Nghiêm Thù đưa nhóm người chưởng môn rời đi, Quan Uy Vũ và Dương Thiên cấp tốc đưa tới những tu sĩ luyện đan Nguyên Anh kỳ của Luyện Đan Các, suy tính chuyện luyện chế Hồi Khí Đan, về phần dưới Nguyên Anh kỳ, không ở trong vòng triệu kiến. Dược Thiên Sầu cũng không muốn tiếp tục giúp vui nữa, trong túi trữ vật đựng một ngàn thượng phẩm linh thạch do Hải trưởng lão ban thưởng ngay trước mặt mọi người, hắn mang theo tâm tình sung sướng đi về đan phòng thuộc mình sử dụng.
Khi tiếp nhận một ngàn thượng phẩm linh thạch lóe sáng màu hổ phách, đôi mắt các vị trưởng lão đều phát xanh, xác thực là bút tiền không ít, đoạn thời gian trước học tập luyện đan đã dùng mất hơn hai ngàn thượng phẩm linh thạch, nhanh như vậy liền kiếm trở về không ít. Vuốt đan lô, Dược Thiên Sầu cảm khái không ngớt, trách không được kiếp trước có nói, có một nghề phòng thân có thể đi khắp thiên hạ, lời này xem ra đặt ở tu chân giới cũng rất dùng được, đáng giá suy nghĩ sâu xa a!
Không bao lâu, Quan Uy Vũ cùng Dương Thiên cùng nhau đi tới. Quan Uy Vũ không nói hai lời, lấy ra một khối ngọc điệp giao vào tay Dược Thiên Sầu nói: "Bên trong có ba phương pháp luyện đan, ngươi có thể lấy thử luyện, toàn bộ linh thảo cần dùng cứ tìm Dương Thiên." Dương Thiên ở một bên tán thành gật đầu.
Dược Thiên Sầu ha ha cười đáp ứng, tiễn bước sư phụ và Dương Thiên, cầm ngọc điệp trong tay kiểm tra một phen, chẳng đáng cười nhạo một tiếng, bỏ vào túi trữ vật, ba phương pháp luyện đan này đều dùng tăng nguyên khí và đề thăng tu vi. Nếu không phải vì nghiệm chóng phương pháp luyện đan trong ngọc điệp, chính mình còn cần phải xuất thủ luyện Hồi Khí Đan sao? Nếu đã chứng minh hữu dụng, còn cần làm cống hiến cho Phù Tiên Đảo? Cửa cũng không có. Lão tử còn đang chuần bị lộng ra một thiên hạ đệ nhất đại phái ngoạn ngoạn, thứ tốt đều cho các ngươi, sau này ta dùng cái gì? Muốn làm cống hiến cũng tự mình làm, chỉ một ngàn thượng phẩm linh thạch lão tử còn chưa để vào mắt.
Nhớ tới ánh mắt lúc gần đi của Phí Đức Nam, trong ngực Dược Thiên Sầu có chút chột dạ, ở chung với nữ nhi người ta một thời gian dài, cứ như vậy bỏ đi thật có điểm không thể nào nói nổi, bớt thời giờ thôi! Rút thời gian tận lực đi thăm xú nha đầu. (nha đầu xấu xí)
Trọng yếu nhất hiện nay chính là đề thăng tu vi, ngự kiếm phi hành của ta a! Hôm nay có nhiều thời gian, nên toàn tâm giải quyết chính tu vi của mình. :
Nhìn những thân ảnh bận rộn tại đan phòng, Dược Thiên Sầu lắc đầu, vì ai khổ cực? Vì ai bận rộn? Mình không thể rơi vào hạ tràng như họ. Hắn hoảng hoảng đi ra khỏi không gian ngầm, đi ra đại điện, những đệ tử chưa đạt tu vi Trúc Cơ kỳ đi ngang người không ngừng hành lễ hô "Dược sư thúc", hắn hướng dưới núi đi xuống.
Nghiêm Thù đứng ở Luyện Đan Các, mắt nhìn theo thân ảnh hắn xuống núi, trên mặt không dằn được vẻ giận dữ, nhớ tới lúc phụ thân rời khỏi cùng các trưởng lão, đã dặn hắn: "Đối với Dược Thiên Sầu, hiện tại con không thể xằng bậy, hiện tại hắn đã lọt vào pháp nhãn của chưởng môn và các trưởng lão, chí ít hiện nay không thể lộn xộn, sau này thời gian còn dài, chậm rãi dự định, luôn luôn sẽ có cơ hội." Nghiêm Thù thở mạnh một hơi, lại xoay người bỏ đi.
Trên đường đến Tu Chân Các, Dược Thiên Sầu rất muốn tìm một chiếc gương nhìn chính bản thân ăn mặc cổ trang, lưng đeo trường kiếm có hình dạng gì, có phải có vài phần phong phạm đại hiệp hay không, đáng tiếc không được như nguyện.
Dựa vào ngọc điệp chính danh thu được trong tay, lần thứ hai đi qua thủ hộ đại trận của Tu Chân Các, nhìn những thân ảnh phi thiên độn địa trước mắt, Dược Thiên Sầu nhiệt huyết sôi trào, bước nhanh tìm kiếm Tàng Kinh Các trong mộng tưởng đã lâu.
Núi xanh ngăn ngắt, ẩn sâu không ít dãy kiến trúc, nhưng rốt cục nơi nào mới là Tàng Kinh Các? Nhất nhất thăm viếng không ít, đều bị thủ vệ dùng ánh mắt nhìn thái điểu ngăn trở ngoài cửa. Lại kéo không ít người qua đường, đối phương nếu không phải lạnh như băng coi thường, thì không để ý mặc kệ, rốt cục hắn đã lĩnh giáo sự bạc tình bạc nghĩa của tu chân giới. Dược Thiên Sầu nghiến răng nghiến lợi, vì tu chân đại nghiệp, ta nhịn!
Hắn triệt để phát triền tinh thần kiếm khách siêng năng của kỹ nữ Di Hồng Viện, tựa ngay gốc cây bên đường nhỏ, chưa từ bỏ ý định giương mắt nhìn chung quanh. Rốt
Cục ngay trước mặt đi tới một vị thanh niên tuấn lãng bất phàm. Dược Thiên Sầu chấn chấn tinh thần, mẹ nó! Không thể lúc nào cũng bày ra tư thái thấp kém cầu người, đưa tay nói: "Vị sư đệ này, qua đây một chút."
Thanh niên tuấn lãng dừng chân lại, nhìn về phía Dược Thiên Sầu ngây ra, tỉ mỉ kiểm tra một chút, nhìn không ra tu vi của đối phương, đi đến hành lễ nói: "Không biết sư huynh gọi có chuyện gì?"
Mẹ nó! Con người luôn vậy! Quả nhiên là có hiệu quả. Dược Thiên Sầu lười biếng đứng thẳng lên, mặt không biểu tình nói: "Sư đệ, hỏi ngươi chuyện này, Tàng Kinh Các ở nơi nào? Nếu không phiền phức, dẫn ta đi một chuyến."
Thanh niên sửng sốt, lập tức cười khúc khích, lắc đầu nói: "Ngươi là đệ tử của nơi nào, ngay Tàng Kinh Các cũng không biết, rõ ràng chỉ là thái điểu mới bước vào Trúc Cơ kỳ, ta có Kết Đan trung kỳ, ngươi không ngờ dám giả mạo sư huynh ta, lá gan không nhỏ."
Dược Thiên Sầu không nghĩ tới chỉ một câu nói tùy tiện đã bị người nhìn xem thấu, thầm mắng bản thân ăn nói vụng về, thế nào lại phạm phải lệch lạc cấp thấp như thế. Bất quá hắn tự nhận mình cũng không phải dễ qua mặt như thế, xem tuổi đối phương còn trẻ như vậy, căn bản không giống người có tu vi Kết Đan trung kỳ, hắn vẫn mặt lạnh nói: "Vị sư đệ này, ngươi nói vậy có ý tứ gì?"
Thanh niên tuấn lãng lười nói thêm lời vô ích với hắn, hai ngón tay chỉ ra, thanh trường kiếm sau lưng "sang" một tiếng bắn ra, phiêu trên không trung, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, thanh niên mỉm cười nói: "Không có ý tứ gì, nếu dám giả mạo sư huynh ta, ta thật muốn gặp sư huynh lĩnh giáo, nhìn xem giả sư huynh ngươi có thể đánh thắng sư đệ ta hay không."
Ta kháo! Làm thật! Lão tử chỉ mới là Trúc Cơ sơ kỳ không hiểu gì lại cùng ngươi có tu vi Kết Đan trung kỳ đánh nhau không phải là muốn chết sao? Biểu tinh trên mặt Dược Thiên Sầu trong nháy mắt thay đổi, cười ha hả khen tặng nói: "Sư thúc pháp nhãn như đuốc, chút tiểu xiếc của ta không gạt được ngài, đệ tử chỉ là nói giỡn, lão nhân gia đừng nóng giận, đừng nóng giận." Nói xong còn cần thận nhìn thanh kiếm đang trôi nổi chỉ thẳng vào hắn.
Thanh niên tuấn lãng thoáng do dự một lát, vươn hai ngón tay kháp kiếm quyết, trường kiếm tự động trở vào bao, lộ ra hình dáng ít một chuyện còn hơn thêm một chuyện, cười nói: "Ngươi thật có chút ý tứ, vì hỏi đường cũng làm ra nhiều trò như vậy, ngươi là đệ tử ở đâu? Tên gọi là gì?"
Bị người nhìn xuyên tiểu xiếc, Dược Thiên Sầu thành thật trả lời: "Đệ tử Dược Thiên Sầu, thuộc mạch Luyện Đan Các."
Thanh niên tuấn lãng "nga" một tiếng hỏi: "Nguyên lai là đệ tử Luyện Đan Các, ngươi vừa mới trúc cơ thành công, muốn đi Tàng Kinh Các phải không?"
"Rất đúng, rất đúng, sư thúc anh minh, vừa đoán liền đúng." Dược Thiên Sầu cung kính nói.
"Đều là đệ tử Phù Tiên Đảo, ta cũng không làm khó dễ ngươi, chỉ đường cho ngươi đi Tàng Kinh Các cũng được! Như vậy, ngươi đưa ta một khối thượng phẩm linh thạch, ta nói cho ngươi." Thanh niên tuấn lãng cười tủm tỉm theo dõi túi trữ vật của hắn nói.
"Ách..." Khuôn mặt Dược Thiên Sầu co quặp, hận không thể tát mình hai cái, gạt người không được còn bị người xảo trá, không công phải đưa người một khối thượng phẩm linh thạch, nhưng tình thế không mạnh bằng người a! Trong lòng không cam tâm lấy ra một thượng phẩm linh thạch, làm vẻ cung kính đưa qua.
Thanh niên kia cầm linh thạch tới tay, liếc mắt nhìn túi trữ vật của hắn, nhìn linh thạch trong tay nói: "Ta xem ngươi đưa linh thạch không chút tình nguyện a! Truyền ra ngoài còn nói ta xảo trá linh thạch của vãn bối, vì một viên linh thạch dơ danh tiếng thật sự không đáng, ta xem như vậy đi! Nếu không ngươi đưa thêm một viên, như vậy ta có nhận ác danh cũng đáng, nếu như ngươi không muốn, ta trả linh thạch này cho ngươi, chúng ta đánh một hồi thống khoái, ngược lại tự tại, ngươi xem coi thế nào?" Nói xong ngón tay liền rục rịch, như muốn bắn ra kiếm quyết, ý tứ uy hiếp thật đậm.