Tinh Thần Châu

Đợi khi linh khí trong trận bị rút sạch, một cửa hang rộng chừng ba thước hiển lộ ngay trước mắt mọi người. Lúc này có hai người đi tới cửa động quan sát một phen, sau đó nhìn mọi người gật đầu, một đám lão gia cần cần thận thận tiến vào hơn phân nửa, còn lại mười mấy người đang bảo vệ cửa động.
 
Chết tiệt! Dược Thiên Sầu thầm mắng một tiếng, nếu như đều đi vào, hắn cũng có thể đi vào theo, nhìn xem bên trong rốt cục là địa phương gì.
 
Ai biết còn không qua bao lâu, bên trong lập tức truyền đến tiếng đánh nhau "bang bang đương đương". Sau đó có thanh âm hét lớn của Đông Phương Trường Ngạo: "Yêu nghiệt lớn mật!"
 
Mười mấy người bên ngoài động biến sắc, nhìn nhau gật đầu, toàn bộ đi vào. Mà tiếng đánh nhau bên trong càng phát ra kịch liệt, dù là Dược Thiên Sầu đang trốn bên ngoài cũng có thể cảm giác được mặt đất đang rung động.
 
"Yêu nghiệt?" Dược Thiên Sầu âm thầm kêu một tiếng, kéo khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt. Vừa định đứng dậy đi vào xem náo nhiệt, nhưng bỗng nhiên bị một chỗ hấp dẫn. Từ góc độ của hắn nhìn lại, tràng cảnh trong góc sơn cốc bỗng nhiên nổi lên ba động, lại một cửa động thình lình xuất hiện ngay trên vách núi đá.
 
Chỉ thấy hai bạch y lão giả chạy ra, quan sát bốn phía, lại nhìn vào động gật đầu. Sau đó một người lòe ra, nói gì đó với hai lão giả liền một mình bay đi.
 
Quả nhiên là ngươi! Dược Thiên Sầu âm thầm cười nhạt, người bay đi không phải ai khác, chính là Bách Hoa Cung Yến Truy Tinh, mà phương hướng hắn bay đi cũng chính là Bách Hoa Cốc.
 
Cửa động đột ngột xuất hiện lại khôi phục nguyên dạng, hai gã bạch y lão giả lắc mình đi tới hang động mà những người của Phù Tiên Đảo tiến vào, canh giữ ngay trước cửa động, đồng thời lấy ra một sợi dây xích sáng lóe, cầm trong tay. Nhìn kỹ là có thể phát hiện, hai đầu sợi dây tựa hồ xỏ xuyên hai móng vuốt. Dược Thiên Sầu âm thầm suy nghĩ lai lịch hai người này, nhìn từ trang phục đến vũ khí mà phán đoán, tựa hồ chưa từng gặp qua tại tu chân giới, cũng không có nghe nói qua.
 
Nghe tiếng đánh nhau kịch liệt bên trong, thỉnh thoảng còn truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, cũng không biết là người bên nào thắng. Bất quá người bên trong hang động hiển nhiên cũng không dễ chọc, bằng không cũng không khả năng chiến đấu với năm mươi Độ Kiếp kỳ của Phù Tiên Đảo trong thời gian dài như vậy. Phỏng chừng đám người của Phù Tiên Đảo cũng không thoải mái được bao nhiêu, từ tiếng rống giận liên tục của Đông Phương Trường Ngạo truyền ra là có thể nghe được, giống như con sư tử thụ thương.
 
Dược Thiên Sầu âm thầm lắc đầu, Phù Tiên Đảo phỏng chừng đã quen kiêu ngạo trong tu chân giới, không lưu chuẩn bị ở sau đã dám tùy tiện xông vào tổ chim của người ta, cũng không ngẫm lại đám người có khả năng tiêu diệt Thanh Quang Tông, đâu dễ chọc vào như vậy, đáng đời cho ngươi dài trí nhớ.
 
Tiếng đánh nhau càng ngày càng rõ ràng, từ trong hang động ra tới gần. Vài trưởng lão Phù Tiên Đảo vừa mới bắn ra, nghênh tiếp bọn họ chính là hai móng vuốt sắc bén bay vào đầu. Ngân long vũ trảo, quang ảnh dày đặc, vang vọng toàn bộ sơn cốc, vài tiếng sắt thép va chạm kịch liệt, mấy người vừa muốn lao ra lại bị bức lui trở lại.
 
Xong! Đóng cửa đánh chó, trong ngoài giập công, lần này Phù Tiên Đảo thiệt thời lớn. Dược Thiên Sầu rõ ràng thấy mấy người mới bị bức lui vào trong động kia đã xem như xong.
 
"Hài!" Bên trong động chợt truyền ra tiếng quát, đột nhiên một trận kim quang chói mắt từ trong cửa động bắn ra. "Băng!" Một tiếng nổ như núi băng địa liệt, cửa động bỗng nhiên sụp xuống, Dược Thiên Sầu đang trốn ở đối diện nhìn thấy líu lưỡi không ngớt, hay nha! Vật gì vậy? Không ngờ đem nửa ngọn núi làm đổ nát?
 
Ngay sau đó ở địa phương bị sụp bắn ra một đạo kim mang tận trời, phá tung cửa động bắn lên cao, một thân ảnh thoát ra, chính là Đông Phương Trường Ngạo.
 
Hai gã bạch y lão giả ở bên ngoài lập tức đánh quạ, hai con ngân long cùng hợp lại một trái một phải chụp tới. Lúc này trong tay Đông Phương Trường Ngạo cũng không phải đang cầm kiếm, mà là một thanh trường thương ánh vàng rực rỡ, tay hắn run lên, đầu kim thương đột nhiên lớn hơn ngàn lần, đầu thương lớn hơn cả nửa cánh cửa, kéo
 
Ứieo kim mang chói mắt quét ngang móng vuốt đang chụp tới.
 
"Đinh đương..." Hai con ngân long bị kim mang sắc bén cắt ngang thành mảnh vụn.
 
"Pháp bảo công kích thượng phầm!" Hai người đồng thời giật mình nói. Nhưng đây bất quá chỉ là thương thứ nhất, thương thứ hai của Đông Phương Trường Ngạo lại gào thét bay tới.
 
"Đi!" Một người kêu to, đồng thời rất nhanh thoát ra, không có vũ khí, tay không làm sao có thể ngăn trở thượng phẩm pháp bảo công kích. Mà tên còn lại tựa hồ phản ứng chậm một chút, bị kim mang từ đầu thương phun ra nuốt vào chặn ngang vừa lúc. "A!" Mang theo một tiếng hét thảm, người đã bị chia làm hai đoạn rớt xuống.
 
Đông Phương Trường Ngạo múa thương như sát thần, bay lên cao mà đứng, liếc mắt nhìn cửa động mình vừa phá khai, hơn mười đồng môn cùng bay ra, một móng vuốt màu bạc cũng bay theo, hướng người bay ra cuối cùng chộp tới.
 
Đông Phương Trường Ngạo vung kim thương trong tay nhoáng lên, thay đồng môn chặn móng vuốt, móng vuốt cùng đầu thương va chạm vào nhau, chỉ thấy hắn vung thương, chủ nhân của móng vuốt bị kéo theo sợi dây bạc từ trong động cùng bay ra.
 
"Hô..." Kim mang gào thét kéo tới. Người nọ thấy rõ trạng huống, thiếu chút nữa sợ đến hồn phi phách tán, lúc này buông sợi dây xích ra, muốn chạy trốn, nhưng vẫn còn chậm một chút. Kim mang xẹt qua, dây xích vỡ vụn mang theo một chùm máu tươi rơi xuống.
 
"Nhanh quay về tông môn, các ngươi đi trước! Ta đoạn hậu!" Thần tình Đông Phương Trường Ngạo bi phẫn quát to, đi ra hơn năm mươi người, hôm nay chỉ còn lại mười mấy người, gọi hắn làm sao không khó chịu. Mười mấy người còn lại của Phù Tiên Đảo không nói một lời, lập tức chạy trốn không còn hình bóng.
 
Chỉ còn lại một mình hắn đứng ngay cửa động, hầu như kim thương tung hoành khoảng không, đi ra một người giết một người. Tên bạch y lão giả nhìn thấy hai mắt đỏ bừng, nhưng lại không dám xem thường phong mang của pháp bảo công kích thượng phẩm.
 
Hảo bảo bối! Hảo bảo bối! Con mắt Dược Thiên Sầu chiếu sáng, nhìn chằm chằm kim thương trong tay Đông Phương Trường Ngạo không tha.
 
Người trong động tựa hồ cũng biết tiếp tục xông ra thật sự quá khó khăn, vì vậy không ai tiếp tục đi ra nữa. Đông Phương Trường Ngạo vẫn canh giữ ở đó, Dược Thiên Sầu thầm nghĩ một tiếng không ổn, nhìn về phía hang động khi nãy Yến Truy Tinh đã đi ra.
 
Quả nhiên cửa động kia lại mở ra. "Sưu SƯU..." Hơn mười bạch y nhân bay ra, lập tức hướng Đông Phương Trường Ngạo bay tới. Hắn lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới trong núi này còn có đường khác, hắn cũng không phải người cứng đầu, thân hình khẽ động, vung thương quét vài vòng, bắn lên khoảng không cấp tốc bay đi, một đống người đuổi theo không bỏ.
 
Thấy Đông Phương Trường Ngạo bay về hướng Bách Hoa Cốc, Dược Thiên Sầu suy nghĩ nếu như hắn có thể chạy trốn tới Bách Hoa Cốc, vẫn có thể xem như là biện pháp giữ mạng. Yến Truy Tinh làm mọi chuyện đều là lén lút, phỏng chừng đám người này còn chưa dám xông vào Bách Hoa Cốc, huống chi còn có một tu chân liên mình ở đó.
 
Bên trong sơn cốc lập tức trở nên vắng vẻ, Dược Thiên Sầu nhìn cửa động mở toang, rất muốn chạy vào xem, rồi lại không biết bên trong còn người hay không, còn nghĩ tới những người kia đuổi theo Đông Phương Trường Ngạo mặc kệ là đuổi kịp hay không đều khẳng định sẽ quay lại, vì vậy liền bỏ đi ý niệm mạo hiểm trong đầu. Thầm nghĩ lần này Phù Tiên Đảo tổn thất hơn ba mươi trưởng lão Độ Kiếp kỳ, không biết kế tiếp sẽ có phản ứng gì, chính mình nên tiếp tục xem náo nhiệt thôi! Thời điểm mấu chốt giúp đỡ châm thêm lửa là được. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
 
"Ách...Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn thi thể bên trong sơn cốc, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ. Hồi tỉnh lại lau lau mắt, vội vàng nhảy tới địa phương vừa chém giết, chỉ thấy bạch y nhân vừa bị Đông Phương Trường Ngạo giết chết lúc này tất cả đều không gặp, trên mặt đất chỉ còn thi thể của động vật, xác thực mà nói, hẳn là thi thế của những con bạch hồ. Điều này làm cho hắn liên tưởng tới một sự tình...
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui