Hai bàn tay nâng hắn lên, chính là phụ mẫu hắn, một nhà ba người nhìn lẫn nhau, hai bên thái dương Dược Trường Quý đã có tóc bạc lôi kéo cánh tay hắn, vỗ vai hắn liên tục nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Tiết Nhị Nương lại nhào vào trong lòng hắn oa oa khóc lên, gào to: "Đều tại cha con a! Làm hại con ta vừa đi lại nhiều năm như vậy."
Dược Thiên Sầu gãi đầu, xấu hổ nhìn phụ thân làm ra biểu tình dở khóc dở cười, sau đó đẩy ra Tiết Nhị Nương nói: "Mẫu thân đừng khóc, nhi tử không phải đã trở về sao?"
Vành mắt Dược Trường Quý có chút đỏ lên kéo thê tử ra khỏi người con trai nói: "Bà làm cái gì vậy? Nhi tử vừa về lại khóc lóc sướt mướt, bà làm vậy không phải muốn làm con trai phiền lòng sao?"
Chợt thấy Tiết Nhị Nương giãy ra, kéo Dược Thiên Sầu khóc ròng nói: "Sầu nhi, con trở về là tốt rồi a! Con phải cứu đệ đệ của con a! Con phải cứu cứu đệ đệ…" Tiếng khóc chợt ngừng bặt, Tiết Nhị Nương đã thương tâm quá độ khóc đến ngất xỉu.
Dược Thiên Sầu cả kinh, liền nhanh tay ôm lấy mẫu thân, đi về hướng gian phòng riêng quen thuộc của phụ mẫu. Một đám người đi theo phía sau hắn, đi tới phòng ngủ, đặt mẫu thân nằm lên giường, nắm hai tay bà, hai đạo chân nguyên truyền vào trong cơ thể mẫu thân, rất nhanh xua tan cỗ khí tích tụ trầm muộn trong ngực bà. Tiết Nhị Nương tỉnh lại, vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu liền khóc nức nở.
Đã khóc thành như vậy, nếu còn khóc nữa sẽ hao tổn tinh thần. Lúc này Dược Thiên Sầu dùng ngón tay điểm lên trán mẫu thân, Tiết Nhị Nương lập tức mơ màng thiếp đi. Dược Thiên Sầu thở ra một hơi, trầm giọng quát: "Người đâu!"
Một nha hoàn tuổi tác không lớn đưa mắt nhìn lão gia đang không nói lời nào, kinh hãi đi tới bên người Dược Thiên Sầu, khiếp sinh sinh nói: "Đại thiếu gia!"
Dược Thiên Sầu lấy ra một viên Nguyên Khí Đan đưa cho nàng nói: "Sau khi phu nhân tỉnh lại, ngươi đem viên thuốc này bỏ vào chén nước nóng hòa tan, đút cho phu nhân uống, không được quên." Nha hoàn nhanh miệng khúm núm tuân lệnh. - truyenfull.vn
Dược Trường Quý lăn lộn trong thương trường nhiều năm, lúc này lực chú ý tập trung trên người con trai, thấy hắn sai sử người thật lưu loát nhanh gọn, thần tình cử chỉ mờ ảo có khí thế của thượng vị giả, trị liệu cho thê tử cũng có vài phần thủ đoạn, hiển nhiên mấy năm nay ở bên ngoài sinh hoạt cũng không kém. Lúc đi mới mười sáu tuổi, hôm nay khí độ trầm ổn, khuôn mặt cương nghị, vẻ ngây ngô ngày xưa đã rút đi, đã trở thành người lớn!
"Mẫu thân con không việc gì chứ?"
"Không có việc gì, chỉ bị thương tâm quá độ mà thôi! Ngủ một chút rồi uống thuốc thì sẽ tốt." Dược Thiên Sầu đứng lên xoay người, ngóng nhìn phụ thân, nhíu mày nói: "Phụ thân, vừa rồi con không nghe lầm không biết trong nhà xảy ra chuyện gì? Mẫu thân hình như nói cái gì mà muốn con đi cứu đệ đệ, đây rốt cục là sao?"
Hắn không biết, ngay khi hắn đi được năm thứ hai, sau khi sinh hạ đứa con đầu tiên, Tiết Nhị Nương vốn nhiều năm không sinh nở thêm đột nhiên lại sinh cho hắn một đệ đệ, Dược Trường Quý cảm thán không ngớt, con cả đi, lão thiên lại cho hắn một đứa con nhỏ, không thể không nói là ý trời. Nhưng chuyện tuổi già lại kết châu, đối mặt đứa con lớn thật sự khó có thể mở miệng.
"Phụ thân làm sao vậy? Chẳng lẽ còn có chuyện gì không phương tiện nói với nhi tử hay sao?" Dược Thiên Sầu có điểm không hài lòng nói.
Dược Trường Quý lắc đầu cười khổ, đem nguyên do sự tình chậm rãi nói ra: "Con đi năm thứ hai, mẫu thân con liền cho con thêm một đệ đệ, tên là Dược Vô Sầu, hôm nay đã được tám tuổi. Nhưng ở mấy ngày trước, đệ đệ con đột nhiên mất tích, thẳng đến ngày hôm qua, có người đưa tới lá thư, nói họ đã bắt cóc đệ đệ con, muốn chúng ta chuẩn bị một vạn lượng hoàng kim, hôm nay sẽ tới lấy."
Dược Thiên Sầu gật đầu "nga" một tiếng, xác thực không nghĩ tới tự nhiên lại có một đệ đệ, nhưng phụ mẫu cưới nhau sớm, khi hắn đi hai người còn chưa tới bốn mươi, có mang thai cũng không có gì đáng kỳ quái. Chỉ là con cháu Dược gia lại làm sao vậy? Lão đại bị bắt cóc một lần, hiện hôm nay tới phiên lão nhị cũng bị bắt cóc, lẽ nào người của Dược gia dễ bắt cóc như vậy? Khó tránh lại có tặc trong nhà.
"Xem ra tiền tài của Dược gia bị người đỏ mắt! Bên nhà mẫu thân không còn ai, không biết dòng họ Dược gia chúng ta…Hắc hắc! Thật đúng là khó nói, tin tưởng phụ thân cũng không phải một người hồ đồ, trong lòng có lẽ đã có ý nghĩ." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói. Vừa rồi nhìn thấy qua một đống lớn người trong dòng họ, nhìn thấy mình tới, có chút người thần tình rất quái dị!
Dược Trường Quý âm trầm nói: "Cha sớm có hoài nghi, có chút người sợ rằng khi thường cha chỉ biết buôn bán, không biết giết người a!"
Đã biết phụ thân không phải kẻ hiền lành, bằng không sinh ý cũng không làm lớn được như vậy! Dược Thiên Sầu nhếch nhếch khóe miệng, hỏi: "Bọn cướp có báo danh hiệu hay không?"
"Không có." Dược Trường Quý lắc đầu nói: "Nói là ngày hôm nay phái người đến kiểm tra tiền chuộc, sẽ nói địa điểm giao dịch, đến lúc đó một tay giao tiền một tay giao người." Hắn nói tới đó bỗng nhiên nhìn con trai chằm chằm: "Thiên Sầu, con đi tu tiên nhiều năm, có từng học được tiên pháp gì không?"
Ta cũng không có khả năng tu tiên, đó là chuyện của mấy vị đại thần Hóa Thần kỳ, ta chỉ là tu chân. Dược Thiên Sầu cười cười, nói như vậy cũng không cần nói cho phụ thân nghe, đương nhiên hắn cũng biết phụ thân có chủ ý gì, đơn giản là muốn mình thi triển chút thuật pháp tiên gia cứu đệ đệ ra. Hắn không trực tiếp trả lời chỉ nói: "Phụ thân yên tâm, chỉ cần hiện tại đệ đệ không có việc gì, con bảo chứng ngài không cần ra một phân tiền, đệ đệ cũng có thể bình yên trở về."
Dược Trường Quý vui mừng gật đầu, hai cha con vừa trò chuyện vừa đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới hành lang ngoài viện, dòng họ cùng người hầu đứng thành một đoàn. Thấy hai cha con đi ra, ở giữa có một lão nhân tuổi tác có vẻ lớn nhất bước ra hỏi: "Trường Quý, Nhị Nương thế nào rồi? Có cần gọi đại phu tới không?"
Dược Trường Quý hành lễ nói: "Nhờ tộc trưởng hỏi đến, Nhị Nương chỉ bị thương tâm quá độ, ngủ một giấc là tốt rồi. Thiên Sầu, qua đây gặp tộc trưởng."
Dược Thiên Sầu đối với những tộc nhân này vốn không có chút hảo cảm, trong trí nhớ lúc phụ thân mới mất đi song thân, nghèo khó vô cùng, đám tộc nhân này không ai giúp cha mình một tay, phụ thân được mẫu thân tương trợ, lại dựa vào sự cần cù vất vả dốc sức làm ăn, mới có được một phần sản nghiệp lớn như ngày hôm nay, kết quả đám dòng họ này nghe tin lại chạy đến như vịt, thật sự là đáng ghét cực kỳ. Nhưng quan niệm dòng họ trong lòng Hoa Hạ nhân thật rất mạnh, Dược Thiên Sầu cũng không muốn làm khó phụ thân, không thể làm gì khác hơn là đi đến hành lễ nói: "Dược Thiên Sầu gặp qua tộc trưởng."
Tộc trưởng gật đầu nói: "Lúc trước có nghe nói đại ca nhi ra ngoài học nghệ, không biết học gì vậy? Hôm nay đã thành tài trở về rồi? Nhìn thanh kiếm trên lưng ngươi, chẳng lẽ học võ nghệ trở về?"
Dược Thiên Sầu biết phụ mẫu cũng không đem việc mình đi tu chân truyền ra ngoài, đạm nhiên cười nói: "Cũng không học được thứ gì thực dụng, chỉ là đi ra ngoài du lãm. Trùng hợp biết được có chút bọn chuột nhắt giấu đầu rụt đui đánh chủ ý với nhà ta, đặc biệt mua thanh kiếm về làm kinh sợ bọn đạo chích mà thôi."
Tộc trưởng vuốt râu nói: "Rất tốt!" Liền không nói thêm gì. Nhưng bên người hắn có một trung niên nhân đi tới bên người Dược Trường Quý, âm dương quái khí nói: "Trường Quý huynh, ta từng gặp qua đại ca nhi, thế nào hiện tại nhìn không giống a! Quý phủ ngươi gia tài bạc triệu, cần phải thận trọng a!"
Ý tứ trong lời nói đơn giản nói với Dược Trường Quý, tiểu nhi tử của ngươi vừa bị bắt cóc, đứa con lớn không chút tin tức nhiều năm đột nhiên trở về, hơn nữa hình dạng khác biệt, ngươi cẩn thận có người đánh chủ ý với gia tài của ngươi.
"Hiền đệ không cần nghĩ nhiều, là trưởng tử của ta không thể nghi ngờ." Dược Trường Quý trầm giọng trả lời. Trong ngực có chút mất hứng, làm gì có đạo lý làm cha mà không nhận ra con của mình, không cần nói nhiều, chỉ bằng câu con trai nói ra: "Nhà mẫu thân không còn ai, không biết dòng họ Dược gia chúng ta…" Câu nói này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, thâm ý trong đó chỉ có đương sự hiểu rõ, chỉ biết chắc chắn là trưởng tử không thể nghi ngờ. Huống chi kẻ làm cha, sao không biết một ít đặc thù trên người con trai mình chứ?
"Phụ thân, vị trưởng bối này là?" Dược Thiên Sầu như có hứng thú nhìn người kia hỏi.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu