Tự phá hủy Kim Đan còn sống là không có khả năng, Liễu Lâm Xuyên quyết tâm có chết cũng phải ôm ma tu cùng đồng quy vu tận, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chính mình còn có khả năng sống lại lần nữa, cho nên khi nhìn đến bầu trời xanh thẳm sáng sủa cùng với bóng cây loang lổ hắn liền mở to mắt, còn tưởng rằng chính mình là đang nằm mơ.
Cái mũi ngửi được một mùi cỏ xanh nhàn nhạt, lòng bàn tay truyền đến một cảm giác thô ráp, chính mình giống như nằm ở trên một bãi cỏ.
Liễu Lâm Xuyên theo bản năng mà nghiêng đầu đi, ánh vào mi mắt chính là một cây đại thụ cao ngất che khuất bầu trời, mang theo hương cỏ cây tươi mát trong rừng thấm nhập vào phổi.
Hắn không khỏi mà hít sâu một hơi,lồng ngực cảm giác được không khí tươi mát liền cảm thấy tràn ngập vui sướng.
Kỳ quái, hắn rõ ràng là đang cùng ma tu kia ở trong khung cảnh ác chiến, như thế nào lại đến khu rừng này? Huống chi rõ ràng hắn nhớ chính mình đã tự phá hủy Kim Đan, như thế nào còn có thể lưu lại một cái mạng?
Hắn thử đứng dậy, muốn đi đến rừng rậm mỹ lệ, lại cảm thấy chân trái truyền đến một trận đau nhức.
Hắn kinh ngạc cuối đầu, phát hiện chính mình đang mặc một bộ quần áo kiểu dáng cổ quái, chân trái của hắn hiện ra một hinh dáng vặn vẹo, xem ra là gãy xương.
Này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Liễu Lâm Xuyên một bụng đầy nghi vấn cuối đầu nhìn bản thân liền thấy dáng người nhỏ đi một vòng, thình lình phát hiện này thế nhưng không phải thân thể của hắn!
Hắn trước kia luôn là bộ dáng tuổi trẻ tương đối mạnh mẽ, hơn nữa thân hình trải qua trường kỳ rèn luyện linh khí, có vẻ cứng cõi mà đĩnh bạt.
Chính là, thân thể trước măt, thanh nộn yếu ớt lại chưa phát dục hoàn toàn, này tuyệt đối không phải là thân thể của hắn.
Nếu không phải chân trái không ngừng truyền đến đau đớn, hắn chỉ sợ còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ.
Chẵng lẽ sau khi hắn tự hủy Kim Đan, nguyên thần vô thức đoạt người nào đó để thế thân sao?
Trong lúc suy tư, Liễu Lâm Xuyên chỉ cảm thấy đầu đau lợi hại, cũng không biết có phải đụng ở nơi nào rồi hay không.
Đột nhiên, hắn nghe thấy một tiếng gầm gừ thuộc về dã thú, trong lòng hơi hơi chấn động, một cảm giác sợ hãi sâu sắc nảy lên trong lòng.
Liễu Lâm Xuyên hơi hơi nhăn mi lại, Tu Chân giới kỳ thật cũng có không ít phân tranh, tu sĩ đấu pháp khí, đến trời đất đều phải biến sắc, hắn gặp qua không ít trạn đấu giữa các thế lực trong giang hồ tranh đoạt địa vị, ngay cả yêu thú ngàn năm đứng ở trước mặt hắn, hắn đều có thể mặt không đổi sắc, chỉ bằng dã thú này gào rống âm thanh căn bản không có khả năng khiến cho hắn có phản ứng gì, càng không cần phải nói sợ hãi.
Này là sự sợ hãi từ đáy lòng, chỉ sợ là thuộc về ý thức nguên chủ của thân thể này đi.
Hắn không biết nơi này là chỗ nào, cũng không biết thân phận thân thể này là cái gì, nhưng hiện giờ tự đi hỏi này đó không có ý nghĩa, tới đâu hay tới đó, hết thảy thuận theo tự nhiên, hắn tin tưởng về sau sẽ tìm được đáp án.
Hiện nay việc cấp bách đó là rời khỏi nơi này, vừa rồi âm thanh dã thú gào rống cùng với trong lòng truyền đến chấn động đều nói cho hắn, vị nguyên chủ kia sợ hãi dã thú ở phụ cận.
Hắn hiện giờ đã thay đổi thân xác, không còn tu vi cùng pháp bảo bang thân, thân thể gầy yếu đơn bạc, còn bị thương một chân, căn bản không thể cùng dã thú kia đối kháng, vì không để chết thêm một lần, vẫn là tìm cái địa phương an toàn trốn tốt vào.
Hắn đem đai lưng cởi ra, tìm một nhánh cây, cố định chỗ chân trái bị gãy xương, dồn lực chống hoàn toàn vào đùi phải, lảo đảo lắc lư đứng lên, từng bước một gian nan hướng tới nơi ngược lại với nơi âm thanh dã thú gào rống truyền đến, mỗi một bước đi đều làm hắn sinh ra đau đớn xuyên tim.
Đi đến rốt cuộc đứng lại mới thôi, Liễu Lâm Xuyên thở hổn hển ngồi xuống ở một cây đại thụ, quay đầu lại nhìn phương hướng mình vừa tới, nhìn ra chính mình vừa rồi mất nửa ngày, cũng bất quá đi ra khoảng cách vài trăm thước thôi.
Hắn thở dài, nhìn về phía chân trái bị thương của chính mình, như vậy đi xuống, hắn khi nào mới có thể từ khu rừng này đi ra ngoài đây?
Bỗng nhiên trong đầu hắn linh quang chợt lóe, nếu hắn có thể dẫn khí nhập thể, tới Luyện Khí kỳ, liền có thể sử dụng một ít pháp thuật đơn giản nhất, tốt xấu cũng có thể bảo đảm chính mình an toàn vô sự, tuy rằng không biết thân thể này tư chất như thế nào, nhưng thử một lần luôn là không sao.
Nghĩ đến đây, hắn liền nhắm hai mắt lại, vận chuyển khởi Huyền Thiên Môn nội môn tâm pháp Hỏa Vân Quyết, dồn khí vào đan điền, bắt đầu cảnh giới linh hồn tĩnh tâm.
Hắn đem kinh mạch trong cơ thể toàn bộ mở ra,cũng thông hiểu đạo lí, cuối cùng mới bắt đầu cảm thụ linh khí bốn phía, chuẩn bị dẫn khí nhập thể.
Làm hắn vạn lần không ngờ chính là, linh khí thế giới này thế nhưng dư thừa như thế, hắn chẳng qua mới mở ra lỗ chân long toàn thân, liền cảm giác được linh khí từ bốn phương tám hướng dũng mãnh vào trong cơ thể hắn.
Hắn vội vàng đình chỉ công pháp vận chuyển, bắt đầu nghĩ cách tiêu hóa linh khí đang trướng phá trong đan điền của chính mình.
Hắn chậm rãi dẫn đường khí du tẩu ở trong cơ thể này, vận khí đi tới đi lui thành tuần hoàn, cuồn cuộn không ngừng, sinh sôi không thôi.
Không biết qua bao lâu, thời điểm hắn lần nữa mở to mắt, hăn cảm giác được thân thể tràn ngập lực lượng, tai thính mắt tinh, trừ bỏ một cái chân trái như cũ vặn vẹo bên ngoài, cả người dường như rực rỡ hẳn lên.
Cư nhiên dễ dàng như vậy liền hoàn thành dẫn khí nhập thể cũng trực tiếp vượt cấp đạt tới Luyện Khí nhị tầng tu vi, đây là điều Liễu Lâm Xuyên chưa bao giờ nghĩ đến.
Hắn thử vận chuyển linh khí trong cơ thể, sử dụng một cái thuật Hỏa Diễm sơ cấp, đầu ngón tay tức khắc toát ra một ngọn lửa.
Không cần dung linh phù thí nghiệm, hắn liền biết thân thể vô dụng nhìn như gầy yếu này, hiếm thấy là hỏa hệ Thiên Linh căn, cho nên khi tu tập khởi Hỏa Vân Quyết mới có thể làm ít công to chi hiệu như thế.
" Thật là trời cũng giúp ta!" Liễu Lâm Xuyên thật là hận không thể ngửa mặt lên trời cười to một phen mới được, phải biết rằng hỏa hệ Thiên linh căn bất luận là ở phương diện tu luyện thượng hay thao túng linh hỏa luyện chế pháp bảo đan dược đều là được trời ưu ái chiếm hết ưu thế, hắn trước kia thân thể là hỏa hệ Địa linh căn, tuy cũng thuộc về tư chất thượng đẳng, nhưng cũng không kịp Thiên linh căn được trời ưu ái.
Thân thể gầy yếu thì như thế nào, hắn hiện giờ thân thể thiên phú hơn người, hắn tin tưởng chỉ cần chính mình nổ lực tu luyện, trong vòng ba bốn năm sẽ có chút thành tựu, đến lúc đó thể chất tự nhiên sẽ được cải thiện, không nói cương cân thiết cốt, ít nhất có thể tu luyện ra chân khí hộ thể, bảo đảm không người nào có thể dễ đàng gần mình.
Tí tách.
Một tiếng nước cực nhẹ rơi xuống đất đem Liễu Lâm Xuyên từ vui sướng kéo về, hắn lúc này mới phát hiện bốn phía một mảnh âm trầm, bất tri bất giác đã là đêm khuya.
Hắn ngưng tụ linh khí vào trong mắt, nhìn chăm chú xem xét bốn phía, quả nhiên phát hiện dị trạng, ở cách đó không xa trong rừng cây, có một cái bóng đen giấu kín dưới bóng cây, trừ bỏ có thể nghe thấy tiếng hít thở cực nhẹ, còn mơ hồ có thể nhìn thấy mấy cái răng nanh bén nhọn, vừa rồi tiếng nước chỉ sợ là đầu dã thú này nhìn thấy con mồi rồi nhỏ giọt nước miếng.
Nếu không phải hắn giờ phút này đã là Luyện Khí nhị tầng tu vi, nhĩ lực cùng nhãn lực đều tăng lên, chỉ sợ căn bản không phát hiện đến dị động rất nhỏ kia.
Hắn đề phòng nhìn chằm chằm cái bóng đen kia, nhìn dáng vẻ hình thể rất cao chừng 3 mét, quanh thân ẩn ẩn tản ra một cổ sát khí, Liễu Lâm Xuyên phía sau lưng tức khắc một trận lạnh cả người.
Hắn ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ đối sách, Luyện Khí sơ kỳ tu vi căn bản không thể sử dụng cao giai pháp thuật công kích, hắn hiện giờ tay không tấc sắc, còn bị thương một chân, thật sự cùng mãnh thú đánh nhau chết sống lên chỉ sợ khó có thể toàn thân mà lui.
Nhưng mà cũng không thể ngồi chờ chết, Liễu Lâm Xuyên đem linh lực sỡ hữu ngưng tụ hoàn hảo ở trên đùi phải, dưới chân nhẹ nhàng một chút, người liền nhảy đi ra khoảng cách hai ba trượng.
Thượng ở Luyện Khí sơ kỳ hắn khí hải cũng không tràn đầy, như thế chạy nhanh nhất chỉ có thể kiên trì thời gian một nén nhang mà thôi, không biết có chạy thoát đầu dã thú đuổi bắt kia không, nhưng cũng tốt hơn là ngồi một chỗ chờ chết.
"Rống!" Quả nhiên, đầu dã thú kia lập tức đuổi theo, hơn nữa tốc độ cực nhanh, làm Liễu Lâm Xuyên không thể không dung hết toàn lực chạy trốn.
Không biết qua bao lâu, Liễu Lâm Xuyên thân hình động tác càng ngày càng chậm chạp, mồ hôi lạnh làm ướt sũng quần áo mỏng, hắn đánh giá thể lực chính mình quá cao.
Thân thể này thực sự quá yếu, chân trái không thể dung lực, chỉ dựa vào đùi phải nhảy lên, thực nhanh liền không chịu nổi, hắn có thể cảm giác được đùi phải cẳng chân bụng đã bắt đầu đánh hoảng, mà phía sau kia đầu dã thú như cũ theo đuổi không bỏ.
Như vậy trốn đi xuống không phải biện pháp.
Đến một cạnh sườn núi nhỏ Liễu Lâm Xuyên ngừng lại, bắt đầu điều động linh khí toàn thân còn thừa dung hợp thuật Hỏa Diễm sơ cấp, giữa lòng bàn tay bên phải ngưng tụ ra một quả cầu lửa nhỏ, khi bóng đen kia tiếp cận, dung sức hướng tới nó ném qua.
Cầu lửa chuẩn xác không có lầm đánh trúng cái bóng đen thật lớn kia, ánh lửa chiếu rọi xuống, hắn lúc này mới thấy rõ bộ dáng của con dã thú kia, cao chừng 2-3 mét, đôi mắt màu đỏ tươi, da lông màu tím, có móng vuốt cùng hàm răng sắc bén, bề ngoài nhìn tựa hồ như là một con gấu.
Cầu lửa của hắn chỉ là hơi hơi đốt trọi phần lông ngực của đầu gấu khổng lồ kia, căn bản không có tạo thành bất cứ thương tổn gì cho nó.
Mà đầu gấu khổng lồ này hiển nhiên đã bị hắn khiêu khích mà chọc giận, nó vung móng vuốt lên, nắm đấm lớn chụp đến trước ngực Liễu Lâm Xuyên, hắn tức khắc giống như diều đứt dây bay đi ra ngoài, đánh thật mạnh vào một thân cây cao sau đó lại rơi xuống trên mặt đất.
Liễu Lâm Xuyên phun ra một ngụm máu tươi, từ ngực truyền đến đau đớn xem ra, chỉ sợ là có mấy cái xương sườn bị gãy.
Nếu không phải vừa rồi hắn nghiêng người ra một chút, làm tiêu hao hơn phân nửa sức lực, chỉ sợ hiện tại hắn đã trở thành một khối thi thể.
Đầu dã thú kia mở mồm to như bồn máu hơi thở tỏa ra mùi thịt thối đối diện với chính mình, Liễu Lâm Xuyên trong lòng nảy lên một cảm giác nồng đậm không cam lòng, hắn không nghĩ tới vừa mới một lần nữa có được sinh mệnh này, thế nhưng nhanh như vậy lại muốn mất đi.
Hắn nỗ lực toàn thân biến đổi linh lực còn thừa không nhiều lắm, ý đồ tích tụ năng lượng cho đầu dã thú này một kích cuối cùng, yếu đuối chờ chết cũng không phải là phong cách của hắn.
Nhưng mà chưa đợi hắn tích tụ xong linh lực, liền nghe thấy một tiếng thú gào trầm thấp, một đầu báo màu đen không biết khi nào xuất hiện ở sau lưng hắn, làm hắn kinh sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh.
Trước có gấu khổng lồ, sau có báo đen, ông trời thật là muốn hắn chết a!
Nhưng đầu con báo kia cũng không có phát động công kích đối với hắn, ngược lại nhào về phía gấu khổng lồ, cả hai vừa vặn cùng đánh nhau, cùng va chạm cắn xé nhau, Liễu Lâm Xuyên xem đến trợn mắt há hốc mồm.
Kỳ thật đây là một cơ hội tuyệt hảo để chạy trốn, nhưng Liễu Lâm Xuyên chẳng những bị gãy chân, còn gãy xương sườn, đến hít thở cũng đều đau, càng không cần phải nói đến chạy trốn...!
Một trận choáng váng đánh úp lại, Liễu Lâm Xuyên trước khi mất đi ý thức, chỉ nghe được âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, tiếp theo liền nghe được một mùi màu tươi.
Cũng không biết hai đầu dã thú kia là con nào thắng...!Chính mình cuối cùng sẽ bị dã thú nào nuốt vào trong bụng?
Nhưng mà Liễu Lâm Xuyên không biết chính là, khi hắn ngã xuống phía sau, đầu báo đen kia chậm rãi đi tới bên người hắn, hóa thành một nam nhân thân hình cao lớn.
Nam nhân nhìn ra chừng một mét chin cúi đầu nhìn thi thể gấu lớn trên mặt đất cùng với thiếu niên cả người đầy máu gầy yếu kia, hơi hơi nhăn mi lại.
HẾT CHƯƠNG 1.