo tôi làm cái gì?" Bách Nhất vẻ mặt không tình nguyện bị cô kéo đi, cả người giống như cái bao tải, kéo một cái mới nhích được một chút.

"Còn không phải vì ta không biết nơi hắn ở sao?" Cậu cho rằng tôi nguyện ý mang theo người lảm nhảm như cậu chắc, "Mấy ngày nay cũng không thấy Lạc Anh, ta chỉ có thể tìm cậu."

"Cô vốn muốn tìm Lạc Anh?" Bách Nhất mở to hai mắt, nhìn cô từ trên xuống dưới liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên tia cảm xúc không rõ, "Cô còn. . . Rất có dũng khí!" Hắn lắc lắc đầu, "Đừng nói ta không cảnh cáo cô a, về sau tốt nhất nên cách cô ấy xa một chút, bằng không. . . . Chậc chậc chậc!"

"Vì sao?" Diêu Tư sửng sốt, cô dường như cũng chưa từng đắc tội Lạc Anh đi? Hơn nữa cô ấy cũng dễ nói chuyện a.

Bách Nhất nghiêng nghiêng nhìn cô liếc mắt một cái, "Ta nói với cô cũng không sao. Thư Thành là Người dẫn đường của Lạc Anh."

"Người dẫn đường!" Diêu Tư đột nhiên trợn to mắt, "Cổ Thư Thành là phụ thân của Lạc Anh?!" Đệch, không phải chứ! Cha con hai người học cùng một trường, còn là cùng năm!

"Không sai." Hắn gật gật đầu, "Lạc anh tuy rằng còn là con non, nhưng cũng đã thức tỉnh dị năng rồi, cô tốt nhất nên cẩn thận chút."

Ý gì? Tuy rằng cháu trai lớn còn trẻ đã có con gái có chút kỳ quái, bất quá. . .

"Chuyện này liên quan gì tới ta?"

Bách Nhất lời tới miệng liền nghẹn lại, quay đầu trừng mắt nhìn cô, "Cô bị thiểu năng trí tuệ sao? Cô cùng Thư Thành đi lại gần như vậy, con non người ta có thể vui vẻ sao?"

"Cô ấy vì sao không vui?" Cổ Thư Thành chỉ kêu cô về nhà ăn cơm, cô cũng không phải về nhà hắn ăn.

"Cô. . . " Bách Nhất chán nản, giống như bị cô ngốc đến không biết nói gì, một lát mới hừ lạnh một tiếng, "Ta lười nói với cô, không phải muốn đến nhà hắn sao? Đi nhanh!" Nói rồi, trực tiếp bước nhanh ra khỏi trường học.

Diêu Tư đành phải mang vẻ mặt không hiểu gì đi theo, đứa nhỏ này làm sao nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt, chẳng lẽ dượng cả ( như dì cả của con gái ấy )tới?

Cổ Thư Thành không ở Hồng Tinh, mà là ở một khu phố xá cách Học viện không xa. Giao thông ở tinh tế phát triển, làm bọn họ chưa tới năm phút đồng hồ liền đến nơi. Không thể không nói đây là một nơi rất đẹp. bốn phía xanh mát, an tĩnh. Trên đường không có bao nhiêu người, bọn đi tới một đường, cũng chỉ nhìn thấy ba người đàn ông cao khỏe đi ngang qua.

Cũng không biết có phải vì hoàn cảnh quá tốt, dường như cảm thấy người qua đường cũng mang theo một mùi hoa.

Cô đang nhìn biển số nhà ven đường, Bách Nhất đang dẫn đường chợt dừng lại.

Đầu Diêu Tư thiếu chút nữa đụng phải, "Làm sao vậy?"

Bách Nhất quay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm một chỗ, cũng không biết đang nhìn cái gì, trên mặt luôn bất cần của hắn hiện lên chút nghi hoặc, mày lại càng nhăn càng sâu, lát sau mới có chút chần chờ mở miệng, "Sẽ không...... Thật sự để cô đoán đúng chứ?"

"Cái gì?" Diêu Tư sửng sốt, Bách Nhất đã quay đầu lại cất bước đi về phía một loạt phòng ở.

Cô vội vàng chạy theo.

Một đường chạy tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy, cửa liền trực tiếp mở ra. Việc này đối với hệ thống phòng ngự cực cao của tinh tế là tuyệt đối không có khả năng xảy ra. Mà càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là trong phòng một mảng cháy đen, dường như đã xảy ra cháy nặng.

"Là ba người lúc nãy bắt Thư Thành đi!" Bách Nhất khẳng định nói,"Dị năng của ta là đọc tâm! Ta mới vừa nghe thấy được."

"Đuổi theo!"

***********************

Hố mới {Manh hệ đại lục} đã lên sàn, cả nhà nhớ đón đọc nhé!

Hết chương 54.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui