Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

“Chờ đã.....” Lữ Hàng giãy giụa ngồi dậy, “Các người không thể mang hắn đi, hắn... Là duy nhất.... Dị năng giả đoán trước, các người có biết, hắn rốt cuộc... Có giá trị nghiên cứu như thế nào không!”

“Nghiên cứu con mẹ ngươi!” Bách Nhất là người đầu tiên xù lông, “Ai lại nguyện ý để ngươi nghiên cứu?”

“Các người thì biết cái gì?” Ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn, vừa thở hổn hển vừa nói, “Muốn thành công tất phải có kẻ hi sinh, Huyết tộc các người xưng bá tinh tế đã đủ lâu rồi, dựa vào cái gì chỉ có Huyết tộc các người mới có thể vĩnh sinh, còn tộc khác lại phải trải qua sinh lão bệnh tử? Việc ta làm chính là tạo phúc cho tất cả chủng tộc. Chỉ cần biết được bí mật mà Huyết tộc có thể vĩnh sinh, thì tất cả chủng tộc khác đều có thể bất tử.”

“Ngươi bởi vì cái này mà bắt nhiều Huyết tộc như vậy?” Bách Nhất mở to hai mắt.

“Có cái gì không thể, nếu như tất cả chủng tộc đều có thể vĩnh sinh thì tinh tế sẽ không còn hy sinh.” Hắn giống như nghĩ tới cái gì, càng nói càng kϊƈɦ động, ngay cả vết thương trêи người cũng mặc kệ, “Không có hy sinh thì sẽ không có phân tranh, cũng sẽ không có chiến tranh, tinh tế sẽ tiến vào thời đại Vĩnh Nhạc, Vĩnh Nhạc mới là mục tiêu cuối cùng của căn cứ chúng ta.”

“Lấy tộc ta làm tài liệu nghiên cứu, đây là Vĩnh Nhạc theo như lời của ngươi sao, đừng nói đùa.” Bách Nhất cả giận, “Ngươi cũng không sợ hậu quả khi Hồng Tinh biết chuyện này sao?”

“Biết thì thế nào?” Hắn hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ không sợ chết, “Vì tương lai của toàn bộ tinh tế và tất cả chủng tộc, ta đã sớm chuẩn bị phải hy sinh tất cả, thậm chí là tính mạng. Huyết tộc các người vốn là chủng tộc ích kỷ nhất, rõ ràng có năng lực ngăn cản tinh tế phân tranh, lại luôn độc lập khoanh tay đứng nhìn ở ngoài Liên minh. Nhiều năm như vậy, đại chiến chủng tộc trong tinh tế bao lâu nay, Liên minh đã gây dựng lại bao nhiêu lần, biết bao chủng tộc cũng bị hủy diệt trong chiến hỏa. Các người có bao giờ nghĩ đến việc ngăn cản không? Các người chỉ biết trơ mắt nhìn! Vậy ta vì sao không thể dùng các người làm thực nghiệm, đây là tộc các người nợ chúng ta, nợ cả tinh tế này!”

“Thiếu con mẹ ngươi chó má!” Diêu Tư thật sự nhịn không được lại đạp hắn một chân, “Mục đích ghê tởm như vậy còn nói đến thực đường hoàng, nói đến cùng ngươi chỉ là đỏ mắt* vì sợ chết mà thôi!” Cô cười lạnh một tiếng, “Chủng tộc khác tự mình tìm chết liên quan gì tới Huyết tộc? Các người vì lợi ích của mình mà đánh nhau khí thế ngất trời, còn trách Huyết tộc không ngăn cản. Huyết tộc là ba ngươi hay là mẹ ngươi? Dựa vào cái gì muốn chúng ta phải bận lòng các ngươi? Các ngươi đã vì Huyết tộc làm cái gì? Lữ Hàng, mau thu lại oán hận chủng tộc của ngươi. ” (* ý nói ghen tị. )

“Không sai, Huyết tộc thật là vĩnh sinh. Đây là ưu thế của chủng tộc chúng ta, nhưng cái ưu thế này cũng không phải ngươi ban cho? Ngươi dựa vào cái gì trách chúng ta một mình hưởng? Ngươi rất cao thượng sao? Nếu như ngươi có tình yêu cao thượng như vậy, lại xây dựng một căn cứ lớn như thế, sao không đem tiền hiến tặng đi, cứu tế những người khổ sở hơn ngươi trong tinh tế.”

“Nếu dựa theo logic của ngươi, trong vũ trụ còn có rất nhiều chủng tộc còn chưa tiến vào thời đại tinh tế, đây không phải cũng là chủng tộc khác sai sao? Ngươi xem.... Ngươi có bao nhiêu ích kỷ? Cũng không biết đem khoa học kỹ thuật chia sẻ một chút?”

“Câm miệng, câm miệng!” Lữ Hàng lớn tiếng kêu, vẻ mặt thẹn quá hóa giận vì bị nói trúng tim đen, “Không phải như vậy, không phải như vậy!”

“Thôi đi, ngươi đó chính là đỏ mắt mà thôi, không thể chịu được người khác tốt hơn mình.”Diêu Tư không khách khí tiếp tục nói, “Này cũng giống như đứa nhỏ nhìn thấy người khác ăn kẹo, cũng muốn giống như người ta. Lữ Hàng ngươi cũng không có vĩ đại như vậy, ngươi ngay cả nhân viên nghiên cứu đều có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào, nói đến cùng cũng chỉ là một kẻ ích kỷ biến thái muốn ăn cắp vĩnh sinh của người khác mà thôi!”

“Nói bậy!” Cả người hắn đều bắt đầu điên cuồng, dường như muốn phóng lại đây, lại như thế nào cũng không di chuyển được, “Cô nói bậy, cô nói bậy! Cô rốt cuộc là ai? Dựa vào cái gì đánh giá hành vi của ta?”

“Ta là ai?” Diêu Tư nhìn thẳng về phía hắn, “Ngươi khi dễ người của ta, còn hỏi ta là ai? Ngươi nghe rõ cho ta.” Cô hít sâu một hơi, gằn từng chữ một, “Ta là Huyết tộc đời thứ năm của Hồng Tinh, con nối dõi của Huyết tộc chi chủ, Diêu Tư! Tất cả những chuyện phát sinh tại nơi này, Huyết tộc đều sẽ truy cứu tới tận cùng! Mặc kệ là ngươi, hay là chủng tộc của ngươi!”

“Năm... Đời thứ năm! Không... Không có khả năng, trêи đời sao có thể còn có Huyết tộc đời thứ năm?” Đôi mắt hắn đột nhiên trợn to, nhất thời chỉ thấy một mảnh hoảng loạn, chậm rãi chìm vào điên cuồng, “Không... Ngươi không thể như vậy, ta vì tất cả chủng tộc, vì toàn tinh tế! Một ngày nào đó, tinh tế sẽ tiến vào thời đại Vĩnh Nhạc, đó mới là tương lai của tinh tế. Kế hoạch của tổ chức vĩnh viễn sẽ không sai!”

“Tổ chức?” Diêu Tư sửng sốt, xách cổ áo của hắn lên, “Ngươi có ý tứ gì? Tổ chức nào?”

Biểu tình hắn càng thêm điên cuồng, nghiễm nhiên đã thành người điên, đột nhiên lại cười ha hả, “Ha ha ha ha ha…… Các người cho rằng chỉ có một cái căn cứ như vậy thôi sao? Không chỉ có một đôi mắt là ta đang nhắm vào Huyết tộc đâu.”

“Bọn họ là ai, ngươi nói tổ chức đó rốt cuộc là như thế nào?”

“Thời khắc Vĩnh Nhạc đến, tinh tế sẽ trọng sinh! Ha ha ha.....”

“Bách Nhất, dị năng!” Không chịu nói, vậy cô tự mình xem.

“A... Nga.” Bách Nhất ngây người một chút, vừa muốn khởi động dị năng, ánh mắt đột nhiên co rút, vội vàng ra tay kéo Diêu Tư về phía sau, “Cẩn thận!”

Một tiếng ‘đùng’ vang lên, Lữ Hàng biết chính mình sống không được, trực tiếp kϊƈɦ hoạt thuốc nổ trêи người tự bạo, toàn bộ thân thể lập tức bị nổ thành mảnh nhỏ, rơi đầy đất.

Hắn vừa tử vong, phụ đề quân cũng chỉ kịp biểu thị hai chữ【 Vĩnh Nhạc】

Vĩnh Nhạc……

Đây là tên của tổ chức kia?

Đáy lòng Diêu Tư chìm xuống, nhất thời có cảm giác mưa gió sắp đến.

***************************

Hết chương 63.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui