Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Cánh cửa cảm xúc một khi đã thả lỏng sẽ như nước lũ dâng trào, không có cách nào ngăn cản. Chu Cẩn đều không biết mình đã khóc bao lâu, cậu dường như muốn đem hết những nỗi buồn bực, bất mãn, nghi hoặc đã nín lại trong lòng của những năm này phát tiết ra ngoài, nhất thời dĩ nhiên không có cách nào khống chế được bản thân. Hình ảnh thơ ấu dưới tình trạng khóc thút thít hiện ra trước mắt cậu, Tiền Quân càng ngày càng suy yếu, Tiền Quân sầu não uất ức, cuối cùng là Tiền Quân thậm chí ngay cả nhìn cậu hay giơ tay lên đều không làm được...

Chu Cẩn chỉ cảm thấy toàn thân đều đang run rẩy, bản thân luôn kiểm soát tâm tình nhiều năm nay vào giờ khắc này hoàn toàn mất hiệu lực. Cậu dựa lưng vào cửa, chậm rãi trượt ngồi dưới đất. Trong nháy mắt khi cậu đem đầu vùi vào đầu gối, phía dưới bàn làm việc chợt lóe lên một vệt đèn đỏ.

Năm chữ "máy giám sát ban đêm" nhảy vào đầu Chu Cẩn, cậu duy trì tư thế không nhúc nhích, thân thể vẫn đang run rẩy, nước mắt còn đang rơi nhanh, nhưng một tia đèn đỏ này cơ hồ lại như một chiếc đao nhọn cắm vào lòng cậu.

Mọi cử động của mình đều nằm trong mắt của đối phương, còn có Vạn Nghiệp Vi ở trong đó như hổ rình mồi nhất định muốn thắng được...

"Thời gian không nhiều lắm, Chu Cẩn. Mày phải nhanh chóng phấn chấn lên." Chu Cẩn một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, mãi đến lúc thân ảnh Tiền Quân trước mắt dần dần mơ hồ, thay vào đó chính là quả đầu màu vàng, "Còn thằng ngốc này nữa..."

Chu Cẩn tự giam mình trong phòng hai ngày, trong thời điểm đó, mỗi ngày Vạn Nghiệp Vi đều tới đưa cơm cho cậu, mặc dù đối phương nghĩ tất cả biện pháp để khuyên bảo thật tốt, nhưng Chu Cẩn luôn mượn cớ khẩu vị của mình không tốt, ăn vài miếng liền không động đũa nữa. Vạn Nghiệp Vi nhìn cơm nước mỗi ngày cơ hồ không hề nhúc nhích, nội tâm không nhịn được lo lắng, khẩu khí liền có thêm mấy phần cứng rắn: "Hôm nay em cơ hồ đều chưa ăn gì, tốt xấu gì cũng ăn một chút đi."

Chu Cẩn ngồi trước bàn, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Vạn Nghiệp Vi, trong giọng nói không tự chủ được mang theo một chút oan ức: "Tôi thật sự ăn không vô, hơn nữa..."

Chu Cẩn ở chung với Vạn Nghiệp Vi, hoặc là thận trọng mà khách sáo, hoặc sẽ phòng bị mà xa cách, chưa bao giờ nửa oán giận nửa làm nũng như vậy, Vạn Nghiệp Vi nhớ lại câu "không hẳn là không có chân tâm" kia của Tiền Nhã Minh, tâm tình bỗng nhiên tốt lên: "Hơn nữa cái gì?"

Chu Cẩn tựa hồ ý thức được chính mình không thích hợp, nhanh chóng xoay chuyển, nổi giận dùng gáy đối diện với Vạn Nghiệp Vi, lộ ra mảnh da dẻ trắng mịn sau gáy.

Vạn Nghiệp Vi từng xém chút nữa đã triệt để cắn xuống nơi đó đột nhiên cảm thấy hàm răng của mình thật ngứa.

"Hơn nữa, thực sự không hợp khẩu vị."

Dấu ấn Aldrich lưu lại trên người Chu Cẩn nhiều lắm hai ngày nữa sẽ hoàn toàn biến mất, nghĩ đến đây, tâm tình của Vạn Nghiệp Vi càng vui vẻ.

"Quá khó ăn." Chu Cẩn oán giận đem Vạn Nghiệp Vi kéo về thực tế.

Chu Cẩn vẫn dùng để sau gáy đối diện với Vạn Nghiệp Vi, giọng nói trong trẻo hòa chút mềm mại: "Ba ba tôi cũng nói cơm nước khó ăn, nhiều năm như vậy, nơi này thực sự là một chút cải tiến cũng không có."

Trên bàn làm việc có một quyển nhật ký, là chữ viết khi Tiền Quân còn nhỏ, cả quyển nhật ký ngoại trừ ăn gì chơi gì thì chẳng còn gì nữa cả, trong đó số lần xuất hiện của Tiền Nhã Minh đặc biệt nhiều. Đây cũng là nguyên nhân Tiền Nhã Minh đặc biệt để quyển nhật ký ở nơi dễ thấy. Chu Cẩn quả nhiên không chịu đựng được mê hoặc "biết rõ cuộc đời của ba ba", trong máy giám sát thấy cậu ngồi nửa buổi tối trước bàn đọc sách, lăn qua lộn lại đem quyển nhật ký này nhìn mấy lần.

Vạn Nghiệp Vi thật cao hứng khi thái độ của Chu Cẩn dần dần mềm mại hẳn đi, nhưng đối với chuyện cơm nước này cũng không có biện pháp gì. Tân Dương cơ hồ đem hết thảy tài nguyên đều đầu tư vào trong các hạng mục nghiên cứu, luôn là tối đa hoá lợi ích của vật dụng. Nhưng sản xuất dịch dinh dưỡng đối với Tân Dương mà nói cần một lượng đầu tư rất lớn, lúc này mới bảo lưu ngành nông nghiệp nguyên thủy nhất. Chính vì như thế, trình độ cơm nước cũng vẫn luôn làm đến mức độ không đến nỗi khó ăn. Không có cách nào thỏa mãn một Chu Cẩn từ nhỏ lớn nên trong nhà tướng quân ở liên bang là điều khó tránh khỏi.

Vạn Nghiệp Vi phạm vào điểm khó, tuy rằng hắn rất muốn cho Chu Cẩn ăn nhiều một chút, nhưng thực sự biến không ra cơm nước ngon miệng: "Bằng không để tôi suy nghĩ biện pháp một chút nhé?" Lời nói này ngay cả bản thân Vạn Nghiệp Vi cũng không tin, vạn nhất Chu Cẩn đáp ứng...

"Không cần không cần!" Chu Cẩn liền cự tuyệt ngay lập tức, thậm chí quên mất vừa nãy bản thân không thích hợp mà xoay người đứng lên, "Quá phiền toái, huống chi quả thật là khẩu vị của tôi không tốt, nếu anh làm vậy, tôi chỉ sợ cũng ăn không hết mấy món đâu."

"Hay là thôi đi."

Cứ việc Chu Cẩn nỗ lực khống chế, Vạn Nghiệp Vi vẫn nhạy cảm bắt được ý tứ tự giận mình trong giọng nói của cậu.

"Chu Cẩn?" Hắn nghi hoặc nhìn đối phương.

Chu Cẩn phảng phất còn đang hoảng hốt hoàn hồn lại, cậu liền biến trở về trạng thái Vạn Nghiệp Vi quen thuộc nhất, mang theo xa cách mà khách sáo nói: "Nói chung không cần làm phiền. Sau này tôi sẽ tận lực ăn nhiều một chút."

Hoài nghi trong lòng Vạn Nghiệp Vi càng sâu, nhưng Chu Cẩn cũng không cho hắn cơ hội, cậu uyển chuyển hỏi Vạn Nghiệp Vi: "Tôi muốn nghỉ ngơi, Vạn..." Chu Cẩn ý thức được lại gọi trung đoàn trưởng tựa hồ không thích hợp, đúng lúc dừng lại, sửa lại xưng hô thích hợp, "Vạn tiên sinh còn có việc?"

Vạn Nghiệp Vi thở dài, bưng mâm thức ăn cơ hồ không được đụng đến trên bàn mang ra ngoài.

Hắn đem mâm thức ăn mang vào nhà bếp, quay người lại đi đến phòng làm việc của Tiền Nhã Minh. Tiền Nhã Minh đang ngồi trước bàn, vừa uống nước vừa nhìn máy giám sát.

"Em ấy hiện tại đang làm gì?"

Tiền Nhã Minh ra hiệu Vạn Nghiệp Vi tự xem: "Còn không phải đang xem chuyện cũ năm xưa của ba ba nó à."

"Tôi cảm thấy em ấy có việc gạt tôi." Chu Cẩn trong máy giám sát ngồi thẳng tắp, đang chuyên tâm liếc nhìn quyển nhật ký trên bàn.

Tiền Nhã Minh tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân tréo nguẩy, thảnh thơi nói với Vạn Nghiệp Vi: "Có việc gạt cậu mới đúng chứ, một người như Chu Cẩn vậy, nhất định không dễ dàng tin tưởng người khác, khắp nơi đều sẽ nhấc lên một chút phòng bị. Ta đem cái chết của Tiền Quân đổ lỗi lên người Chu gia, hơn nữa khi còn bé nó cũng nghe thấy nhìn thấy, nó nhất định trong lòng sinh ra nghi ngờ."

"Nếu nó là đồ ngu, lúc này hoặc là một chữ không tin cố chấp với chúng ta đến cùng, hoặc sẽ lá mặt lá trái, cùng chúng ta giao hảo bằng mọi cách. Nếu là như vậy, ta cũng sẽ không phí hết tâm tư đem nó mang về như vậy."

"Cậu xem nó khóc lâu như vậy, tâm tình cơ hồ hỏng mất, hiện tại mới hòa hoãn một chút, lúc này đúng là thời điểm mấu chốt mà nội tâm nó giãy dụa, cậu quan tâm nó nhiều hơn một chút, còn lại không cần nhiều lời. Trong phòng đều là đồ vật của Tiền Quân, chờ ngày nào đó nó chủ động mở miệng muốn hỏi ta chuyện của Tiền Quân, liền đại biểu nó đã có bảy, tám phần mười tin tưởng chúng ta."

Tiền Nhã Minh một bộ dáng nhất định muốn thắng: "Tiền Quân năm đó không đấu thắng ta, con trai của y tự nhiên cũng không thể!" Ông vỗ vỗ Vạn Nghiệp Vi, "Nếu thực sự không được, liền cưỡng chế khơi ra cơn phát tình của Chu Cẩn, cậu triệt để đánh dấu nó, cũng giống như trước vậy. Chỉ là thời điểm đó, cuộc chiến giữa chúng ta và liên bang cũng sẽ trở nên tích cực hơn thôi."

Chu Cẩn trong máy giám sát đem quyển sổ kia lật hết, cậu đứng lên, tinh tế nhìn tủ sách cạnh bàn làm việc từng chút. Bên trong đều là bút ký trước năm Tiền Quân mười tám tuổi, Chu Cẩn chọn lựa, vẫn lấy mấy quyển nhật ký của Tiền Quân ra.

"Cậu xem, thứ nó lấy tất cả đều là nhật ký của Tiền Quân, Tiền Quân thời đại thiếu niên quả thực như ánh sáng mặt trời vậy, so với Tiền Quân mà nó nhìn thấy kia quả thực là trên trời dưới đất. Yên tâm đi, cây gai kia ta đã chôn ở trong lòng Chu Cẩn suốt mười mấy năm, nó vốn sẽ không thể dễ dàng nhổ ra như vậy, hiện tại lại càng không thể."

"Về phần nó gạt chúng ta cái gì, không ngại chờ xem. Đúng rồi, nó vừa nói cơm nước khó ăn?" Tiền Nhã Minh thấy Vạn Nghiệp Vi gật đầu, nhếch miệng cười xem thường, "Thật sự giống với ba ba nó y như đúc."

"Tôi đi tìm một chút đồ hợp khẩu vị của em ấy."

