Vốn dĩ trong lòng Tạ Băng Diễm có chút bối rối, nhưng nghe con gái nói vậy, bà ta cũng cảm thấy có lý, cắn răng cả giận nói: "Nếu lần tới hắn trở về, các ngươi không ai được để ý đến hắn! Lần này ta mà không trị được hắn, ta không mang họ Tạ!"
Nói xong, bà ta nhìn Hứa Đức Minh: "Lão Hứa, đứa con trai này sắp hết cứu nổi rồi đấy! Nếu không dạy dỗ tử tế, hắn sẽ trở thành kẻ bỏ đi!"
Hứa Đức Minh nghe xong thì nhíu mày.
"Mẹ! Ta cũng cảm thấy anh trai nhất thời giận dỗi mà thôi! Chắc chắn ngày mai hắn sẽ trở lại! Có lẽ anh trai ghét ta, cảm thấy ta chiếm đoạt mọi thứ của hắn, bằng không sao lại nói xấu ta, nói ta đốt váy của mẹ?" Hứa Tuấn Triết nói, thấy Hứa Mặc rời đi, trong lòng cậu ta vui đến nở hoa.
Tạ Băng Diễm thấy con nuôi ngoan ngoãn, nhất thời vui vẻ không thôi, ôm đầu cậu ta cười nói: "Tuấn Triết nhà chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan, không giống người nào đó, đánh không được, mắng cũng chẳng xong! Nếu ngày mai hắn trở về, ngươi đừng cho hắn sắc mặt tốt! Chúng ta đã cho hắn thể diện như vậy, hắn muốn đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt quan hệ chắc?"
"Vâng!"
Hứa Đức Minh lại cảm thấy chuyện này có chút không đúng, ông ta nhìn bản thỏa thuận và vết máu trên, có chút tâm phiền ý loạn.
Lúc này, trên sàn phòng khách vẫn còn một vũng máu lớn, là máu chảy từ đầu Hứa Mặc ban nãy.
Má Triệu thấy vậy, cầm cây lau nhà đi tới lau sạch.
Bà ấy nhìn từng người trong nhà, trong lòng thở dài thườn thượt.
Đương nhiên bà ấy biết cuộc sống của Hứa Mặc ở nhà họ Hứa trong khoảng thời gian này như thế nào.
Tuy sinh sống trong một dinh thự giàu có, nhưng thật ra chẳng khác Địa Ngục là bao, bố mẹ không yêu, chị gái không thương, hắn liều mạng nịnh nọt từng người một, phí hết tâm tư, nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Lần này cậu Mặc rời đi, chỉ sợ không phải nhất thời giận dỗi, mà là chuẩn bị kỹ càng.
E rằng sau này hắn sẽ không trở lại nữa!
Hứa Đức Minh nghe má Triệu thở dài thì nhíu mày.
"Nghịch tử này, vỡ đầu mà không chịu băng bó! Má Triệu, ngươi đi thông báo cho chú Lý, bảo ông ấy đi theo Hứa Mặc, xem hắn đi đâu? Có phải đến bệnh viện không?"
"Hứa Đức Minh, ngươi còn quản hắn làm gì? Hắn chỉ đang chọc điên chúng ta nhằm chiếm lấy lợi ích gì thôi! Lần này ta mà không trị được tính khí của hắn, ta sẽ không mang họ Tạ!" Tạ Băng Diễm cả giận nói, nghiến răng nghiến lợi.
"Mẹ, ngươi đừng nóng giận, tức giận hại sức khỏe!" Hứa Tuấn Triết thấy vậy thì vội vàng an ủi.
"Con ngoan, ta không tức giận!" Tạ Băng Diễm vội vàng nói, quay đầu nói với Hứa Đức Minh: "Ngươi cứ mặc kệ hắn, chờ ngày mai hắn trở về, ngươi xem ta trị hắn thế nào!"
Hứa Đức Minh nghe vậy đành phải gật đầu, ông ta cũng lười suy nghĩ nhiều.
Dù sao, trong lòng ông ta, Hứa Mặc cũng thật sự không thể rời bỏ nhà họ Hứa.
Năm đó khi vừa mới về nhà họ Hứa, Hứa Mặc nịnh bợ người trong nhà cỡ nào? Mấy đứa con gái đều bị hắn phiền chết, mỗi ngày không phải đưa cơm thì là làm đồ ăn vặt, sáu đứa con gái đều cảm thấy hắn buồn nôn, dụng ý khó dò, cũng không chịu ăn đồ hắn làm.
Làm sao bây giờ có thể dễ dàng rời đi như vậy?
.
.
Hứa Mặc xách va li đến nhà thuê, mua chăn bông và trải chiếu lên giường, cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tiếp đó, dựa theo kế hoạch, rèn luyện thân thể.
Sau đó giải đề.
Kỳ thi tuyển sinh đại học còn hai tháng nữa, sắp đến rồi, thế nên trong khoảng thời gian này chuyện học tập vô cùng gấp gáp.
Mặc dù Hứa Mặc không lo lắng về thành tích của mình, mấy năm nay hắn vô cùng cố gắng, nhưng vẫn lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải nỗ lực hơn nữa mới được.
Về phần thể chất, vốn dĩ hắn đã suy dinh dưỡng từ khi còn ở nhà họ Hứa, gầy trơ xương như que củi, bây giờ đã rời đi thì phải kiếm món gì bồi bổ chứ, bằng không khó mà đương đầu với những thử thách tiếp theo.
Hắn qua đời vì cơn đau tim đột ngột là nhờ "em trai Hứa Tuấn Triết yêu dấu" động tay động chân, cậu ta ra tay vô cùng bí mật, nhưng lại trực tiếp dẫn đến cái chết của hắn.
Sau này, hắn phiêu du trong thành phố Hạ Hải ròng rã hai mươi năm dưới trạng thái linh hồn, chứng kiến rất nhiều chuyện, sự thăng trầm của nhà họ Hứa cũng không ngoại lệ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, "em trai Hứa Tuấn Triết yêu dấu" của hắn là một kẻ vô cùng đáng sợ, từ trước tới nay Hứa Mặc chưa từng thấy ai nham hiểm hơn cậu ta, so với hắn còn ẩn nhẫn hơn rất nhiều.