"Hức...... Tiểu Nguyên!"
Dược Thiên Sầu sửng sốt, nhìn tiểu tử vui vẻ hoan khoái trước mắt, lập tức nhớ lại Tiểu Nguyên đã thành công rời khỏi thủy tộc lúc trước tại Dược Long Môn ở Minh Hà. Kể từ khi tên tiểu tử này được thiên mã đón đi cũng chưa từng gặp lại, không ngờ đã lăn lộn đến long tộc, hòa đồng thật đúng là không tệ.
Hắn lộ vẻ tươi cười, thân mật đưa tay ra định xoa đầu Tiểu Nguyên thì Hồng Thái Long bên cạnh hỏi vẻ hiếu kỳ:"Dược Thiên Sầu! Làm sao vậy? Ngươi quen biết long tộc trước khi gặp ta? Làm sao cho tới bây giờ chưa nghe ngươi nói, ngươi còn đánh hắn?"
Ta đánh hắn? Dược Thiên Sầu vừa muốn đưa tay ra lập tức cứng đờ, ánh mắt nhìn sang hơn trăm con cự long trên không trung, khẽ nhăn mặt một cái, trong lòng oán thầm không dứt. Tên lưu manh nói gì không nói, lại nói mình từng đánh qua hắn, đây chẳng phải là tìm phiền toái cho lão tử sao? Mẹ kiếp! Chẳng lẽ là bây giờ có núi dựa rồi muốn tìm lão tử báo thù?
"Ha hả! Vị tiểu huynh đệ này nhận lầm người rồi! Trừ Hồng Thái Long ra ta không biết thêm những người nào ở long tộc.", Dược Thiên Sầu một mực phủ nhận, cánh tay định đưa ra xoa đầu Tiểu Nguyên đổi lại thành bắt tay hắn.
Ai ngờ Tiểu Nguyên lại càng ôm chặt, lắc đầu liên tục nói:"Dược ca ca, huynh nghĩ lại đi, ta là Tiểu Nguyên trong Minh Hà của Minh giới! Là huynh trợ giúp ta vượt Long Môn thành công đó! Chẳng lẽ huynh đã quên rồi?"
"Hức",...", Dược Thiên Sầu lúng túng, thỉnh thoảng len lén đánh giá vẻ mặt chư long, trong lòng do dự không biết có nên nhận hay không.
Minh Hà, vượt Long Môn? Hồng Thái Long cau mày, dường như nhận ra chút gì từ biểu tình của Dược Thiên Sầu. Sống lâu với Dược Thiên Sầu như vậy, biết người này vốn bản sắc gian thương, cũng hiểu được hắn cố kỵ cái gì, liền cười hắc hắc:"Biết thì nói là biết đi! Không phải là đánh người ta thôi sao! Chuyện xấu mà tiểu tử ngươi làm đếm không hết, có chút chuyện nhỏ này thì xá gì. Ngươi xem người ta đâu thèm để ý, ngươi còn vờ vịt làm gì."
Bị vạch trần căn nguyên, Dược Thiên Sầu hận đến nghiến răng nhưng trên mặt chợt lộ ra vẻ vui mừng, kéo Tiểu Nguyên nói:"Tiểu Nguyên, là ngươi? Tiểu Nguyên, thật sự là ngươi sao? Thật sự là ngươi sao? Ngươi thật sự là Tiểu Nguyên mà ta trợ giúp vượt Long Môn thành công sao?"
Câu nói sau cùng có vẻ cường điệu, dường như muốn nói cho chư long ở đây, người này có thể đến long tộc là nhờ ta chiếu cố.
Hồng Thái Long thúc cùi chỏ vào hông hắn, lắc đầu liên tục nói:"Nói gì đấy! Quá rồi, quá rồi, có chút chuyện qua rồi thì thôi. Long tộc ta đâu có hẹp hòi như ngươi nghĩ chứ.".
Có nhiều lúc bị đánh là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn!
Dược Thiên Sầu nổi giận, thật sự nổi giận, thật sự giống như bị oan khuất, đỏ bừng mặt không kìm được nói:"Hồng Thái Long ngươi có ý gì? Ta chỉ là nhất thời không nhớ ra được mà thôi, ngươi đừng có ở chỗ này lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
"Được, ta tiểu nhân, ngươi quân tử, hài lòng chưa!" Hồng Thái Long cười khẩy, vẻ mặt giống như đang nói, ta tin ngươi nhưng ngươi có tin ngươi không?
Vẻ mặt như thế lại càng khiến cho Dược Thiên Sầu nổi trận lôi đình, hình như người ta ngoài miệng đã nhận lầm rồi, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Hai người mặc dù đang xỏ nhau nhưng một đám cự long vây quanh cũng có thể nhìn ra quan hệ hai bên không phải là nông cạn.
Đang lúc Hồng Thái Long giới thiệu Dược Thiên Sầu cho quần long, trên đỉnh núi vạn trượng từ từ bay tới một đám mây trắng, quần long lập tức yên lặng, vội vàng tránh sang một bên, Tiểu Nguyên cũng le lưỡi im lặng.
Đám mây trắng vừa dừng lại, một vị đại hán hùng tráng uy vũ, hai mắt lấp lánh hữu thần, không giận tự uy nhìn xuống Hồng Thái Long cùng Dược Thiên Sầu phía dưới. Bạn đang đọc truyện được tại
"Hồng Thái Long ra mắt Long Tướng trưởng lão." Hồng Thái Long cung kính hành lễ nói. Dược Thiên Sầu cũng theo đó hành lễ.
"Quả nhiên là Hồng Thái Long trở lại." Long Tướng trưởng lão khẽ nói, nhìn qua Dược Thiên Sầu một hồi rồi nói tiếp:"Lão tổ biết hai người các ngươi tới, truyền pháp chỉ để hai người tới Tinh Cung bái kiến." Nói xong quay người cưỡi mây trắng từ từ biến mất trên đỉnh núi cao vút.
Xong rồi! Dược Thiên Sầu nhất thời trợn tròn mắt, hắn vốn định tìm một cơ hội chạy đi hỏi thăm tin tức Vũ Lập Tuyết, không nghĩ tới vừa tới nơi đây, Bàn Long lão tổ đã biết, còn muốn triệu kiến. Hắn bây giờ bắt đầu lo lắng việc mình mạo nhận nhiệm vụ của Đại Thiên hình chưởng.
"Dạ!", Sắc mặt Hồng Thái Long ngưng trọng, cúi người lần nữa rồi kéo Dược Thiên Sầu, ý bảo đuổi theo. Dược Thiên Sầu cắn răng, thôi một liều ba bảy cũng liều.
Một ngân cầu theo đó hiện ra dưới chân, hắn và Hồng Thái Long từ từ đi theo Long Tướng trưởng lão kia.
Tới ngọn núi cao nhất của Thần Long sơn, bốn bên đều là núi nhỏ vây quanh. Trên đỉnh núi lập lòe kim quang, bậc thang chéo dẫn lên hư không, trên bậc cuối cùng là một vùng huyền quang xoay tròn.
Ba người đi tới bậc thang cuối cùng, Long Tướng trưởng lão tịch thu đằng vân dưới chân, bước vào một bước rồi biến mất trong huyền quang.
Hai người còn lại khẩn trương nhìn nhau, Hồng Thái Long lại càng gần như cầu khẩn, ánh mắt nhìn Dược Thiên Sầu liên tục thở dài. Dược Thiên Sầu lườm một cái, nghĩ thầm, không phải là huynh đệ không nói nghĩa khí, có lẽ tự thân lão tử cũng đã khó tự bảo vệ, lấy đâu ra năng lực giúp ngươi nói ngọt, bản thân lão huynh tự mình cầu phúc đi!
Hắn cũng bất chấp một bước tiến vào huyền quang, Hồng Thái Long yếu ớt đi vào theo.
Vừa vào huyền môn, trước mắt trở nên biến thành một thế giới khác. Trước mắt là một quảng trường hoàng kim rộng lớn lặng lẽ trôi trong tinh không, không có bất kỳ kiến trúc nào, phía xa là tinh vân lấp lánh, vô cùng vô tận, thần bí mạc trắc.
Trên quảng trường có một kim đài tám góc, trên đó đang nằm một con kim long khổng lồ. Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nhìn lên mới có thể cự long đang khẽ cúi đầu nhìn mình, trong ánh mắt lộ ra thâm thúy cùng tang thương.
Bên dưới kim đài tám góc có tám cột trụ bằng hoàng kim, có bảy con cự long màu sắc khác nhau đang quanh quẩn ở trên, nhìn Dược Thiên Sầu vẻ thăm dò, hình thể nhỏ gần gấp đôi so với cự long nằm trên kim đài. Khí tức long tộc cường đại tràn ngập quảng trường, khí thế như thái sơn áp đỉnh.
Long Tướng trưởng lão sau khi thấy hai người đi vào, lúc này hóa thân thành một hồng sắc cự long bay lên cái cột hoàng kim phía trái, quanh quẩn ở đó cùng với các cự long khác.
"Hồng Thái Long bái kiến lão tổ, bái kiến tám vị trưởng lão." Hồng Thái Long bước nhanh đi ra phía trước, quỳ xuống phục thủ bất động.
Hành lễ này cũng quá phô trương đi! Ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn vào Hồng Thái Long đang phủ phục, khẽ chép miệng, cảm thấy là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, đầu tiên liên hệ với Ô Thác Châu thấy bình thường rồi cũng bước đi lên đi trước, khom mình hành lễ nói:"Dược Thiên Sầu bái kiến Bàn Long phu thần, bái kiến chư vị trưởng lão."
"Ai! Tới rồi, ngày này rốt cục đã tới."
Thanh âm thâm trầm già nua từ kim đài tám góc truyền ra, chấn động bốn phía, một cặp long nhãn khổng lồ nhìn từ Dược Thiên Sầu sang Hồng Thái Long đang bất động, lên tiếng hỏi:"Hồng Thái Long! Ngươi có biết tội của ngươi không?"
"Ta......... Hồng Thái Long ngẩng đầu lên, ra vẻ heo chết không sợ mở nước nóng,"Ừ!" một tiếng. Từ tám cây kim trụ lập tức truyền đến thanh âm tức giận. Hồng Thái Long khẽ run rẩy, thành thật nói:"Hồng Thái Long biết tội!"
"Mười vạn năm bị ngươi hư độ mà qua, ta phạt ngươi đến "Long ngọc phúc , bế quan mười vạn năm, ngươi nhận phạt không?" Thanh âm Bàn Long đại thần lần nữa ù ù truyền đến.
"A",..." Hồng Thái Long tựa hồ nghe đến cái gì khó có thể tin, ngẩng đầu lên, sững sờ còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Dược Thiên Sầu vốn là muốn để cho Hồng Thái Long tự cầu nhiều phúc nhưng vừa nghe đến chỗ địa phương khỉ gió nào đó bế quan mười năm, hơn nữa thấy bộ dạng sợ đến choáng váng của Hồng Thái Long, dĩ nhiên đây là hình phạt nghiêm trọng, thử nghĩ xem nếu đã là bằng hữu, vào thời khắc mấu chốt ngay cả một câu đỡ lời cũng không dám nói vậy quá không bằng súc sinh, liền chắp tay nói:"Bàn Long đại thần, Hồng Thái Long cũng không làm sai cái gì, xử phạt như vậy có phải quá nghiêm trọng.........
"Không nghiêm trọng, không nghiêm trọng, ta cầu cũng không được." Hồng Thái Long vội vàng kéo Dược Thiên Sầu lại, lắc đầu liên tục.
Người trong Long tộc đều biết "Long ngọc phúc không phải là ai cũng có thể đi, nhất định phải là tinh anh trong tinh anh của long tộc, hoặc là người có cống hiến lớn đối với long tộc mới có cơ hội đi vào tu luyện, lại càng không cần phải nói là đi vào tu luyện mười vạn năm. Ngoài mặt thoạt nhìn là phạt Hồng Thái Long bế quan, kì thực là thiên đại phúc phận rơi vào Hồng Thái Long, quả thực là phần thưởng, nhưng ngoại nhân như Dược Thiên Sầu nào biết những thứ này.
"Hồng Thái Long, đầu óc ngươi nước vào đi! Phạt ngươi bế quan mười vạn năm, ngươi còn cầu cũng không được? Trước đó nói rõ rồi, chẳng phải là không phải ta không nói giúp, đây là bản thân ngươi tự tìm, đến lúc đó cũng đừng oán lão tử không nói nghĩa khí." Dược Thiên Sầu truyền âm nói.
Hồng Thái Long lập tức truyền âm trả lời:"Hảo ý của ngươi lòng ta nhận được, nhưng ngươi không biết, Long Ngọc Phúc Địa chính là chỗ mà người trong long tộc có nằm mơ cũng muốn tiến vào. Không nói là vào trong đó tu luyện, mà trong đó chỗ ăn ngon vui chơi nhiều không xuể, ở trong đó mười vạn năm là chuyện mà ta nằm mơ cũng không thấy. Nếu ngươi làm hư chuyện này, suốt đời ta sẽ hận ngươi."
"Nói đùa gì vậy? Ngươi chơi ta sao! Còn có chuyện tốt như vậy? Cái này đâu gọi là xử phạt?"
"Quỷ biết là chuyện gì xảy ra, có thể là lão tổ tuổi quá lớn, nhất thời lỡ lời, nhưng bằng vào thân phận lão nhân gia chắc không nuốt lời, nếu ngươi nhắc nhở ông ta có phải cho ông ta cơ hội thay đổi không?"
Chẳng lẽ Bàn Long đại thần thật già nên hồ đồ rồi? Không thể nào! Dược Thiên Sầu vẻ mặt hồ nghi nhìn vào kim long khổng lồ đang nằm trong không trung.