"Không cần." Tiền Nhã Minh ngăn cản Vạn Nghiệp Vi, "Nó và ba ba nó giống nhau, đều là những kẻ dối trá. Nó sẽ nhịn xuống."

Vạn Nghiệp Vi có chút không đành lòng, đoạn đường này Chu Cẩn đã gầy đi trông thấy, bây giờ cơm nước liền không hợp khẩu vị của cậu —— hắn cũng từng sinh hoạt ở liên bang, so với liên bang, thức ăn của Tân Dương xác thực phi thường khó ứng phó.

Nhưng Tiền Nhã Minh căn bản không lưu ý chuyện này, ông ở phương diện ăn, mặc, ở, đi vẫn luôn là chủ nghĩa cực giản, chính là một tủ sách này, cũng là vì giả vờ giả vịt. Trên thực tế ông căn bản không có nghiêm túc lật xem bất kỳ một quyển nào. Lời oán giận của Tiền Quân và Chu Cẩn dưới cái nhìn của ông hoàn toàn là một loại tính tình lập dị của Omega thôi.

"Chu Cẩn kiên quyết sẽ không để cho bản thân chết đói, Vạn Nghiệp Vi, cậu đem tâm tư đặt ở nơi như thế, không bằng sau này chuẩn bị sớm, chúng ta sẽ không chờ quá lâu đâu."

Ba ngày không ngủ không ngớt tụ lại, đôi môi của Aldrich đã hoàn toàn nứt ra, Dịch Minh chuẩn bị kỹ càng dịch dinh dưỡng để anh một hơi uống năm tuýp, lúc này mới cảm thấy chính mình ổn hơn một ít.

Khi Sean mang theo tiếp viện của đế quốc đến, toàn bộ phụ cận M37 cơ hồ chỉ còn lại hài cốt của trùng thú. Thân ảnh màu trắng bạc của Ngân Dực dị thường dễ thấy giữa vũ trụ màu đen, Sean rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo chạy đến đúng lúc.

Nhưng vào lúc này, hai tay Ngân Dực bỗng nhiên dài ra, cuối cùng biến thành cánh tay dài gấp sáu lần so với bình thường, ở hai phương hướng khác nhau bắt được hai con trùng thú đang nỗ lực chạy trốn, sau đó hai tay rút ngắn, khi rút ngắn đến chỉ còn lớn gấp ba lần lúc thường, một bên cánh tay nhô ra, biến thành một chiếc pháo lượng tử ngắn, không chút khách khí đem hai con trùng thú ở khoảng cách gần bắn thành mảnh vụn.

Sean: "..."

Sau khi đem trùng thú giải quyết triệt để xong, Aldrich rất nhanh chóng nhận được yêu cầu truyền tin của Sandy, anh huýt sáo nhấn vào nút nhận, cũng căn bản không rảnh cùng Sandy chào hỏi, không thể chờ đợi được nữa mở ra tin nhắn khác Chu Cẩn gửi tới mà anh chưa kịp đọc.

"Hoàng đế bệ hạ gửi thứ gì đến vậy?"

Nụ cười trên mặt Aldrich cơ hồ không ngừng được, anh không chút khách khí đánh gãy Sandy muốn hỏi tình huống: "Đại ca, phụ hoàng gửi gì cho Chu Cẩn vậy?"

Sandy một bụng nghi vấn cau mày mờ mịt hỏi: "Tặng đồ?"

"Chu Cẩn gửi tin nhắn hỏi em phụ hoàng gửi cho em ấy thứ gì." Thời điểm bản thân chém giết ở tiền tuyến, lão Lorrin còn nhớ giúp mình lung lạc Chu Cẩn, thật sự là một người ba phi thường hiểu ý.

"Không có. Anh có thể khẳng định." Sandy nói như đinh chém sắt, "Đường tổng thống của liên bang phát hàm yêu cầu chúng ta hỗ trợ cung cấp Thiết Giáp độc ngao, anh luôn luôn ở ngoài thu nhặt, một con cũng không tìm được. Đối phương nói rất rõ ràng, đây là vì dùng để cải tiến Ngân Dực, toàn bộ đế quốc trên dưới bất quá lục soát được một con, còn chưa kịp đưa tới. Thời điểm như thế này phụ hoàng làm sao có thể có tâm tư làm vậy nữa."

Aldrich nghe được điểm hỗn loạn: "Ngân Dực không phải đã cải tiến xong rồi sao? Còn được trả lại cho em rồi nè." Nếu không chỉ sợ anh cũng đến để vội vàng nhặt xác em thôi.

"Ngân Dực, ngươi biết có chuyện gì đang xảy ra không?"

"Vừa nãy tui không có cơ hội nói, Chu Cẩn tiên sinh bị bắt cóc rồi!" Rốt cuộc hỏi nó, Ngân Dực luôn luôn tìm cơ hội xen mồm vào nhanh chóng nói, "Thủ vệ nói có người đến thông báo để Chu Cẩn tiên sinh nhận Thiết Giáp độc ngao, còn nói đế quốc cũng đưa vài con lại đây, hoàng đế bệ hạ thuận tiện mang theo một đống đồ, muốn Chu Cẩn tiên sinh qua ký nhận! Sau đó Chu Cẩn tiên sinh liền mất tích!"

Dịch dinh dưỡng chưa kịp vứt trên tay bị Aldrich bóp thành một đống, nét thoải mái vui mừng trên mặt nhất thời không thấy bóng dáng đâu: "Không phải nói Thiết Giáp độc ngao chỉ dùng để cải tiến ngươi sao? Dưới tình huống số lượng không đủ như vậy thành công bằng cách nào?"

"Sau khi Chu Cẩn tiên sinh mất tích ngày thứ hai, một gói bưu kiện được gửi đến chỗ Dịch Minh tiên sinh. Nhưng Dịch Minh tiên sinh cũng không có mua bất kỳ đồ vật gì, mọi người trước kia cho rằng bọn cướp gửi đến, kết quả mở ra, là mười mấy trung khu thần kinh của Thiết Giáp độc ngao."

"Ai gửi?" Sandy và Aldrich đồng thời hỏi.

"Không biết, mọi khởi nguồn chỉ có thể lần ra từ chiếc kho bị bỏ đi ở hệ Kỳ Lân, nhiều hơn nữa cũng chưa có. Dịch Minh tiên sinh xét nghiệm xong vẫn quyết định sử dụng chúng. Đồng thời vận động hết thảy bếp nung có thể dùng được, lúc này mới đem công tác cải tiến ép thành chín ngày."

Mọi thứ Ngân Dực nói tới đều lộ ra tia hồi hộp, mỗi điểm mấu chốt đều không thể liên hệ tới. Aldrich lập tức kết nối với Dịch Minh, Dịch Minh đang cùng Michelson mắt to trừng mắt nhỏ suy tính phải nói thế nào mới có thể khiến Aldrich không đến nỗi mất lý trí, sau một khắc, hình chiếu của anh đã nhảy lên.

"Chu Cẩn mất tích đến cùng là xảy ra chuyện gì? Hiện tại có tin tức của em ấy không?"

Hai người nhìn nhau, làm sao lại quên mất Ngân Dực. Dịch Minh cẩn thận từng li từng tí một quan sát, phát hiện thần sắc của Aldrich vẫn hoàn hảo, thở phào nhẹ nhõm.

"Đối phương không có tin tức gì, người mang Chu Cẩn đi vốn là một tên hộ vệ bên người Tề Dương. Chẳng ai nghĩ tới hắn sẽ làm chuyện như vậy, Tề Dương đã bị nhốt lại tra hỏi. Nhưng chúng tôi vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì."

"Đồ vật là ai gửi cũng không tra ra được?"

"Không tra được." Dịch Minh cảm thấy ngoại trừ chế tạo cơ giáp, bản thân ở những phương diện khác hoàn toàn là một tên vô dụng, "Người liên bang đem nhà kho kia lộn ngược lại, cũng không tìm được dấu vết nào. Nhưng trung khu thần kinh được đưa tới không có tay chân, người nhận còn viết tên của tôi, tôi cảm thấy..." Dịch Minh do dự một chút, vẫn nói, "rất có thể là chữ viết của Chu Cẩn."

Đôi mắt của Aldrich đột nhiên sáng lên, như thể anh lập tức ý thức được chuyện gì đó quay người quét mắt nhìn bốn phía một vòng: "Sandy, nơi này một con Thiết Giáp độc ngao đều không có."

Sandy chưa từng thấy Aldrich như vậy, mắt sáng như đuốc, cũng không nhìn ra là đang suy nghĩ gì, cả người toả ra khí tràng lại làm cho người ta khó giải thích được cảm thấy có thể tin cậy. Cái tên Aldrich ăn mặc lòe loẹt ở quán rượu theo người ta tranh giành tình nhân đến ra tay đánh nhau kia cùng với người ở trước mắt này phảng phất chỉ là trùng tên trùng họ.

Được Aldrich nhắc nhở, Sandy luôn luôn ở tiền tuyến cũng ý thức được vấn đề.

"Thiết Giáp độc ngao chính là rất khó tìm, toàn bộ liên bang và đế quốc chỉ sợ gian nan đến mấy cũng sẽ tìm không ra. Dịch Minh, muốn bao nhiêu?"

"Chừng bảy con trưởng thành gì đó."

"Bảy con... Dù tìm được trong chợ đêm, kết quả liên bang và đế quốc cũng đều tìm đến mệt như vậy. M37 bùng nổ trùng triều ở mức độ này, trong đó lại không có một con Thiết Giáp độc ngao, thực sự quá bất bình thường." Aldrich nghiêm mặt nói, "Sandy, sợ là chúng ta gặp phải phiền toái lớn rồi."

Sandy đối với Aldrich triệt để thay đổi như vậy vô cùng vui sướng, đặc biệt là phối hợp với bối cảnh thi thể trùng thú tứ tan trên đất như vầy, làm cho hắn càng cảm thấy lão Lorrin xác thực không sai, Aldrich quả thật là ứng cử viên tốt nhất cho ngôi vị thái tử.

"Không quản đối phương muốn làm gì, anh cũng sẽ không để bọn họ thực hiện được." Sandy nói, "Anh sẽ phối hợp với em, tăng cao cảnh giới."

"Không." Aldrich một lời từ chối, "Sandy, em chưa bao giờ thích hợp trở thành một người lãnh tụ để trù tính toàn cục cả. Đó căn bản là những thứ anh am hiểu nhất."

Sandy đầy nhiệt huyết trong nháy mắt bị rót lạnh thấu tim, nhưng Aldrich còn nói tiếp: "Hiện tại em muốn đi một nơi, nơi này liền giao cho anh vậy."

Aldrich kiểm tra nguồn năng lượng của Ngân Dực một hồi, sau khi liên tục nói gặp lại rồi cũng phi thường thẳng thắn bỏ xuống trọng trách mà rời khỏi. Ngân Dực sau khi cải tiến xong tốc độ liền nhanh lên không ít, thành viên vệ đội chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của Ngân Dực sau vài giây liền biến mất khỏi tầm mắt.

Sandy: "..."

"Ta nghỉ ngơi một chút." Mấy ngày không chợp mắt, lữ trình kế tiếp đã định là sẽ không an bình, Aldrich nhất định phải bảo trì trạng thái tốt nhất của bản thân, "Ngân Dực, mục tiêu là Hắc Giác tinh. Sau đó, giúp ta gọi điện thoại cho Chu Hạ tướng quân."

Ngân Dực nhanh chóng gọi Chu Hạ, nhưng liên tiếp gọi ba lần, đều không có người nhận máy.

"..." Aldrich cưỡng bách chính mình không nên nghĩ theo hướng xấu, việc cấp bách chính là đi đến Hắc Giác tinh rồi lại nói.

Anh gửi tin nhắn cho Chu Hạ, nói cho ông biết anh đang tra tìm hành tung của Chu Cẩn, nếu như Chu Hạ có tin tức gì, mong ông nhất định tự nói với mình.

Làm xong tất cả, Aldrich nhìn xuống thời gian: "Ngân Dực, đến Hắc Giác tinh nhớ đánh thức ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui