Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

"Đại bá?" Chu Cẩn nhìn khuôn mặt không khác biệt gì mấy so với trong ký ức, nỗ lực bình phục tâm tình của mình.

Tiền Nhã Minh nhìn vẻ mặt kích động và nghi hoặc của Chu Cẩn, hiểu rõ cười cười, ông tiến lên một bước đem Chu Cẩn ôm vào trong lòng: "Hoan nghênh con đã trở về."

Sáu chữ này như một chậu nước lạnh, triệt để đem Chu Cẩn giội tỉnh, nỗi kích động vì chút ngoài ý muốn kia đều bị đuổi mất không còn ảnh. Trở về? Ánh mắt cậu nhắm lại, nghĩ đến đủ loại thấp thỏm trên đoạn đường này, không khỏi tự hỏi đây là nơi nào.

Chu Cẩn ở trong lòng cười lạnh, thân thủ ôm lấy Tiền Nhã Minh, dùng giọng con muỗi kêu lên: "Đại bá."

Tiền Nhã Minh vui vẻ vỗ vỗ Chu Cẩn, buông cậu ra, kích động nói: "Ta muốn gặp con rất lâu rồi, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Đến, chúng ta từ từ tâm sự."

Ông mang theo Chu Cẩn ngồi vào chiếc ghế trước cửa sổ, rót ly nước cho Chu Cẩn, để bình trà xuống. Tiền Nhã Minh vốn nói muốn tâm sự lại nhìn Chu Cẩn nửa ngày cũng không lên tiếng. Chu Cẩn bị ông nhìn đến sợ hãi, trên mặt còn chứa kích động đến trong lòng khó bình yên được.

"Đại bá?" Cậu nhẹ giọng kêu, hai chữ này thoát ra ngược lại là thông thuận hơn nhiều so với ban đầu.

Tiền Nhã Minh rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, trong đôi mắt dường như mơ hồ còn có nước: "Con và Tiền Quân lớn lên thật giống, ta vừa nãy phảng phất từ trên người con nhìn thấy đệ đệ năm đó. Con vừa sinh ra ta liền biết, thế nhưng..." Ông thở dài, trầm mặc một lát rồi rốt cuộc như hạ quyết tâm hỏi, "Con biết năm đó ba ba con là bị Chu Chiêu cưỡng chế đánh dấu không?"

Chu Cẩn do dự gật gật đầu: "Con biết. Sau đó chừng mấy năm liền có con."

Trên mặt Tiền Nhã Minh xuất hiện một loại tức giận bất bình: "Kỳ thực lúc đó ta vẫn đang nghĩ biện pháp mang Tiền Quân về, thế nhưng Chu gia tựa hồ phát hiện ra gì đó, trực tiếp đem em ấy giam lỏng ở nhà. Người của ta mấy lần nỗ lực cứu vớt đều không thành công. Cuối cùng, cuối cùng cư nhiên... chỉ chờ được tin em ấy mất."

"... Ba ba con và đại bá ngài, đến tột cùng đang làm gì?"

"Chúng ta là một tổ chức, cũng có thể nói là một đất nước độc lập thứ ba song song với đế quốc và liên bang."

"Đất nước thứ ba?"

"Đúng." Tiền Nhã Minh nói, "Từ khi nhân loại tiến vào thời đại tinh tế, từ từ sinh ra ba loại tính trạng ABO, làm địa vị Beta có số lượng lớn nhất càng ngày càng rơi xuống."

Ông nhìn Chu Cẩn một mặt bất đắc dĩ: "Kỳ thực tất cả những thứ này vốn cũng có thể chịu đựng được, dù sao muốn chống lại trùng thú và Tinh Đạo, đều phải dựa vào Alpha, nhưng chỉ có AO kết hợp mới có thể sinh ra Alpha. Nhân loại cần sinh tồn trong thời đại tinh tế, cần càng nhiều dũng sĩ hơn tự nhiên cũng chẳng có gì đáng trách. Thế nhưng..."

"Ai, thế nhưng sau đó liền thay đổi cả, Beta càng ngày càng không được coi trọng, càng ngày càng bị kỳ thị. Con có phải đang muốn nói chuyện đã không còn là như trước kia nữa không?" Tiền Nhã Minh lắc đầu một cái, "Đất nước thứ ba của chúng ta gọi là Tân Dương, thời cơ thành lập là bởi vì liên bang và đế quốc sử dụng thịt người làm mồi nhử."

"Thịt người làm mồi nhử?" Chu Cẩn không hiểu rõ chuyện này.

"Khi đó cơ giáp còn chưa được thiết kế ra, cuộc chiến giữa nhân loại và trùng thú vẫn là dựa vào vũ khí nóng nguyên thủy nhất. Sau đó đã có người đưa ra chủ ý, dùng nhân loại làm mồi nhử, dụ dỗ lượng lớn trùng thú tụ tập lại, sau đó sẽ dùng vũ khí, như vậy có thể giảm bớt số lượng vũ trang."

Chu Cẩn kinh ngạc che miệng lại.

"Nhưng đi làm mồi nhử, tự nhiên là địa vị thấp nhất, Beta với số lượng cũng khổng lồ nhất. Nhóm tổ tông thành lập Tân Dương, chính là khi bị tuyển chọn làm "mồi nhử" đó."

Chu Cẩn che miệng không nói ra tiếng, không dám tin tưởng nhìn Tiền Nhã Minh. Tiền Nhã Minh động viên cười cười với cậu: "Rất xin lỗi vì đã để con nghe được chuyện kinh khủng như thế, đối với Omega sau khi sinh ra vẫn luôn tiếp nhận bảo vệ mà nói mấy chuyện này thật sự có chút quá máu me."

Chu Cẩn kinh hoảng gật gật đầu: "Con ở trong sách lịch sử cũng không học qua những thứ này."

"Đó là đương nhiên, hết thảy người thống trị cũng sẽ không đem chuyện hắc ám này công bố với dân chúng. Đối với dân chúng mà nói, chỉ cần biết rằng trong chiến đấu chiến sĩ Alpha đã hi sinh, như vậy là đủ rồi. Mà Beta... cho dù là làm pháo hôi nhưng cũng không cách nào viết xuống dấu vết của mình trong lịch sử."

"Bất quá nhóm tổ tông của chúng ta trốn thoát, đến nơi này, từng chút dựa vào hai tay, xây dựng nên Tân Dương."

Chu Cẩn tựa hồ thật lâu không thể bình tĩnh, cậu duy trì vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiền Nhã Minh. Tiền Nhã Minh rất hài lòng với biểu hiện của Chu Cẩn, tinh quang trong mắt chợt lóe.

Chu Cẩn tay chân luống cuống hỏi: "Kia, vậy tại sao ba ba con lại ở liên bang?"

Tiền Nhã Minh chỉ chờ Chu Cẩn hỏi ra vấn đề này: "Nhóm tổ tông sở dĩ cuối cùng trốn chạy thành công đương nhiên cũng là bởi vì có AO trợ giúp, cuối cùng những người này đến căn cứ với nhóm tổ tông. Nhưng thời điểm bọn họ trốn chạy, vì dùng hết khả năng tăng cao tỷ lệ thành công, cũng không mang nhiều đồ riêng, cho nên thời điểm xây dựng nên Tân Dương sau đó phần lớn chính là vì sinh tồn mà giãy dụa."

"Liên bang và đế quốc thì lại khác, nhiều người mà tài nguyên cũng hùng hậu, lâu dần, Tân Dương ở phương diện khoa học kỹ thuật liền bị bỏ rơi ở phía sau rất xa. Cho nên chúng ta hàng năm đều sẽ phái đi mấy người, trở lại liên bang hoặc đế quốc để học tập khoa học kỹ thuật của bọn họ, sau đó trở về kiến thiết Tân Dương."

"Tiền Quân chính là dưới tình huống như vậy trở lại liên bang, em ấy đem sở học của mình toàn bộ truyền về Tân Dương, cuối cùng nhưng bởi vì bất ngờ phát tình, bị Chu Chiêu đánh dấu, sau đó triệt để bị giam lỏng."

Tiền Nhã Minh nhìn Chu Cẩn cả người đè xuống cảm giác không ngừng run rẩy, phi thường bất đắc dĩ nói: "Tiểu thận trọng, có mấy lời ta mặc dù biết không nên nói ra, thế nhưng con lớn như vậy, ta tin tưởng con cũng nhất định có phát hiện —— ba ba Tiền Quân của con, kỳ thực vẫn là bị Chu Chiêu bức bách ở nhà, thân thể của em ấy vốn liền chưa đủ tốt, cuối cùng hậm hực thành tật, lúc này mới..."

"Đừng nói nữa!" Chu Cẩn rít gào thành tiếng, "Đừng nói nữa!"

Lông mày của Tiền Nhã Minh không khỏi giật giật, không chút khách khí cho Chu Cẩn một đòn nghiêm trọng cuối cùng: "Kỳ thực thân thể của Tiền Quân vẫn luôn rất tốt, sau đó thân thể ngày càng sa sút, ta vẫn luôn hoài nghi có phải là Chu gia biết được chuyện gì. Dù sao, Chu Chiêu khiến Tiền Quân thần phục mà nói là để Tiền Quân ở trước mặt Chu Chiêu không thể có bí mật gì..."

"Không!" Chu Cẩn thống khổ khom người xuống, cậu đem mình cuộn thành một đoàn, dùng sức che kín lỗ tai, từ chối tiếp tục nghe Tiền Nhã Minh nói thêm một chữ nào nữa.

"Tiểu thận trọng, ta biết tất cả những thứ này đối với con mà nói rất khó tiếp thu, dù sao đều là người sinh con ra nuôi con lớn. Thế nhưng ta nhất định phải nói chân tướng cho con biết!"

Chu Cẩn dùng sức che lỗ tai, cũng không biết có nghe vào không.

Tiền Nhã Minh nhếch miệng cười, ngồi xổm xuống bên người Chu Cẩn, ông nhẹ nhàng vỗ lưng Chu Cẩn, dùng một tư thái trách trời thương người nói: "Tiểu thận trọng, bây giờ con đã trở về, tin tưởng đại bá, mọi chuyện đều sẽ tốt lên."

Cảm xúc của Chu Cẩn thực sự quá kích động, nửa ngày đều không thể bình phục. Tiền Nhã Minh gọi Vạn Nghiệp Vi đến đưa Chu Cẩn vào một căn phòng đã được an bài tốt.

Viền mắt của Chu Cẩn phi thường đỏ, nước mắt ức chế không được từ trong mắt cậu rơi xuống, thần sắc cậu thẫn thờ, chỉ là nghe theo an bài của Tiền Nhã Minh, đối với chuyện Vạn Nghiệp Vi đến gần cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiền Nhã Minh mở cửa ra: "Nơi này từng là gian phòng của Tiền Quân, ta tin rằng em ấy nhìn thấy con đi đến nơi này, nhất định sẽ cao hứng vô cùng. Con nghỉ ngơi thật tốt."

Chu Cẩn vẫn luôn nửa cúi đầu bỗng nhiên cả người chấn động, không dám tin tưởng nhìn gian phòng.

Tiền Nhã Minh đúng lúc lùi ra, lưu lại Chu Cẩn một người ở trong phòng.

"Chu Cẩn sẽ tin sao?" Vạn Nghiệp Vi lo lắng hỏi, "Chu Cẩn không giống như những Omega khác."

"Nếu không giống thì lại làm sao? Tiền Quân cũng rất bất đồng, kết quả thì sao?" Tiền Nhã Minh xem thường cười cười, "Chúng ta lúc trước phái người đi, cố ý trước mặt Chu Cẩn tạo ra ảo ảnh rằng Chu Chiêu cưỡng bách y, ký ức tuổi ấu thơ cùng với những gì ta nói bây giờ, hai bút cùng vẽ, cứ xem như Chu Cẩn không hoàn toàn tin ta, nó cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng Chu gia."

"Chúng ta chỉ cần khiến Chu Cẩn cảm thấy điểm khả nghi là có thể thắng được nó. Thời điểm đó cậu lại đánh dấu nó một lần nữa, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết." Tiền Nhã Minh dặn Vạn Nghiệp Vi, "Hai ngày nay cậu nhớ quan tâm Chu Cẩn nhiều hơn một chút, Omega là một chủng loài rất cảm tính, không hẳn thời điểm đó Chu Cẩn sẽ không có chân tâm với cậu. Còn tên Aldrich kia, có thể chết hay sống sót, liền phải xem mệnh của hắn."

Ngay lúc Tiền Nhã Minh đóng cửa lại, nước mắt trong mắt Chu Cẩn không thể kiềm chế được mà chảy xuống. Cậu cũng không hoàn toàn tin tưởng chuyện ma quỷ của Tiền Nhã Minh, nhưng Tiền Nhã Minh nói trúng một điểm, cậu từ nhỏ đã nhìn thấy và nghe được, đều ở trong lòng cậu gieo lên một cây gai. Thân thể của Tiền Quân có lẽ như ngoại giới suy đoán là bởi vì trường kỳ tiêm thuốc ức chế nên đã phá hủy bên trong, nhưng một đường suy nhược xuống, Chu Cẩn cảm thấy một là bởi vì ba ba sinh ra mình, hai liền là bởi vì Chu Chiêu luôn luôn áp chế, làm cho Tiền Quân âu sầu và không còn tham vọng sống nữa.

Vô luận lời Tiền Nhã Minh nói có mấy phần thật sự, lời của ông cũng như một chiếc đao nhọn rạch ra vết tích đẫm máu luôn ẩn náu ở chỗ sâu nhất trong lòng Chu Cẩn.

Một Tiền Quân trong mắt của người khác sống thành một huyền thoại, lại là một người bị lệ thuộc!

Chu Cẩn đứng ở sau cửa, lần đầu tiên tùy ý để chính mình không kiêng dè chút nào thoả thích khóc rống.

"Nguồn năng lượng còn lại năm phần trăm." Giọng nói cứng nhắc của Tranh Vân truyền đến, nhắc nhở Aldrich thời khắc sinh tử cuối cùng sắp xảy ra.

Khi Sean chạy đi, trên màn ảnh còn mơ hồ tán lạc mấy điểm màu cam, bây giờ chỉ còn lại Aldrich một thân một mình. Anh tắt hết các nguồn sáng trong buồng lái, thao tác tự động phụ trợ cũng đều đổi thành tự động thủ, dù vậy, bất quá chỉ có thể chống đỡ không tới năm tiếng.

Aldrich nhanh chóng bẻ cần khống chế, quất bay một con trùng thú đang bay tới. Sau đó cấp tốc hướng sang bên phải, bẻ gãy một cái cánh của con trùng thú đang nỗ lực đột phá khỏi đường phong tỏa. Anh bây giờ đã có thể quất không trượt phát nào, chỉ muốn ra tay liền tất nhiên một đòn tất trúng. Aldrich cảm thấy chính mình có chút thở hổn hển, đây là lượng các-bon-đi-ô-xít đang không ngừng được tạo nên trong buồng lái, anh thậm chí đóng luôn hệ thống điều hòa không khí, vì thế sẽ cảm thấy tay chân của mình đều có chút lạnh băng.

"Thiết lập cơ bản của ngươi rốt cuộc là người nào làm thế?" Aldrich đột nhiên hỏi, "Quá nghiêm chỉnh, trước bước ngoặt như thế cũng không làm trò cười, cho dù là kêu to cứu mạng cũng được mà."

"Thiết lập cơ bản của tôi là Sandy điện hạ đã đặt ra. Loại bước ngoặt này không thích hợp nói chuyện cười, gọi cứu mạng hẳn là cũng không ai nghe thấy."

Aldrich giờ mới hiểu được Ngân Dực tốt đến cỡ nào, phàm là có thể gặp lại Ngân Dực, nhất định không ghét bỏ nó ồn ào nữa. Tranh Vân quả thực một gậy đánh không ra, một rắm không thả, anh đều có một loại ảo giác rằng bản thân đã chết.

Tranh Vân: "Đã có mười mấy con trùng cánh đỏ bay đến."

"Vậy cũng không có biện pháp, nếu nguồn năng lượng này dùng để định vị mà nói, ba tiếng sau đều sẽ chống đỡ được nữa. Tận lực đừng bỏ cuộc, nếu phải chuồn êm..." Vị Nhị hoàng tử này suy nghĩ một chút, "Vạn nhất thật sự phải làm bia tưởng niệm cho ta, hẳn cũng không ai tính toán với ta những chuyện này đâu."

Anh mắt liếc nhìn thiết bị giới hạn, chợt nhớ tới còn chuyện quan trọng chưa làm: "Ta đi đây, tin nhắn Chu Cẩn gửi ta còn chưa có xem đâu!" Anh mở thao tác tự động lên, giơ tay muốn mở thông tin, lại ngay lúc đầu ngón tay sắp đụng tới màn hình thì dừng lại.

"Ai, đây là đang làm gì, lẽ nào ta đây liền tự nhận là muốn chết ở đây sao? Ta phi!" Aldrich nhổ mấy bãi nước miếng, "Chết cái rắm, lão tử kiểu nào cũng phải chống được đến lúc Sean trở lại, muốn lão tử đem Chu Cẩn nhường cho đám cháu kia, cửa cũng không có đâu!"

Aldrich lập tức đoạt lại quyền khống chế: "Tranh Vân, không phải ta nói ngươi, tốt xấu cũng hoạt bát một chút chứ. Âm u đầy tử khí như vậy, ta xém chút nữa đều bị ngươi lây nhiễm!"

Roi hợp kim từ lâu đã bị cắt thành mấy đoạn, Aldrich chọn đoạn dài nhất nắm trong tay, hai tay cùng giơ ra, múa may không hề có khe hở, vẫn cứ đem phụ cận M37 trông coi đến kín kẽ không một lỗ hỏng.

Dụng cụ báo nguồn năng lượng một lần nữa rút ngắn, rốt cuộc chỉ còn lại một phần trăm. Aldrich không ngừng động tác trên tay, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thiết bị giới hạn cá nhân một chút.

"Ngài nên đi vào khoang đào mạng thôi." Tranh Vân nhắc nhở, "Còn một điểm năng lượng cuối cùng, đủ để khoang đào mạng đưa ngài ra ngoài."

Giờ khắc này, roi hợp kim trên tay Aldrich chỉ còn lại một đoạn cuối cùng, anh thẳng thắn ném đi, trực tiếp dùng quyền công kích: "Ngươi biết một hàm nghĩa khác của hoàng thất là gì không?"

"Là gì?"

"Thủ vệ quốc thổ bảo vệ con dân. Huống chi, gần M37 căn bản không có tinh cầu khoang đào mạng có thể hạ xuống. Đi hay không đều chết." Aldrich rốt cuộc quyết định chủ ý, "Tranh Vân, nhớ trước khi đứng lại cho ta ba mươi giây, để ta xem hai tin nhắn."

Tranh Vân không trả lời, dây an toàn trên người Aldrich bỗng nhiên thắt chặt, sau đó ghế dựa lùi về phía sau, Tranh Vân đem anh trói vào trong khoang đào mạng.

"Tranh Vân!"

"Thiết lập của tôi là thời khắc nguy cấp nhất định phải đưa người lái đi." Tranh Vân nói, nắp khoang đào mạng mở ra, Aldrich lập tức bị Tranh Vân bắn ra ngoài.

Như Aldrich phân tích, gần M37 cũng không có tinh cầu nào thích hợp để hạ cánh, ở tình huống bình thường anh chỉ có thể trôi nổi trong không gian chờ cứu viện. Nhưng tình huống thực tế càng thêm gay go, sau khi Aldrich bị Tranh Vân bắn ra không bao lâu, liền bị trùng thú tán loạn chung quanh nhìn theo.

Anh trơ mắt nhìn một con sâu cánh đỏ há to miệng muốn vọt tới chỗ anh, nhưng anh thì bị trói trong khoang đào mạng không thể động đậy. Aldrich không để ý đến con sâu kia nữa, anh không nói hai lời lập tức mở thiết bị giới hạn cá nhân ra, mở tin nhắn Chu Cẩn gửi cho mình. Là một tấm hình, Aldrich dùng vài giây mới nhận ra dưới tiếng chói tai khi khoang đào mạng bị trùng thú gặm cắn, đây hẳn là chân trái của Ngân Dực.

"Đây là Ngân Dực sau khi cải tiến à?" Aldrich nghĩ, "Đáng tiếc phụ lòng Chu Cẩn một phen rồi."

Lồng pha lê của khoang đào mạng đã có vết rạn nứt, không đến mười giây nữa sẽ triệt để vỡ tan, thời điểm đó anh là bị áp lực âm hút đi hay là bị trùng thú ăn mất, vậy còn phải nhìn biểu hiện của con trùng thú cánh đỏ này.

Ngay lúc Aldrich muốn gửi một tin nhắn với Chu Cẩn, trùng thú cánh đỏ vốn tính toán hưởng dụng bữa tiệc lớn đột nhiên bị đánh bay, một vòng bong bong trong suốt nhanh chóng bao lấy khoang đào mạng, chút nguy hiểm khi lồng pha lê vỡ tan và Aldrich bị áp lực âm hút đi bị loại bỏ.

Một cánh tay to lớn đem khoang đào mạng và Aldrich đồng thời vớt lên, nhét vào trong buồng lái.

Giọng nói của Ngân Dực truyền đến: "Có nhớ tui có thương tui không? Có cảm thấy tui đã trở nên soái muốn chết rồi hay không!"

"Soái!"

Aldrich trở về từ cõi chết, lúc này mới cảm thấy toàn thân mình đều có chút như nhũn ra. Anh từ trong khoang đào mạng đi ra, dây thần kinh của Ngân Dực lập tức kết nối với anh, trong phút chốc, Aldrich cảm thấy chính mình phảng phất là biến thành Ngân Dực. Anh duỗi hai tay ra, cảm giác trong đầu mình so với dĩ vãng càng rõ rệt hơn.

Niềm tin của Aldrich hơi lay động, lập tức cảm thấy chính mình bay ra ngoài, khác với những gì anh thấy được trong Ngân Dực của dĩ vãng, hiện tại anh cảm thấy thật sự chính mình đang bay, thậm chí cảm giác bụi trần trong vũ trụ nhào vào mặt cũng vô cùng chân thực.

Một khi bọn trùng thú nhìn thấy bọn họ thì lập tức nhào tới, Aldrich nhấc chân phất tay, bảy, tám con trùng thú chốc lát bị đánh phế, móng vuốt còn đang giãy dụa cũng không thể khống chế thân thể, chỉ có thể nghiêng lệch tung bay trong vũ trụ.

Aldrich khó giải thích biết Ngân Dực cần phải gia tăng vũ khí, ngay lúc anh nghĩ như vậy, hai tay Ngân Dực trong chớp mắt biến thành hai cây súng kích quang, laser từ giữa bắn ra, bọn trùng thú tụ tập cùng nhau lập tức liên miên bị cắt thành hai đoạn. Không quá mấy phút, trùng thú vốn dày đặc giảm mất một phần ba.

"Nhanh khen tui coi!" Ngân Dực gào gào kêu lên, "Tui có phải là rất tuyệt hay không! Từ bây giờ tui chính là chiến thần đệ nhất vũ trụ đó!"

Nụ cười rốt cuộc trở về trên mặt Aldrich: "Vâng vâng vâng, ngươi là nhất."

"Tui hiện tại chính là cơ giáp duy nhất có thể biến thân tự do giữa toàn bộ vũ trụ đó! Vừa nghĩ tới tui cư nhiên trâu bò như vậy, tui cũng rất mừng thay cho ngài nha!"

Nếu lúc trước Aldrich phỏng chừng muốn tự phản ánh tại sao bản thân lại thiết lập cho Ngân Dực kém như vậy, nhưng bây giờ xem ra, thực sự là tuyệt vời đến hết nói.

Anh liếm liếm đôi môi khô khốc: "Chúng ta thừa thế xông lên đem những thứ này diệt đi, sau đó lại nhìn xem Chu Cẩn gửi tin nhắn gì cho ta."

Dịch Minh và Michelson ngồi trong buồng lái của Phong Nhẫn, trái phải nhìn binh sĩ tác chiến Aldrich lại không buông tha một con trùng thú nào, phi thường cảm khái nói: "Xem ra không cần hỗ trợ, cũng không uổng phí chúng ta tăng ca thêm một chút để sớm tạo ra hợp kim."

Michelson mím môi nhìn ông: "Ta có một vấn đề."

Dịch Minh từ khi hoàn thành công việc cải tiến Ngân Dực xong, tâm tình liền chuyển biến tốt, tiện thể cũng bớt đánh Michelson lại.

"Nói."

"Sau này làm sao nói với hắn Chu Cẩn bị người ta bắt cóc? Đối phương còn không cần tiền chuộc không tiết lộ mục đích, trói người lại nhưng ngay cả một chút tin tức cũng không có đây?"

Dịch Minh: "..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui