Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Trải qua nửa tháng, giải tranh đấu các học viện toàn tinh cầu rốt cuộc cũng kết thúc, Cách Lạp Tư học viện giành được giải quán quân thắng lợi trở về.

Trên đường quay về, Hải Bác Lạc luôn tía lia không phút nào im lặng. Nhìn tiểu thứ cầu đỏ rực trong tay Nhan Tử Dạ, Hải Bác Lạc xoa xoa cằm hỏi: “Nhan Tử Dạ, sao tôi cứ thấy tiểu thứ cầu của cậu thực quen mắt? Hình như đạo sư A Phổ Lý bị biến thành phế vật kia cũng có một con a.”

“Của Nhan Tử Dạ là màu đỏ.” Ngải Luân vẫn lẳng lặng đóng vai người trong suốt hiếm có dịp lên tiếng nhắc nhở.

Hải Bác Lạc ngẫm lại, quả thực là vật, thứ cầu của A Phổ Lý là màu xám, còn thứ cầu trong tay Nhan Tử Dạ thì có màu đỏ rực a, tiểu thứ cầu không có khả năng đổi màu, chứng tỏ chúng không phải cùng một con.

Nhan Tử Dạ liếc mắt nhìn thứ cầu trong tay mình, đương nhiên không giống, sau khi ký khế ước chủ tớ, thứ cầu vốn màu xám liền biến thành màu đỏ, thương thế trên người cũng được Nhan Tử Dạ trị liệu.

“Tuy không phải cùng một con nhưng cũng thực kỳ quái, cậu tìm đâu ra vậy? Tôi chưa từng thấy thứ cầu màu đỏ a!” Nói xong, Hải Bác Lạc vươn tay muốn sờ sờ tiểu thứ cầu trong tay Nhan Tử Dạ, kết quả tiểu thứ cầu hé miệng táp ngón tay Hải Bác Lạc, làm anh ta đau tới kêu ‘oa oa’.

“A a a a, nhả ra, mau nhả ra, đau chết mất.” Đáng tiếc vô luận Hải Bác Lạc vẫy thế nào cũng vẫy không ra, tiểu thứ cầu cứ vậy cắn chặt ngón tay Hải Bác Lạc mà lắc lư giữa không trung.

Nhìn Hải Bác Lạc đau đớn nhảy loi choi, đám Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười ha hả, ngay cả Áo Đức Kỳ cũng hơi nhếch khóe miệng.

“Mấy cậu giỏi nhỉ, không chịu giúp tôi mà còn ngồi đó cười. Tại nó là thú cưng của Nhan Tử Dạ nên tôi mới không ra tay thôi, bằng không cỡ như nó mà cắn được tôi à?” Hải Bác Lạc làm dáng như nể mặt mũi Nhan Tử Dạ mới chịu bị cắn, Nhan Tử Dạ thân là chủ nhân phải phụ trách a.

“Được rồi thứ cầu, trở về đi.” Nhan Tử Dạ buồn cười ngoắc ngoắc tay với tiểu thứ cầu. Tiểu thứ cầu lập tức hé miệng rớt xuống đất, sau đó xoay người nhảy phốc vào lòng Nhan Tử Dạ, tiếp đó còn vươn trảo nhe nanh về phía Hải Bác Lạc, còn không quên kêu ‘chi chi’ ra oai.


Hải Bác Lạc chẳng những bị cắn mà còn bị vật nhỏ uy hiếp, lập tức thẹn quá thành giận: “Ai nha nha, vật nhỏ này cư nhiên dám uy hiếp tao? Xem ra tao không bắt mày đi hầm canh là không được.” Nói xong Hải Bác Lạc lại vươn tay muốn túm lấy tiểu thứ cầu, kết quả tiểu thứ cầu trong lòng Nhan Tử Dạ chợt lóe một cái, tiếp đó Hải Bác Lạc lại bắt đầu kêu oai oái.

Người tinh mắt lập tức phát hiện trên mu bàn tay Hải Bác Lạc cư nhiên xuất hiện vài vết cào đang rướm máu.

“Đau quá, tốc độ nhanh như vậy, móng vuốt bén nhọn như vậy, Nhan Tử Dạ, thứ cầu nhà cậu rốt cuộc là thứ gì a?” Hải Bác Lạc thực không ngờ một thú nhân cấp A như mình cư nhiên lại bị một tinh tế thú cấp thấp tập kích mà không thể phản ứng, tốc độ của tiểu thứ cầu thực sự quá nhanh.

“Không biết, hẳn là giống biến dị đi. Anh là thú nhân sao mà lại so đo với một thứ cầu, không phong độ lắm đi.” Nhan Tử Dạ điểm điểm móng vuốt tiểu thứ cầu, tiểu thứ cầu vốn đang hung hăng như hung thần ác sát lập tức trở nên hiền lành ngoan ngoãn, nó ôm lấy ngón tay Nhan Tử Dạ mà liếm liếm, đáng yêu cực kỳ.

Hải Bác Lạc phản bác: “Phong độ của tôi là dành cho giống cái chứ không phải mấy vật nhỏ này. Quên đi quên đi, anh đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo với nó.”

Cũng không biết tiểu thứ cầu trong tay Nhan Tử Dạ có phải nghe hiểu lời Hải Bác Lạc hay không, sau khi nghe Hải Bác Lạc nói vậy, nó cư nhiên hướng Hải Bác Lạc le lưỡi, sau đó làm bộ dáng xem thường.

Cư nhiên bị một con thứ cầu xem thường, Hải Bác Lạc thực buồn bực: “Nhan Tử Dạ, con thứ cầu của cậu cư nhiên nghe hiểu chúng ta nói chuyện a.”

“Anh ảo giác đi.” Nhan Tử Dạ sờ sờ lưng tiểu thứ cầu, nó lập tức mềm nhũn, đôi mắt nhỏ nhắm lại, hưởng thụ vuốt ve của chủ nhân, không thèm để ý tới Hải Bác Lạc nữa.

Không khí trong phi hành khí trở nên im lặng, Nhan Tử Dạ lại bắt đầu buồn ngủ. An Nhĩ Tư ở bên cạnh thấy vậy liền lên tiếng: “Đưa thứ cầu cho tôi đi.”

“Ừm.” Nhan Tử Dạ không chút nghĩ ngợi đưa tiểu thứ cầu trong tay cho An Nhĩ Tư, An Nhĩ Tư trực tiếp đặt nó lên đùi mình.


Vốn đang hưởng thụ chủ nhân vuốt ve, tiểu thứ cầu cảm nhận được mình bị giao cho người khác thì giãy dụa muốn quay về lòng ngực Nhan Tử Dạ. Bất quá phát hiện là An Nhĩ Tư thì tiểu thứ cầu lập tức im lặng, ngoan ngoãn nằm trên đùi anh nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ngủ đi, tới nơi tôi sẽ gọi em.” An Nhĩ Tư để Nhan Tử Dạ tựa vào vai mình, điều chỉnh tư thế một chút, để cậu ngủ càng thoải mái hơn.

Nhan Tử Dạ cũng không khách khí, cứ vậy tựa vào vai An Nhĩ Tư không tới hai phút đã ngủ thiếp đi, Hải Bác Lạc ở bên cạnh thấy một màn này liền trợn mắt há hốc.

Tiểu thứ cầu kia chẳng những nghe lời Nhan Tử Dạ mà còn nghe lời An Nhĩ Tư? Tiểu thứ cầu không phải chỉ nhận một chủ nhân thôi sao? Chẳng lẽ vì bộ dáng An Nhĩ Tư dễ nhìn nên nó mới ngoan ngoãn như vậy? Trời ạ, ngay cả một con tinh tế thú cấp thấp cũng thích sắc đẹp, thời bây giờ chỉ có thể dựa vào mặt mũi thôi sao. Kỳ thực mình cũng đâu có kém, vì sao lại không được yêu thích a? Hải Bác Lạc nhất thời cảm thấy ủ rũ không thôi.

