Tinh Thần Châu

Mặc dù có được thần khí độc nhất vô nhị Vô Thượng thần cung nhưng hai người sau khi trở lại Ô Thác Châu cũng cao hứng không nổi. Câu nói ngoan độc của Ma thần hai người cũng đều nghe thấy, tại chỗ uy hiếp chư thần thần giới, nói rõ Vô Thượng thần cung là của y, chúng chư thần không hề phản ứng. Một khi Ma thần muốn lấy Vô Thượng thần cung, thử hỏi ai có thể giữ được? Điều này cũng nói rõ sớm muộn y sẽ thu thập Dược Thiên Sầu.
 
Nhưng điều khiến cho Dược Thiên Sầu kỳ quái chính là Ma thần vì sao lại trì hoãn không động thủ?
 
Đã khó có thể lý giải, hắn chỉ có thể gửi hi vọng và Tất Trường Xuân, hi vọng sư phó yêu nghiệt kia có thể sáng tạo kỳ tích thêm lần nữa. Dược Thiên Sầu mang theo thần cung đi về kết giới chư thiên. Sau khi ném thần cung vào Ô Thác Châu thì một mình lặng lẽ đi tới chỗ vách núi. Đang lúc sắp tới gần chỗ Tất Trường Xuân tu luyện thì từ xa hắn đã thấy được một phần mộ trôi lơ lửng trong không trung, dưới ánh trăng chiết xạ ra ánh sáng đỏ sậm.
 
Phong Thần chi mộ! Dược Thiên Sầu thất kinh, không nghĩ tới Phong Thần lại chờ ở đây, hiển nhiên không phải là biết trước đang đợi hắn, chẳng lẽ là đang đợi Tất Trường Xuân đi ra ngoài để báo thù cho Thiên Phong và Địa Phong?
 
Dược Thiên Sầu vẫn còn muốn tìm một chỗ ẩn nấp để quan sát thì không ngờ phần mộ khổng lồ trong không trung lại di chuyển tới đây, mộ bia đối diện với hướng của hắn, khí cơ cường đại trực tiếp đã tập trung vào hắn.
 
Bị phát hiện rồi! Tâm can Dược Thiên Sầu run lên, không nói hai lời, nhanh chóng trở về Ô Thác Châu, trốn trước thì tốt hơn. Bạn đang đọc truyện được tại
 
Sau khi trở lại Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu đột nhiên phát hiện mình những năm này ở tam giới làm gió làm mưa quả thực chính là một trận chê cười. Chỉ một câu nói của Ma thần cơ hồ liền quyết định vận mệnh của mình, không hề có sức phản kháng, thiên hạ to lớn thế nhưng không có đất dung thân của mình.
 
Cảm giác thất bại vô tận xông lên đầu, trong lúc vô tình hắn đi tới một hòn đảo ngoài hải ngoại, Bạch Tố Trinh ở tu luyện chỗ này. Mỗi khi gặp phải ngăn trở, hắn luôn sẽ nghĩ tới tìm Bạch Tố Trinh để được an ủi.
 
Cả hải đảo bao phủ trong yêu khí nặng nề. Dược Thiên Sầu vừa bước lên thì yêu khí nồng đậm lập tức lui về trong một sơn cốc. Dược Thiên Sầu truy tìm phương hướng yêu khí thu liễm rồi bay đi, ở đây nhiều loại hoa rực rỡ như một tấm vải gấm đủ màu, Bạch Tố Trinh thân mặc bạch y đang ngồi khoanh chân nhắm mắt.
 
Tựa hồ cảm nhận được hắn đến, Bạch Tố Trinh chậm rãi mở hai mắt, từ từ đứng lên, Dược Thiên Sầu bay xuống ở trước người của nàng, hai người yên lặng nhìn nhau.
 
Dược Thiên Sầu trong lòng đột nhiên không giải thích được rùng mình một cái. Lạnh! Lúc này hắn chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương tủy, tâm can.
 
Hai mắt Bạch Tố Trinh hờ hững nhìn hắn, trong mắt không có chút tình cảm nào. Khuôn mặt càng không chút biểu tình, phảng phất giống như đang nhìn một người đi đường xa lạ.
 
"Chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá đến tiểu thần trung kỳ, thật là thật đáng mừng!", Dược Thiên Sầu nặn ra nụ cười, gắng hết sức để làm cho giọng nói thân thiết hơn một chút nhưng ngay cả bản thân cũng thấy có khoảng cách. Đối mặt với Bạch Tố Trinh, hắn đột nhiên không biết nên nói cái gì cho phải.
 
Từ khi quen biết tới nay, giữa hai người chưa từng có khoảng cách xa xôi như vậy.
 
Bạch Tố Trinh không nói cái gì, lạnh lùng nhìn vào hắn, hai tay chậm rãi giải khai quần áo của mình. Dưới con mắt mở trừng của Dược Thiên Sầu, Bạch Tố Trinh bỏ đi quần áo trên người, đứng thẳng người trước mặt của hắn.
 
Dung nhan khuynh quốc, băng cơ ngọc cốt, vòng eo nhỏ nhắc câu hồn, hai gò bồng đảo ngạo nhân, vùng cỏ um tùm giữa đôi chân thon dài khiến cho Dược Thiên Sầu khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại, không biết đột nhiên nàng tại sao như vậy.
 
Bạch Tố Trinh rất nhanh cho hắn đáp án, bước đến bên cạnh tự mình cởi quần áo trên người hắn rồi ôm chặt lấy.
 
Hai cơ thể trần truồng ép sát, Dược Thiên Sầu bị kích thích rất nhanh, hai người cùng ngã xuống trên thảm hoa quay cuồng. Dược Thiên Sầu trong khoảng thời gian này chất chứa nhiều ấm ức trong lòng, rốt cuộc tìm được chỗ phát tiết, điên cuồng hòa hợp khiến cho thảm hoa tan nát.......
 
Qua một lúc lâu, hai người kiệt sức ôm nhau nằm sóng soài, qua một lúc lâu mới bình ổn hô hấp.
 
Còn đang mơ màng, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên bị nhẹ nhàng đẩy qua một bên, Bạch Tố Trinh nhặt quần áo của mình lên từ từ mặc vào, quay lưng đi về một chỗ cách hắn không xa, nhàn nhạt nói:"Còn có chuyện gì không? Không có chuyện gì cũng đừng có quấy rầy ta, ta còn phải tu luyện, lúc cần thì có thể tới tìm ta!"
 
"Ngươi..." Dược Thiên Sầu mạnh mẽ ngồi dậy nhìn nàng, một lúc lâu sau mới cười nghẹn, lẩm bẩm không biết nói cho nàng nghe hay tự an ủi mình:"Xem ra tác dụng phụ của Lam Hải tinh hoa ở trên người của ngươi còn chưa biến mất, ta không trách ngươi, chờ ngươi khôi phục, ta trở lại thăm ngươi."
 
Hắn nhặt quần áo của mình lên, cũng không mặc vào mà cầm ở trong tay, vẻ mặt cô đơn chạy đi.......
 
Mọi người trong Ô Thác Châu tạm thời ở ngoài động phủ. Hồng Thái Long viết hai chữ "Ma thần" thật lớn trên mặt đất, cầm nhánh cây trong tay xoay quanh hai chữ kia, thỉnh thoảng chọc vào đó mấy cái để phát tiết, dường như đang suy nghĩ cách đối phó thích hợp với Ma thần.
 
Dược Thiên Sầu mặc xong quần áo trở về bên cạnh hắn, nhìn hai chữ trên mặt đất rồi bỗng nói:"Hồng Thái Long! Chúng ta đi U Minh thần phủ!"
 
"Sao vậy?", Hồng Thái Long khó hiểu nhìn hắn, cau mày nói!"Ngươi muốn làm gì"
 
"Đi thần giới! Chờ ở chỗ này không khác chờ chết, cho dù chết, ít nhất ta cũng phải biết Tuyết nhi rốt cuộc ra sao." Dược Thiên Sầu thuận miệng giải thích một câu, không nói thêm rồi vung tay lên, cả hai đồng thời biến mất.
 
U Minh thần phủ, trên đỉnh của dãy núi Long Sơn bất tận, hai người ngửa mặt lên trời ngắm nhìn chung quanh, cũng không phát hiện bất cứ chỗ nào dị thường.
 
Dược Thiên Sầu nhìn cảnh tượng xinh đẹp bốn phía, cau mày nói:"Ngươi xác định nơi này có thông đạo đi thần giói mà Bàn Long lão tổ lưu lại?"
 
"Ngươi xác định muốn bây giờ đi thần giới?", Hồng Thái Long nhìn trời hỏi lại một câu.
 
"Ừ!", Dược Thiên Sầu trả lời rất khẳng định.
 
"Ta không từ chối, nhưng nếu Bàn Long lão tổ có chỉ trích gì, ngươi cần phải giúp ta chia sẻ." Hồng Thái Long có chút khẩn trương nhìn hắn nói.
 
Dược Thiên Sầu không đổi sắc, gật đầu nói:"Không thành vấn đề."
 
"Ngươi nhớ kỹ lời đó, nếu đến lúc đó trở mặt thì ta chịu trách nhiệm không nổi!", Hồng Thái Long vừa dứt lời thì thân hình chợt kéo dài thành một đạo hồng ảnh, hiện ra hình rồng rồi ngâm lên một tiếng bay thẳng lên trời cao.
 
Phi long tại thiên, hùng thị bát phương ngao du, nhưng lại không phát hiện bất kỳ đầu mối nào. Hồng Thái Long đang hóa hình rồng đột nhiên phát ra một tiếng rên trầm muộn, ngửa mặt lên trời há mồm phun ra một đoàn huyết vũ, gầm lên:"Lấy long huyết của ta dâng lên trời xanh, đại môn long tộc sao để ta đứng ngoài!"
 
Lời nói vừa dứt, trời quang đột nhiên vang lên một tiếng sấm chấn động, huyết vũ đầy trời đột nhiên ngừng lại. Trên bầu trời xuất hiện biến hóa kỳ lạ, huyền quang quanh quẩn, trôi lơ lửng ở trong không trung, huyết vũ mạnh mẽ bay ngược hướng lên bầu trời bị huyền quang xoay tròn kia hút sạch.
 
Một lát sau, huyền quang cấp tốc phồng lên, phảng phất ở trời cao trên mở ra một lỗ hổng lớn.
 
"Thành rồi! Thông đạo đi thần giới của Bàn Long lão tổ lưu lại quả nhiên ở chỗ này.", Hồng Thái Long thét lên kinh hãi trên không trung, thoáng cái đã hóa thành hình người, nhìn xuống Dược Thiên Sầu phía dưới đang há hốc mồm, phất tay hô:" Đại môn Thần giới đã mở ra, không qua bao lâu sẽ đóng cửa, Dược Thiên Sầu! Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, ta không có nhiều long huyết để lãng phí, đi mau!"
 
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu ngưng trọng gật đầu, hóa thành một đạo lưu quang bắn lên trời cao, hội hợp với Hồng Thái Long rồi cùng tiến vào trong huyền quang xoay tròn kia.
 
Không bao lâu, đoàn huyền quang quả nhiên theo như lời Hồng Thái Long, lặng lẽ biến mất ở không trung.
 
Thần giới, Thần Long sơn. Núi non san sát tận trời, linh chi tiên thảo trải rộng khắp nơi, dãy núi chạy dài tới tận bát hoang vân hải. Trong dãy núi có cự long bay trên trời giơ vuốt, có cự long đằng vân giá vũ, có cự long thôn vân thổ vụ, khí tức hoàng giả xôn lên tận trời.
 
Trước một khoảng trống của một ngọn núi lớn, huyền quang chợt hiện làm quần long ngẩng đầu nhìn ra chằm chằm.
 
Hai cái bóng người đột nhiên từ trong huyền quang phun ra, không phải là người nào khác, chính là Hồng Thái Long cùng Dược Thiên Sầu.
 
"Người nào lại dám xông vào Thần Long sơn!"
 
Một tiếng quát chói tai truyền đến, hơn trăm cự long đủ các màu sắc trong nháy mắt bao vây lấy, giương nanh múa vuốt ngó chừng hai người.
 
Hồng long, hắc ***, bạch long, tử long, thanh long, hoàng long... Bỗng nhiên bị bao nhiêu cặp mắt kinh khủng như vậy nhìn vào chằm chằm, cho dù Dược Thiên Sầu quen nhìn đại trường diện cũng sợ đến hết hồn, bất giác khẽ thúc vào Hồng Thái Long, yếu ớt nói:"Đây chính là đạo đãi khách của long tộc các ngươi?"
 
Hồng Thái Long ngây ngốc ngắm nhìn bốn phía, trên mặt đột nhiên lộ vẻ vui mừng, giơ cao tay quay quanh bốn phía cười ha hả:" Hồng Thái Long ta vừa trở lại, Hồng Thái Long ta rốt cục trở lại......."
 
"Di! Thật sự là Hồng Thái Long rồi!"
 
"Hồng Thái Long, thật sự là ngươi!"
 
"Hồng Thái Long! Nhiều năm không thấy ngươi, đã chạy đi đâu?"
 
Quần long các màu đang hùng hổ vừa phát hiện là đồng tộc thì lập tức thu liễm khí tức uy hiếp trên người, uốn lượn trên không trung hoặc thăm hỏi, hoặc cười đùa, thái độ trong nháy mắt trở nên hữu hảo.
 
Dược Thiên Sầu rốt cục thả lỏng, lại thấy từ đâu chui ra một tiểu long màu đen, quanh quẩn bên người, kinh hô:" Dược ca, là huynh! Dược ca ca, sao huynh lại tới đây?"
 
Quần long sửng sốt, lực chú ý bắt đầu chuyển sang Dược Thiên Sầu, Hồng Thái Long cũng có chút hiếu kỳ nói:"Dược Thiên Sầu, đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn biết ngươi?"
 
Thân hình tiểu long màu đen dù có nhỏ đi chăng nữa thì vẫn lớn hơn Dược Thiên Sầu, đầu rồng ép tới khiến Dược Thiên Sầu hơi nghiêng người về phía sau, duy trì khoảng cách chừng một cánh tay với đầu rồng, lúng túng cười nói:" Khuôn mặt ta rất phổ thông nên thường xuyên sẽ phát sinh chút ít hiểu lầm, vị Long huynh này nhận lầm người rồi!"
 
"Không sai mà, chính là huynh, Dược ca ca, không sai được ." Tiểu long màu đen hưng phấn vẫy đuôi, còn thiếu lè lưỡi ra liếm. Chỉ thấy hắc quang chợt lóe rồi một tiểu tử xuất hiện, cầm lấy cánh tay hắn cười nói:"Dược ca ca, ta là Tiểu Nguyên! Huynh từng đánh ta mà"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui