"Đương đưong..." Hàn mang lóng lánh, mười thanh phi kiếm Dược Thiên Sầu phóng xuất nhất thời triền đấu phi kiếm đối phương trên không trung, phát sinh tiếng vang giòn liên tiếp không ngừng. Nhưng tu vi hai người hơn kém quá xa, La Tiêu Hán kháp động chỉ bí quyết, phi kiếm xoay tròn trên không trung, đem những phi kiếm đang cuốn lấy bắn khai.
"Hưu." Một tiếng, lần thứ hai hướng đối thủ bắn tới.
"Khứ, họp!" Dược Thiên Sầu chỉ ra ngón tay, lại mười thanh phi kiếm từ phía sau bay ra, song chưởng họp lại, mười thanh phi kiếm ngưng tụ thành một, mạnh mẽ hướng thanh phi kiếm kia đánh tới.
"Đương." Thế kiếm chợt khựng lại, nhân cơ hội Dược Thiên Sầu lại lần thứ hai vỗ tay: "Họp!" Mười thanh phi kiếm bị đẩy lùi khi nãy ngưng tụ thành một, rất nhanh hướng ngay giữa phi kiếm của đối phưong đánh tới. "Phanh." Một tiếng, thanh kiếm của đối phưong trầm xuống, cũng không xuất hiện tình hình bị đánh bay.
"Không biết tự lượng sức nành!" La Tiêu Hán cười lạnh một tiếng, chỉ bí quyết dẫn động, phi kiếm lăng không bắn lên, gào thét hướng mười thanh phi kiếm họp một bổ tới. "Phanh!" Dược Thiên Sầu tâm thần chán động, thanh kiếm họp thể lập tức bị đánh tan. Ngay lúc tâm thần còn chưa ổn định, phi kiếm của đối phương lại lần nữa đánh về thanh phi kiếm họp thể khác, một tiếng nổ vang, thân thể Dược Thiên Sầu nhoáng lên, thiếu chút nữa đã rớt khỏi thanh kiếm.
Tu vi ai mạnh ai yếu, mấy lần đối mặt đã hiểu rõ ràng. Bên chỗ Đại La Tông đã có người bắt đầu hoan hô, bên ma đạo có không ít người lắc đầu thờ dài. Hồng Thất đứng bên cạnh Đông Quách Túc nắm chặt nắm tay, tuy nó còn nhỏ, nhưng cũng biết sư phụ vừa nếm khổ.
Như vậy không được, tu vi song phương hơn kém quá lớn, Dược Thiên Sầu âm thẩm cà kinh, mạnh mẽ ổn định tâm thần, đem hai mươi thanh phi kiếm vừa bị đánh tan gọi trở về, song chưởng vung lên, hét lớn một tiếng: "Khứ!"
Hơn chín mươi thanh phi kiếm xếp thành trùy hình gào thét đánh tới. La Tiêu Hán hừ lạnh một tiếng, chỉ bí quyết rát nhanh triệu hồi phi kiếm trở về trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm tổ họp phi kiếm đang kéo tới, quát: "Đại La Phá Thiên Thức!"
Phi kiếm bị hắn dùng hai tay nắm chặt chuôi kiếm, lúc này hư huyễn ra một thanh cự kiếm, giờ lên cao lăng không mạnh mẽ bổ tới: "Phanh." Một tiếng nổ, chín mươi mấy thanh phi kiếm tạo hình nón lập tức bị đánh tan, đều từ trên không trung roi lả tà xuống mặt đất.
Dược Thiên Sầu lảo đảo trên phi kiếm, đưa tay đè lại ngực, "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Chín mươi tám thanh phi kiếm tương liên cùng tâm thần đồng loạt truyền lại cảm giác chấn động, đã làm hắn bị thương ngay tại chỗ.
La Tiêu Hán nhìn hơn chín mươi thanh phi kiếm roi dưới đất, nhẹ "di" một tiếng nói: "Không ngờ đều là thượng phầm pháp khí phi kiếm!" Theo hắn phỏng chừng, tu vi song phưong hơn kém lón như vậy, một kích không chán vỡ toàn bộ phi kiếm của đối thủ, ít nhất cũng phải chán vỡ hon mười thanh mới đúng, ai biết không vỡ một thanh nào, nguyên lai đều là phi kiếm thượng phẳm pháp khí.
Ngã một lần, Dược Thiên Sầu rốt cục hiểu được, bằng chính tu vi của mình không thể liều mạng được với đối phương, kháp động chỉ bí quyết, phi kiếm trên mặt đất lập tức toàn bộ bay lên không ngược trở về, nhiễu quanh thân vài vòng, mười ngón tay như liên hoa kháp động, chín mươi tám thanh phi kiếm phân tán nhanh chóng hướng đủ loại quỹ tích bay đi.
"Thực sự không thấy quan tài không đổ lệ!" La Tiêu Hán hừ lạnh một tiếng, buông phi kiếm trong tay, nhượng phi kiếm lăng không đứng ngay trước ngực, rất nhanh làm ra một chỉ bí quyết phức tạp, hưóng đuôi kiếm điểm tới, gấp giọng quá to: "Đại La Chu Thiên Thức!"
Thân kiếm run lên, cấp tốc xoay tròn, huyễn hóa ra vô số kiếm ânh, bị một chưởng của hắn đầy ra ngoài. Kiếm ảnh càng chuyển càng nhiều, nháy mắt ở ngay trước người hắn hình thành một kiếm thuẫn, lập tức bao quanh phi kiếm của Dược Thiên Sầu đang phóng tới bên trong.
Một trận tiếng vang giòn liên miên không dứt, làm cho Dược Thiên Sầu phải buông tha điều khiển chúi mươi tám thanh phi kiếm, ngạnh kháng khẳng định sẽ bị thương. Thấy hắn buông tha chống lại, La Tiêu Hán cười ha ha, kháp động chỉ bí quyết, phạm vi xoay tròn của kiếm ảnh thu nhỏ lại, đem phi kiếm của Dược Thiên Sầu từng thanh thu vào trong túi trữ vật của hắn.
Trong đám người vây xem một trận tiếc hận, dù là ma đạo như Cừu Vô Oán bọn họ luôn ủng hộ Dược Thiên Sầu cũng kìm lòng không được mà thở dài. Lúc này Yến Tử Hà nhìn thấy thế cục tại hiện trường, trong đôi mắt toát ra một tia lo lắng. Mọi người của Phù Tiên Đảo cũng khó chịu, thật không hiếu là mùi vị gì, tuy rằng Dược Thiên Sầu bị trục xuất Phù Tiên Đảo, nhưng dù sao cũng xuất thân là đệ tử kiệt xuất của Phù Tiên Đảo, hắn thua trận nhiều ít cũng liên quan đến mặt mũi của Phù Tiên Đảo.
Bốn vị chưởng quỹ quản lý cửa hàng của tứ đại gia tộc trước khi tới cũng đã nhận được chỉ lệnh, nếu Dược Thiên Sầu chiến bại gặp nạn, phải nỗ lực không tiếc trả giá cứu hắn, lúc này bốn người đã rục rịch. Yến Truy Tinh quan sát hai người đang quyết chiến, vẫn cảm thấy có điểm không quá thích họp, hình như không nên kết thúc như vậy, bởi vì Dược Thiên Sầu quá lãnh tĩnh, tựa hồ đối với thất bại lần này không quá lưu ý, lẽ nào hắn cho rằng La Tiêu Hán sẽ buông tha cho hắn?
La Tiêu Hán nhìn chằm chằm thanh phi kiếm dưới chân Dược Thiên Sầu, cũng không nóng lòng động thủ, trái lại trêu tức nói: "Dược Thiên Sầu, tạ ơn ngươi tặng cho ta thượng phầm pháp khí, còn có thì lấy ra nữa, nếu làm ta vui vẻ nói không chừng có thể thả ngươi một con đường sống." Bên chỗ Đại La Tông lập tức truyền đến một trận cười ha ha.
Dược Thiên Sầu chắp tay đứng trên thân kiếm, hai mắt hơi khép lại, theo dõi hắn ngạo nghễ nói: "Thực sự không biết trời cao đất rộng! Dược Thiên Sầu này từ khi xuất đạo tới nay, chưa từng thất bại, chỉ tên vô liêm sỉ như ngươi có thể đánh bại ta sao! Vừa rồi bất quá chỉ làm nóng người mà thôi, hiện tại cho ngươi biết một thân huyền công lợi hại của ta, hi vọng ngươi không nên hối hận mới tốt." Hắn không còn điệu thấp như ngày thường, trái lại mạnh miệng nói ra một đống lớn, mục đích chỉ có mình hắn biết.
Nghe vậy La Tiêu Hán lại cười to một trận nói: "Tốt, cứ qua đây, ta thật muốn nhìn xem huyền công của ngươi có bao nhiêu...
Nói còn chưa xong đã ngừng bặt, trợn tròn mắt há hốc sững sờ. Chỉ thấy một mành hồng quang yêu dị ở không trung chợt sáng lên, không trung đột nhiên xuất hiện một mảnh biển lửa, ngay ở giữa có một người đang hờ hững nhìn chăm chú vào hắn giống như nhìn một con kiến hôi, người đó không phải Dược Thiên Sầu còn có thế là ai.
Đã xảy ra chuyện gì? Những người quan sát chung quanh nhất thời lấy làm kinh hãi, mọi người đứng ở xa xa cũng cảm giác được nhiệt độ cao cực nóng, hoa cỏ cây cối bốn phía biến lửa đã bốc lên khói xanh, mà biển lửa đã thiêu đốt lên, đang chậm rãi hướng quanh thân khuếch tán.
Tràng diện như vậy làm cho mọi người khiếp sợ khó thể nói nên lời, Cừu Vô Oán gian nan nuốt nước bọt lầm bầm nói: "Đây là pháp quyết gì? Thế nào cho tới bây giờ chưa nghe nói qua? Lẽ nào đây là huyền công theo như lời của Dược Thiên Sầu? Sư huynh, ngươi nghe nói qua sao?"
Hắn đang hỏi Yến Bất Quy của Bách Hoa Cung, Yến Bất Quy phục hồi lại tinh thần, thở hắt ra nói: "Lợi hại, đứng ở chỗ này đều có thể cảm giác được ôn độ cao như vậy, Dược Thiên Sầu đứng ngay trong lừa không biết làm sao chịu được." Yến Truy Tinh âm thầm gật đầu, lần này được rồi, nguyên lai là có điều cậy vào, trách không được khẩu khí lớn như vậy. Truyện YY - https://truyenfull.vn
Tiểu Hồng Thất đứng trong đám người hai mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, hai tay nhỏ bé kìm lòng không được nắm chặt y phục của ông bà ngoại, phu thê Đông Quách Túc nhìn nhau, khó nén được sự khiếp sợ trong lòng. Kỳ thực làm sao chỉ có hai người bọn họ, những người khác cũng đồng dạng như vậy.
Chu Tiên Hiền của Đại La Tông phục hồi lại tinh thần, liên tục nháy mắt cho đệ tử bên người, báo cho họ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng nhìn thấy được chúng đệ tử đều có điểm khiếp đảm, hồi lâu cũng không nhúc nhích nửa bước, không khỏi phiền não, đành bước ra một bước muốn tự mình động thủ.
Ai biết bên tai lập tức truyền đến tiếng cạc cạc cười to của Cừu Vô Oán: "Chu Tiên Hiền, quy củ trước khi quyết chiến đã nói được rõ ràng, nếu có sư trưởng của La Tiêu Hán xuất thủ, đừng trách Cừu Vồ Oán ta không khách khí."
Đón lấy ánh mắt mọi người, Cừu Vô Oán thoải mái cười to, nhân tình ngày hôm nay hắn tặng tới là chắc rồi.
Dược Thiên Sầu liếc mắt nhìn, hỏa diễm ngoài thân cấp tốc thu liễm, áp súc ở cự ly cách một cánh tay, nhìn chằm chằm La Tiêu Hán đang trợn mắt há hốc nói: "Ngươi không phải muốn nhìn xem sự lợi hại của huyền công sao? Thế nào còn chưa động thu?"