Phi hành hơn ba tiếng thì về tới Cách Lạp Tư học viện, sau khi phi hành khí đáp xuống, An Nhĩ Tư không đánh thức Nhan Tử Dạ, sau khi ném tiểu thứ cầu cho Áo Đức Kỳ, anh nhẹ nhàng ôm Nhan Tử Dạ đang ngủ say bước xuống phi hành khí.

“Không thể nào, cứ vậy mà xuống à? An Nhĩ Tư không sợ người ta biết quan hệ của mình với Nhan Tử Dạ sao?” Phải biết, tuy hiện giờ đã tan học nhưng vẫn còn vài người lưu lại trong học viện a. An Nhĩ Tư trắng trợn ôm Nhan Tử Dạ xuống phi hành khí như vậy, nếu để thú nhân hay giống cái khác thấy được thì cả học viện này sẽ biết a.

Ngải Luân đi phía sau Hải Bác Lạc đột nhiên nhỏ giọng nói: “An Nhĩ Tư chính là muốn để mọi người biết quan hệ của mình với Nhan Tử Dạ a!”

“Cái gì? Ngải Luân, sao cậu biết được?” Hải Bác Lạc quay phắt lại hỏi.

“Nếu cậu ta không muốn thì không ai biết được đâu.” Âm thanh Ngải Luân càng lúc càng nhỏ, sau đó thực vô tội trừng mắt nhìn Hải Bác Lạc, này không phải thực rõ ràng à? Trong đám bọn họ Hải Bác Lạc là người thích bát quái nhất, bị Hải Bác Lạc biết chẳng khác nào toàn bộ học viện biết.


“Có ý gì a? Tên nhóc Ngải Luân này, lá gan cậu phình to rồi đúng không? Cư nhiên dám cười nhạo tôi, cậu đừng có chạy, đứng lại đó cho tôi.” Ngải Luân vừa thấy tình huống không đúng liền ôm hành lý chạy trốn, Hải Bác Lạc lập tức rượt theo.

Áo Đức Kỳ ở phía sau thì đang mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu thứ cầu vừa bị An Nhĩ Tư ném qua.

An Nhĩ Tư ôm Nhan Tử Dạ bước đi thực ổn định, không hề có chút xóc nảy, thế nên thẳng tới khi được đặt xuống ghế ngồi trên phi hành khí chuyên dụng của An Nhĩ Tư cậu vẫn không tỉnh lại. Quãng đường này bọn họ bị vài thú nhân đi ngang qua nhìn thấy, cả đám đều trợn mắt há hốc miệng, bộ dáng cứ như nhìn thấy quỷ.

Nhìn phi hành khí của An Nhĩ Tư bay đi, nhóm thú nhân lập tức bùng nổ tung tin tức mình vừa nhìn thấy lên diễn đàn học viện, chia sẻ cho tất cả mọi người.

Thế nên Nhan Tử Dạ yên yên ổn ổn được An Nhĩ Tư đưa về nhà không hề hay biết chuyện của bọn họ không tới năm phút đã lan truyền khắp học viện.

Lúc phi hành khí đậu lại trước cửa nhà Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư một tay ôm Nhan Tử Dạ, tay còn lại nghiệm chứng vân tay cùng màng mắt, sau đó trực tiếp ôm Nhan Tử Dạ vào trong.

Lúc tiến vào nhà, An Nhĩ Tư phát hiện tình cảnh bên trong thực lộn xộn, mà người máy A Ngốc của Nhan Tử Dạ thì không hề thấy bóng dáng. Vừa mới đặt Nhan Tử Dạ xuống sô pha thì cậu liền mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Ngồi dậy, dụi dụi mắt, vừa nhìn một cái thì phát hiện bài trí xung quanh thực quen thuộc, sao tự nhiên đã về tới nhà rồi a? Nhan Tử Dạ ‘soạt’ một tiếng bật dậy, cậu phát hiện mọi thứ trong nhà đều lộn xộn, cứ hệt như vừa bị kẻ trộm ghé thăm.

Không quản vì sao mình đột nhiên về tới nhà, Nhan Tử Dạ vội vàng hỏi An Nhĩ Tư: “A Ngốc đâu?”

An Nhĩ Tư lắc đầu: “Lúc tiến vào nhà không nhìn thấy nó.”

Nhìn căn nhà bị người ta lục lọi hỗn độn như ổ chó, Nhan Tử Dạ thực phẫn nộ: “Nhất định là Nhan gia làm, tiêu rồi, cà chua của tôi!”

Nhớ tới gốc cà chua duy nhất của mình trên lầu hai, Nhan Tử Dạ vội vàng phóng lên lầu. Rau cải mất đi thì có thể mua lại, thế nhưng cà chua ở đây chính là thực vật thượng cổ, rất khó tìm được. Nếu lỡ như bị đám người kia làm hỏng, Nhan Tử Dạ nhất định sẽ tức tới giơ chân.


Chạy lên vườn rau trên lầu hai, phát hiện cà chua cùng rau cải vẫn tươi tốt như cũ, Nhan Tử Dạ không khỏi thở phào một hơi. Lập trận pháp bảo vệ đúng là quyết định sáng suốt a.

Trước lúc tham gia thi đấu, bởi vì phải rời đi nửa tháng, Nhan Tử Dạ có chút lo lắng nên đã rót linh lực vào mấy viên ngọc thạch rồi dùng chúng tạo thành trận pháp. Tác dụng của trận pháp này chủ yếu dùng để ẩn giấu rau cải cùng cà chua trong vườn.

Đã có vết xe đổ An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ không muốn có thêm người khác biết tới vườn rau bí mật của mình. Thế nên Nhan Tử Dạ phí rất nhiều linh lực bày ra trận pháp, chỉ có mình A Ngốc cùng cậu có thể nhìn thấy thứ bên trong, những người khác chỉ thấy là mấy loại hoa cỏ bình thường mà thôi.

Kiểm tra một chút, nhìn thấy ngọc thạch vẫn còn phát ra ánh sáng màu bạc, Nhan Tử Dạ biết trận pháp vẫn chưa bị phá hư, chính là kỳ quái là A Ngốc đã đi đâu? Nhìn nhìn xung quanh vườn rau, Nhan Tử Dạ phát hiện A Ngốc trong một góc phòng.

“A Ngốc?” Nhan Tử Dạ vội vàng chạy qua, cậu phát hiện phần gáy cổ A Ngốc bị mở ra, con chíp bên trong đã biến mất.

An Nhĩ Tư ở dưới lầu đi lên, thấy Nhan Tử Dạ ngồi xổm ở góc phòng thì vội vàng bước qua: “Làm sao vậy?”

Nhan Tử Dạ đứng lên, nhíu mày nói: “Con chíp của A Ngốc bị bọn họ mang đi rồi, lục tung nhà tôi lên lại còn mang con chíp của A Ngốc đi, quả thực không thể tha thứ.”

“Con chíp của người máy quản gia có bản ghi chép camera, bình thường A Ngốc thấy gì nghe gì đều được ghi lại trong con chíp. Bọn họ muốn dùng con chíp của A Ngốc tìm ra thứ mình muốn.” An Nhĩ Tư lẳng lặng nhìn Nhan Tử Dạ, chờ cậu quyết định.

“Chết tiệt, vốn tôi định ngày mai mới tìm bọn họ tính sổ, thật không ngờ bọn họ khẩn cấp muốn chết như vậy, kia tôi sẽ thành toàn a.” Tuy A Ngốc có đôi khi thực ngốc, thường xuyên mang phiền toái tới cho Nhan Tử Dạ, thế nhưng ở chung lâu như vậy, Nhan Tử Dạ sớm đã quen thuộc với sự tồn tại của nó. Hơn nữa đối với nguyên chủ, A Ngốc chính là người nhà của cậu ta, mà người nhà của nguyên chủ cũng chính là người nhà của Nhan Tử Dạ cậu. Cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua đám Nhan gia kia.



Hoàn Chương 76.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận