Nguyên Đồng ôm cái chảo mới mua, mờ mịt nhìn đại thụ che trời xung quanh, mặc dù trong lòng có chút sợ hãi, lại tò mò nhiều hơn.
Buổi sáng lúc rời giường, cô vốn định làm trứng chiên cho bữa sáng, mới lấy cái chảo hôm qua mới mua ra, ai ngờ lúc chuẩn bị đi rửa chảo, nghe chuông cửa vang lên. Cô vội vàng đi ra mở cửa, thuận tay cầm cái chảo theo, nhưng không nghĩ trong nháy mắt mở cửa, còn chưa thấy rõ người trước cửa, đã bị tấn công kịch liệt, não tê rần, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến lần thứ hai cô mở mắt ra, phát hiện mình từ cửa nhà chạy đến rừng rậm cổ quái này.
Cho dù là xuyên qua, tốc độ cũng không nhanh như vậy được.
Thế giới thật yên tĩnh, rõ ràng đang ở trong rừng đầy cây cối, nhưng lại không nghe được một tiếng trùng kêu hay chim hót, tán cây dày rợp gần như che hết ánh sáng mặt trời, chỉ có ít tia sáng từ khe hở của lá cây chiếu xuống mặt đất, xua tan một ít âm trầm của rừng rậm.
Lúc này Nguyên Đồng đang ôm cái chảo, ngồi trên bộ rễ trồi lên mặt đất của một cây đại thụ, cô phát hiện cây đại thụ mà mình ngồi lên lớn đến kinh người, phải mười mấy người nắm tay nhau mới có thể tạo thành một vòng quanh nó. Mà bộ rễ của nó cũng rất phát triển, lớn bằng đùi thô của một người đàn ông thành niên, thậm chí có rất nhiều rễ nổi lên từ dưới nền đất, uốn cong, thậm chí có những rễ cây trồi lên cách mặt khoảng ba bốn mét.
Không chỉ như thế, xung quanh đều có dạng như cây đại thụ này, đưa mắt nhìn, các cây đại thụ cách nhau cũng không xa, tán cây dày rợp ở bên nhau, che đậy ánh mặt trời, khiến cho không khí trong rừng cây mang theo một chút lạnh lẽo và ẩm ướt.
Cảnh vật như thế, không thể nghi ngờ là trước đây chưa từng gặp qua, là một diện mạo khác của thiên nhiên, cực kì hiếm thấy trên Trái Đất, thậm chí có thể nói là chưa từng thấy qua.
Nguyên Đồng ôm chặt cái chảo trong lòng ngực, bởi vì nghỉ hè, hơn nữa thời tiết ở phương nam xưa nay tương đối nóng bức, cô ở nhà làm bài tập hè, trên người chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay, phía dưới mặc một cái quần jean dài năm phân, làn da lộ ra bên ngoài tiếp xúc với không khí âm trầm lạnh lẽo trong rừng cây, bắt đầu nổi da gà run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cảnh giác vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh, vừa cân nhắc tại sao mình lại xuất hiện ở nơi như này, sau đó lại sờ sờ cái đầu còn hơi trướng đau do bị ai đó tấn công, phát hiện vậy mà không chảy máu, não cũng không bị chấn động choáng váng, còn xem như may mắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, không gian an tĩnh đến mức gần như yên tĩnh lại vang lên một âm thanh cực nhỏ, mặc dù rất nhỏ, nhưng ở trong hoàn cảnh như vậy, làm người nghe thấy mà lông tơ căn thẳng dựng đứng lên, trong đầu cô kêu gào nguy hiểm báo động ở phía trước, thậm chí khiến não cô hơi phát đau.
Sắc mặt trắng bệch, Nguyên Đồng nhanh chóng đứng lên, đôi mắt đảo qua lại, theo trực giác trốn vào khe hở của rễ cây uốn lượn như con rắn bên cạnh, hơi hơi ló đầu ra, rất nhanh liền đối điện với đôi mắt lớn như chuông đồng của một con dã thú.
Nguyên Đồng lập tức mộng bức.
Ôi mẹ ơi, đây là quái vật gì vậy? QAQ
Xuất hiện dưới tàng cây là một động vật có diện mạo giống như sói, nhưng lớn hơn mấy lần so với sói trên Trái Đất, hơn nữa ngoài miệng còn có hai cái ngà voi uốn lượn bén nhọn. Trong bóng cây âm trầm lập loè dày đặc hàn quang, một mắt thú phát sáng màu xanh lục lạnh băng nhìn cô chằm chằm, đã coi cô thành con mồi, bước chân nó nhẹ nhưng uyển chuyển, nhảy lên đám rễ cây, chậm rãi đi tới chỗ cô, đi trên những đám rễ cây uốn lượn đó, như giẫm trên đất bằng.
Diện mạo của sinh vật này quả thực làm điên đảo nhận thức của người Trái Đất, cho dù là thời đại băng hà, cũng không xuất hiện sinh vật cổ quái như vậy, làm gì có con sói nào lớn hơn cả với chứ? Hơn nữa hệ số nguy hiểm của nó, một người Trái Đất hoàn toàn không có cách ứng phó.
Nguyên Đồng cảm thấy giờ phút này não càng đau lợi hại hơn. Mặc dù cô không biết vì sao đầu lại đau lợi hại như vậy, nhưng trực giác của cô cho biết đây là một cảnh bảo nguy hiểm, để cô mau nghĩ cách sinh tồn. Đôi tay gắt gao nắm chặt cán chảo, phần lưng cô dựa vào nội sườn của rễ cây, sự ướt át lạnh băng của rêu xanh sinh trưởng trong rễ cây xuyên thấu qua lớp áo thun đơn bạc thấm vào làn da, lạnh đến mức sắc mặt hồng nhuận của cô có chút trắng bệch.
Khi con sói có ngà voi đáng sợ kia lao tới, Nguyên Đồng cũng giơ cái chảo trong tay lên, vung qua.
Pong một tiếng, cái chảo bị đánh bay, Nguyên Đồng nhân cơ hội chạy vào khe hở giữa rễ cây với sói ngà voi, bất chấp làn da lộ ra bên ngoài bị vỏ cây thô ráp làm bị thương, cả người đều ngã xuống khe hở giữa rễ cây, rớt xuống mặt đất ướt át. Không gian dưới rễ cây rất lớn, hơn nữa nối thẳng với mặt đất, khi rễ cây sinh trưởng phát triển, chậm rãi trồi lên trên, khoảng cách của bộ rễ của nó với mặt đất, hình thành một không gian rộng lớn, vừa lúc cứu cô một mạng.
Sói ngà voi húc một phát không trúng, phát hiện con mồi trốn dưới rễ cây uốn lượn, nổi giận gầm lên một tiếng, hai chiếc ngà voi đâm mạnh về phía trước, những rễ cây đó nhanh chóng bị chặt đứt như bã đậu.
Nguyên Đồng bị rễ cây rơi xuống trên đỉnh đầu làm dơ người, lại nhìn sói ngà voi đang cố nhét đầu vào hốc cây, phát hiện có trốn xuống phía dưới rễ cây cũng không an toàn, chỉ có thể hoảng sợ bò dậy chạy đại về phía trước. Cảm ơn đám rễ cây này phát triển quanh co khúc khuỷu, mặc dù có vài nơi hơi nhỏ hẹp, nhưng đa số khe hở đều có thể cho một thiếu nữ vị thành niên chui qua, vì vậy mà cô có được không gian để chạy trốn.
Ỷ vào vóc người nhỏ gầy, Nguyên Đồng dùng tốc độ hết cỡ chạy vội trốn vào khe hở của đám rễ cây. Mà trên đỉnh đầu truyền đến chấn động cùng âm thanh thú rống cũng nói cho cô biết, con sói ngà voi kia đã nhìn thấy cô, đang ở phía trên đuổi theo cô, thường thường có đoạn rễ cây bị đứt nện xuống đất.
Nguyên Đồng chạy trốn dù trước mắt biến thành màu đen, lồng ngực buồn đau, nhưng lại không dám dừng lại nghỉ ngơi, dựa vào một cổ nghị lực chạy về phía trước, không biết chạy bao lâu, thân thể giống như xuyên qua đám dây leo dày đặc, lá cây dày rợp cùng đám dây mây quất lên người cô, âm thanh xôn xao vang lên, sau đó trước mắt bỗng nhiên sáng chói.
Xuyên qua đôi mắt có chút đau nhức đó mồ hôi, cô thấy được núi xanh xanh bóng nơi xa, phía trên là bầu trời xanh thẳm, còn có mây trắng bay trên bầu trời, ngọn gió tươi mát thổi vào mặt, toàn bộ thế giới mỹ lệ mà yên tĩnh.
Nhưng một màn tốt đẹp như vậy lại khiến tâm cô như rớt vào hầm băng, không còn vật che đậy, chỉ có một đường chết.
Quả nhiên, một luồng gió tanh phía sau đánh tới, một lực mạnh mẽ đâm tới, thân thể cô giống như diều đứt dây bay về phía trước, sau đó hung hăng ngã vào bụi cỏ rậm rạp, xương cốt trong thân thể giống như lệch khỏi vị trí, nội tạng cũng bị chấn động mà đau đớn bất kham, đã không còn sức lực bò dậy chạy trốn.
Đầu trống rỗng, kịch liệt va chạm khiến năm giác quan của cô bị tê liệt tạm thời.
Thẳng đến khi năm giác quan bình thường lại, đầu tiên Nguyên Đồng nghe thấy một tiếng gào thảm của dã thú, mà cô vẫn còn nằm im ở chỗ bị ngã, cũng không bị quái vật đáng sợ kia xé nát cắn nuốt, mặc dù cả người nóng rát đau đớn, càng cho cô cảm giác được đây không phải nằm mơ.
Chịu đựng đau đớn trên người, Nguyên Đồng khó khăn quay đầu nhìn lại, đôi đồng tử hơi hơi co rụt lại, nhìn thấy sói ngà voi đáng sợ lúc nãy truy bắt cô đến chật vật bất kham, bây giờ đang nằm im trên đất, một thiếu niên có dáng người thon dài đứng trên lưng nó, trên tay cầm một đồ vật kì quái, thoạt nhìn giống một khẩu súng, nhắm thẳng vào đầu sói ngà voi.
Thiếu niên kia có một mái tóc màu đỏ ánh kim lóa mắt. Ở đây toàn là màu xanh lục, màu tóc rực rỡ lóa mắt như thế, như ráng đỏ nơi chân trời.
Nguyên Đồng ngơ ngác nhìn, thẳng đến khi con sói ngà voi kia không còn phát ra âm thanh, thiếu niên kia mới thong dong nhảy khỏi lưng con sói ngà voi, cầm vũ khí lên, đi về phía cô.
Anh ta đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, thân ảnh ngược sáng, làm cô không nhìn rõ được khuôn mặt của anh ta. Hình như anh ta nói gì đó, nhưng Nguyên Đồng nghe không hiểu, trong đầu kịch liệt đau đớn như muốn nổ mạnh, cuối cùng cô chịu không nổi mà trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thiếu niên ngồi xổm trước mặt cô, xoay người cô lại, nhìn người trên mặt đất một hồi lâu, duỗi tay sờ sờ mái tóc đen của cô, sau đó chuyển qua mặt cô, lau vết bẩn trên mặt cô đi, nhìn chằm chằm gương mặt này một hồi lâu, khi tay sắp dời xuống, đột nhiên từ trong đám cây cối xa xa nhảy ra một người máy cả người đều là màu đỏ ánh kim.
“Tích, cảnh báo! Cảnh báo! Phát hiện sinh mệnh thể mới xuất hiện trên Ural tinh, một sinh vật dạng người, cần phải ghi chú! Cảnh báo! Cảnh báo……” Âm thành máy móc vang lên, trong mắt người máy hiện lên ánh sáng đỏ, quét về phía người nằm trên mặt đất.
Thiếu niên nhìn thấy người máy xuất hiện, vội vàng bế người trên mặt đất lên, chặn dụng cụ thăm dò người máy đưa tới, không cho nó lấy máu của người nằm trên mặt đất, DNA, tin tức tố.
“Chủ nhân, xin ngài đừng làm trở ngại công tác thu thập của tôi.” Âm thành máy móc cứng nhắc nói, một đôi mắt màu đỏ lập lòe ánh sáng của người máy.
“Đây là ta nhặt được!” Thiếu niên thần sắc sắc lạnh lẽo túc mục, gắt gao ôm chặt người trong lòng ngực, như đề phòng cướp mà nhìn chằm chằm người máy, “Là của ta!”
“Chủ nhân, đây là sinh mệnh thể không rõ, tôi cần thu thập số liệu……”
Người máy còn chưa nói xong, đã bị thiếu niên mở hệ thống nó ra, cưỡng chế sửa chữa lại trình tự hệ thống của nó, thay đổi cấu trúc, sau đó một âm thanh máy móc được nhân tính hóa vang lên: “Klos thân ái, đây là sinh vật hình người không biết tên, tới từ nơi nào? Tại sao lại xuất hiện ở Ural tinh? Có phải cậu dùng thủ đoạn để nhập cư trái phép phải không?”
“Ngươi bổ não nhiều rồi.” Thiếu niên cúi đầu đánh giá người trong lòng ngực, thần sắc trên mặt cũng không nhiều, nhưng trong mắt cũng có tò mò cùng nghi hoặc, “Người này có bộ dáng giống ta, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, hơi thở càng bất đồng…… Rất dễ nghe.” Nói xong, trên gương mặt trắng nõn của thiếu niên hiện lên chút đỏ ửng, nhưng biểu tình vẫn rất chăm chú.
Mắt của người máy lại lóe lóe, rà quét số liệu thân thể của đối phương, "Đây có lẽ là giống cái!”
“Giống cái? Giống như Takiam sao?”
“……” Trong nháy mắt người máy im lặng một chút, sau đó mới nói: “Không phải, hai người bất đồng về giống loài.”
“Ta cũng cảm thấy không phải.” Trên gương mặt lạnh lẽo của thiếu niên đột nhiên lộ ra một nụ cười, mặc dù rất nhạt, nhưng rất hài hòa với ngũ quan của hắn, khiến hắn thoạt nhìn tuấn mỹ không thể tưởng tượng được, “Trên người takiam không có hơi thở dễ ngửi như vậy, cũng không nho nhỏ như cô ấy, chúng ta đều có thể ôm được. Cho nên, cô ấy là của ta!” Thiếu niên thực tùy hứng nói.
Người máy phát hiện tâm tư của thiếu niên, ánh sáng đỏ trong mắt lại lóe lóe, nỗ lực nói: “Klos thân ái, cô ấy là giống cái, nhưng là một giống cái của giống loài khác, giống cái bất đồng về giống loài thì hình thái và hơi thở cũng bất đồng, xem bộ dáng của người này, càng giống với giống cái nhân loại ở thời đại địa cầu cổ trong vũ trụ, nhưng phải xét nghiệm máu và hệ liệt gien mới có thể phán đoán được.”
Nghe đến đó, hai mắt thiếu niên hai lóe lên một tia u quang.
“…… Nhất định là cậu đang suy nghĩ đến một số chuyện không tốt đẹp!” Người máy khẳng định nói.