Ôn Khinh Hàn có tổng cộng năm ngày họp.
Năm ngày này, Thời Thanh Thu chủ yếu ở khách sạn xem kịch bản, ít khi ra ngoài.
Dù gì Ôn Khinh Hàn cũng đã sắp xếp ổn thỏa một ngày ba bữa.
Nàng lại có ít chuyện cần phải dùng máy tính để xử lý, cộng thêm việc xem kịch bản mất nhiều thời gian nên nàng không ra ngoài.
Trong mấy ngày này, Phan Gia Văn không liên lạc với nàng, ít nhất là không có công việc chính thức.
Nhiều nhất cũng chào hỏi nàng hai ba lần trên WeChat.
Sau đó cùng nàng tán gẫu về hai người mới mà công ty vừa ký kết, vô tình hoặc cố ý để nàng chú ý trên Weibo hơn.
Thời Thanh Thu nghe vậy chỉ mỉm cười, hiện tại công ty cũng chưa xác định nàng có gia hạn hợp đồng nữa hay không.
Lúc này tìm người dự phòng là điều dễ hiểu, tốt nhất là nàng gia hạn hợp đồng, nếu không gia hạn hợp đồng, công ty cũng có thể dùng sức ảnh hưởng của nàng để lôi kéo thêm người mới.
Hiện tại vẫn đang trong thời gian hợp đồng, Thời Thanh Thu không thể không để ý.
Khi Ôn Khinh Hàn dự cuộc họp cuối cùng, Thời Thanh Thu đang ở trong khách sạn cân nhắc xem có nên đi ra ngoài chơi hay không.
Nàng còn đắn đo suy nghĩ thì màn hình điện thoại sáng lên, tên trên màn hình là Diêu Nhuế.
Đã nhiều ngày không liên lạc với Diêu Nhuế, Thời Thanh Thu liền vui vẻ trả lời điện thoại.
“Lâu rồi không gặp đại minh tinh a.” Diêu Nhuế vừa mở miệng đã tràn đầy trêu chọc.
"Lâu rồi không gặp? Nhưng mà mình đếm chỉ có mấy ngày thôi".
Thời Thanh Thu bật cười, nàng ngồi vào bàn nơi nàng làm việc mấy ngày nay, tay trái cầm điện thoại nói chuyện, ngón tay phải thì vẫn để trên máy tính gõ phím.
“Nữ thần của mình ơi, đã gần hai tuần rồi đấy, không phải sao?” Diêu Nhuế tức giận nói, nghe như cô đang đi dép lê trong nhà, tiếp tục nói: “Từ khi cùng Ôn đại luật sư ăn bữa cơm kia thì không còn nghe tin tức gì nữa.
Mau thành thật khai báo, hiện tại đã đến mức độ nào rồi?"
Sau khi cô biết hai người này đã kết hôn, cũng biết rõ Ôn Khinh Hàn muốn phát triển mối quan hệ này.
Cho nên cô mới để hai người này dành thời gian cùng không gian ở chung nhiều hơn.
Nếu không thì lúc Thời Thanh Thu kết thúc công việc trở về thành phố B, bọn họ đã hẹn nhau đi mua sắm hoặc đi dạo phố rồi.
Cô đã không liên lạc với Thời Thanh Thu nhiều ngày như vậy, mà Thời Thanh Thu cũng không liên lạc với cô.
Việc này làm cho trong lòng cô không khỏi suy đoán, hẳn là có tiến triển đi?
Thời Thanh Thu lại cười, nói: "Làm gì có mức độ hay không mức độ? Cậu không phải không biết quan hệ giữa bọn mình là như thế nào."
“Nhận tiện nói đến, hai người không định tiến triển sao?” Diêu Nhuế mở tủ lấy cốc, vừa rót trà vừa nói, “Hiện tại hai người như vậy, sớm muộn gì cũng phải đi cùng một đường như những người khác thôi.
Cậu hiểu ý mình là gì mà."
Thời Thanh Thu tất nhiên hiểu ý tứ của cô, khi ba mẹ hai bên gia đình biết họ đã kết hôn thì đương nhiên thuận theo tiếp đó là vấn đề sinh con.
Việc này còn phải xem xét tính chất công việc cùng tình hình của hai người lúc đó.
Nhưng nói việc này hiện tại còn quá sớm.
Thời Thanh Thu cầm chuột trong tay phải nhấn lưu dữ liệu, mơ hồ trả lời: "Mình biết, nhưng việc này hiện tại nói là còn quá sớm."
"Cậu giữ trong lòng tự quyết định là được.
Cho đến lúc đó không phải cuống tay chân." Diêu Nhuế khuyên nhủ, trở lại phòng khách uống trà, định tiếp tục xem TV.
Lúc này, Thời Thanh Thu đột nhiên nói, "Diêu Nhuế, mình cùng Khinh Hàn đi công tác.
Mấy ngày nay ngoại trừ cậu ấy đi họp thì bọn mình đều ở cùng nhau."
Mấy ngày nay, các cuộc họp của Ôn Khinh Hàn chiếm phần lớn thời gian, nhưng khi trở về cô sẽ ở cùng với Thời Thanh Thu.
Tuy chủ yếu là xem xét nội dung cuộc họp, nhưng có thể coi là ở chung.
Hơn nữa Ôn Khinh Hàn cũng tỉ mỉ chu đáo, Thời Thanh Thu căn bản không cần ra ngoài, mỗi ngày đều trong khách sạn dùng máy tính xử lý vài việc cùng xem kịch bản.
Diêu Nhuế vừa ngồi trên ghế sô pha, vốn định chân này vắt lên chân kia, nghe nàng nói xong liền dừng lại, ngạc nhiên hỏi: “Cậu nói cái gì?” Ngừng một chút, cô đột nhiên bật cười: "Tình huống như vậy là ý gì a? Tiến triển cấp tốc sao? Nói mau, một phòng một giường sao?"
Diêu Nhuế cảm thấy mình bị tiến triển của Thời Thanh Thu dọa sợ.
Dù sao thì lúc trước Thời Thanh Thu đừng nói đến chuyện kết hôn, nàng nói có người yêu thôi cũng sẽ khiến cô bị dọa.
Không biết Ôn Khinh Hàn đã nói gì, khiến cho nàng đồng ý kết hôn cũng thôi đi, hiện tại còn đem mối quan hệ này từ từ tiến triển.
Diêu Nhuế luôn không thích hôn nhân chớp nhoáng như vậy, mà hoàn cảnh của hai người này cũng giống như cuộc hôn nhân này.
Cả hai không có tình yêu nhưng lại kết hôn vì một lý do nào đó.
Nhưng bây giờ nhìn lại, việc này tốt hơn việc Thời Thanh Thu một thân một mình, nếu có nhớ lại chuyện cũ thì sẽ có dũng khí hơn nhiều.
Hơn nữa, có thể Ôn Khinh Hàn có mưu đồ khác.
Thời Thanh Thu thở dài, khẽ cười nói: "Dù mình với cậu ấy chưa kết hôn cũng vẫn là nữ nhân.
Ở chung một phòng có gì kỳ quái? Hơn nữa, mình cũng đã đồng ý sau này sẽ cùng một chỗ, có một số việc không thể tránh khỏi.
May mà bọn mình khá hợp nhau, cậu ấy rất tốt."
“Nghe như vậy có vẻ không tệ nha.” Diêu Nhuế cười cười, trong lòng rất vui mừng vì Thời Thanh Thu.
Thời Thanh Thu tắt máy tính, đứng dậy đi về phía cửa sổ, nhìn bầu trời trong xanh, thoáng chốc trong lòng nàng giống như cũng bao la như vậy.
Vô dục vô cầu, vết cắt của quá khứ trong tim nàng dần bị xóa mờ theo làn gió.
Ngón tay nàng nhẹ lướt qua khung cửa sổ, rồi từ từ trượt xuống dãy nhà cao tầng phía xa, thanh âm có chút mờ mịt: "Kỳ thực, hẳn chúng ta đều không cân nhắc đến những chuyện sau này, mà chỉ mong muốn có người cùng bầu bạn.
Nhưng lại không muốn quen thêm nhiều người, phải chọn ra một người phù hợp với mình, dốc lòng vun đắp tình cảm rồi cuối cùng bao nhiêu ước vọng cũng trôi theo mây gió.
Cho nên, mình với cậu ấy cùng một chỗ là thích hợp nhất."
Hôn nhân không có tình yêu có thể không có nhiều người mong muốn, nhưng không thể phủ nhận thời hạn lại dài hơn bình thường một chút.
Có một người cũng ngươi quen thân, những quan điểm ngươi đưa ra nàng có thể sẽ không đồng ý nhưng cũng sẽ không phản đối.
Công việc nàng có trở ngại cũng có thể tâm sự với ngươi.
Cuộc sống này có gì không tốt?
Thời Thanh Thu không nghĩ ra được lý do nào để từ chối, nhưng nhiều hơn còn có chút tán thành với ý kiến của Ôn Khinh Hàn.
Nàng không còn đủ sức lực đi tạo dựng niềm tin vào ai đó rồi lại nhìn nó sụp đổ.
“Thanh Thu, cậu nghĩ như vậy sao?” Diêu Nhuế nghiêm túc hỏi.
Xem ra những gì Ôn Khinh Hàn nói, tám chính phần đã đánh trúng những gì Thời Thanh Thu nghĩ nên nàng mới đồng ý kết hôn.
“Ừm” Thời Thanh Thu đóng cửa sổ không cho gió lùa vào, sau đó cười nhẹ: “Cậu yên tâm, hiện tại mình với cậu ấy không có vấn đề gì cả.
Chờ lúc về có thời gian chúng ta lại hẹn nhau.”
Diêu Nhuế cảm thấy Thời Thanh Thu không muốn tiếp tục nói đề tài này.
Lên tiếng đều là muốn chuyển đề tài sang chỗ khác.
Hôm nay là ngày họp cuối cùng.
Những người từ nhiều sở sư vụ khác nhau đã nhanh chóng quen thân.
Bây giờ vừa tan họp đã tập trung lại thảo luận xem buổi tối có nên tụ tập hay không, bộ dáng ai ai cũng đều như nói chuyện bao nhiêu cũng không đủ.
Ôn Khinh Hàn cầm tập tài liệu trên tay, đằng sau truyền đến thanh âm phấn khích của Lý Văn Kiêu: "Này Lão Hạ, đêm nay không say không về.
Cậu quen thuộc ở đây, mau tìm chỗ nào đi ăn đi."
"Không thành vấn đề, muốn ăn tối hay ăn khuya? Thành thật mà nói, ở chỗ chúng ta mấy món ăn khuya là nổi tiếng nhất a.
Ngày mai mấy người rời đi rồi, tối nay nói thế nào cũng phải đưa mấy người đi ăn ngon một bữa a."
Hạ Tường lập tức phụ họa theo, Ôn Khinh Hàn từ phía trước nghe tiếng hai người này truyền đến, hẳn là đang đứng gần nhau.
Lại truyền đến một giọng nữ cười nói: "Mấy lão gia các người đúng là nghĩ gì làm nấy, nữ nhân chúng ta phải giữ dáng, được không? Đi ăn với mấy người thả ga nhỡ béo lên một vòng thì ai chịu trách nhiệm cho chúng ta đây?"
Mấy nhân viên nữ đi theo bật cười, cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, ai chịu trách nhiệm đây?"
Lúc này, Trình Hạo Thiên cười nói: "Ai đề nghị thì người đó chịu trách nhiệm."
Ngoại hình hắn ưa nhìn, so với đồng nghiệp cùng ngành được coi là quý ông độc thân.
Hắn nói xong không biết ai lại phụ họa theo, đột nhiên nói: "Vậy thì tốt quá rồi, cậu chỉ cần phụ trách Ôn luật sư là được.
Còn mấy người đẹp này để chúng ta phụ trách a."
Trong đám người vang lên một tràng cười, Ôn Khinh Hàn đột nhiên dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tối nay tôi không đi được.
Tư Kỳ, Trần Dật, Văn Kiêu, ba người nhớ chú ý thời gian, đừng quên chuyến bay ngày mai."
Mọi người đều biết Ôn Khinh Hàn luôn lạnh nhạt, nhưng trong khi đang nói đùa, cô đột nhiên xoay người nghiêm túc dặn dò liền khiến mọi người có chút chột dạ, không biết có phải cô đang tức giận hay không.
Trình Hạo Thiên cảm thấy trong lòng cô hẳn là có chút không thoải mái, bởi vì lần trước ra ngoài đã có giác ngộ, hắn đành mở miệng giảng hòa: "Không sao, Ôn luật sư có việc, chúng ta đi là được rồi.
Ôn luật sư về nhà nghỉ ngơi đi, chúng ta lần sau gặp lại."
Khóe môi Ôn Khinh Hàn khẽ giương lên, ngữ khí vẫn thản nhiên như cũ: "Được, mọi người buổi tối đi chơi vui vẻ, tôi xin lỗi không thể đi được."
Mọi người đồng thanh đáp lại, trong lòng có chút nhẹ nhõm.
Ngoại trừ mấy người trong sở sư vụ Ức Hàm, mấy người khác đều thầm nghĩ trong lòng, mấy người ở Ức Hàm mỗi ngày đi làm đều không sợ bị chết cóng sao?
Mọi người đều trở về khách sạn, Ôn Khinh Hàn lúc trở về vẫn như mấy ngày trước, nhìn không ra mệt mỏi, sắc mặc vẫn là lãnh đạm.
Thời Thanh Thu đón lấy cặp tài liệu của cô, hỏi: "Khinh Hàn, thấy mệt thì ngủ một chút đi.
Còn lâu mới ăn tối."
Ôn Khinh Hàn mở cửa phòng tắm đi rửa tay, để cho nước chảy ra từ kẽ tay.
Cô hơi cúi người xuống để rửa sạch bọt xà phòng, hỏi Thời Thanh Thu đang dựa vào cửa: "Ừm, hôm nay cậu đã làm gì rồi?"
“Cũng không làm gì cả.” Thời Thanh Thu nói, “Xem kịch bản một chút, sau đó sắp xếp công việc mấy ngày tới.”
Ôn Khinh Hàn lau khô tay rồi bước ra ngoài, thấy Thời Thanh Thu còn đang cầm cặp tài liệu của mình liền đi tới, đi tới bên giường, hỏi: "Lần trước cậu nói chụp quảng cáo phải không? Quảng cáo cái gì?"
Thời Thanh Thu mím môi cười, ngồi bên cạnh Ôn Khinh Hàn thở phào nhẹ nhõm, "Là điện thoại chuẩn bị ra mắt thị trường, trước đó đã lên kế hoạch từ lâu.
Hai ngày nữa là đến ngày chụp, vừa vặn ngày mai về."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, nhớ tới mấy ngày nay không thể cùng Thời Thanh Thu đi ra ngoài.
Đêm nay có nhiều thời gian như vậy cũng không thể cứ ở trong khách sạn được.
Ban đầu cô đưa Thời Thanh Thu đến đây là muốn dành nhiều thời gian ở cùng nhau, nghĩ như vậy, cô nhìn Thời Thanh Thu hỏi: "Thanh Thu, tối nay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, cậu thấy thế nào?"
Thời Thanh Thu sửng sốt trong chốc lát, chưa kịp khôi phục vì Ôn Khinh Hàn chủ động, liền nhìn thấy lông mày của cô hơi nhíu lại, không khỏi buồn cười nói: "Cậu đây là, mời mình?"
Lúc này, lông mày Ôn Khinh Hàn mới giãn ra, khẽ cong môi: "Xem là như vậy đi, cậu có đi không?"
Ôn Khinh Hàn rất hiếm khi chủ động mời nàng.
Trước đây, có lẽ chỉ toàn Thời Thanh Thu chủ động gọi cô cùng đi.
Nhưng thời gian gần đây, số lần Ôn Khinh Hàn chủ động dần dần tăng lên.
Kỳ thực cũng không phải nhiều, chỉ là hiện tại quan hệ giữa hai người đã khác, nên cân nhắc nhiều hơn một chút.
Thời Thanh Thu híp híp mắt, khóe mắt mang theo ý cười, "Đi, tại sao lại không đi chứ?".