Chương 43: Trên đỉnh Thiên Vân Sơn
Thiên Vân Sơn.
Đó là dải núi cao chót vót trong dãy núi Vu Sơn. Đỉnh núi như muốn đâm lủng bầu trời xanh, trông thật hùng vĩ và nguy nga. Những táng mây trắng lượn lờ trôi giữa lưng chừng núi, tạo thành một bức tranh phong thủy không bút mực nào tả hết được nét hùng vĩ của Thiên Vân Sơn.
Cao Thọ cùng Vạn Kiến Sư Giang Hào, Đông Phương Vũ và Lưu Tuyết Liên chậm rãi bước theo lối mòn duy nhất do bàn tay con người tạo ra để lên đỉnh Thiên Vân Sơn.
Thỉnh thoảng Cao Thọ dừng lại đảo mắt nhìn quanh, chắc lưỡi nói:
- Trên đất Trung thổ chẳng biết còn nơi nào đẹp hơn nơi này không nữa.
Chàng nhìn lại Đông Phương Vũ và Lưu Tuyết Liên, mỉm cười hỏi:
- Hai nàng lên Thiên Vân Sơn có cảm giác gì không?
Tuyết Liên hỏi:
- Thế huynh có cảm giác gì?
- Nàng muốn biết cảm giác của ta à?
Tuyết Liên gật đầu.
Quệt mũi như trở thành thói quen của Cao Thọ.
Thấy chàng quệt mũi, Tuyết Liên đỏ mặt. Nàng lườm Cao Thọ.
Cao Thọ nhướng mày nói:
- Ta chưa nói cảm giác của mình ra mà nàng đã đỏ mặt rồi. Hẳn là nàng đã đoán ra ý tưởng trong đầu của ta.
Tuyết Liên sượng sùng đỏ mặt hơn khi nghe câu nói này của Cao Thọ. Nàng miễn cưỡng nói:
- Sao huynh biết muội nghĩ ra suy tưởng của huynh chứ? Suy tưởng của huynh là của huynh, sao muội nghĩ ra được. Huynh thử nghĩ coi, nhưng đừng nói sàm nhé.
Cao Thọ khoát tay:
- Hê, đừng nghĩ vớ vẫn vậy chứ. Bộ mỗi lần ta trầm tư là ta lại nghĩ sàm sao?
Chàng đảo mắt nhìn quanh rồi chắc lưỡi quay lại nhìn Tuyết Liên và Đông Phương Vũ.
- Nếu không có Vạn Kiến Sư Giang thúc thúc thì tốt quá.
Giang Hào cau mày, nhìn Cao Thọ hỏi:
- Sao ngươi lại nói vậy?
Cao Thọ giả lả cười.
Giang Hào chau mày hỏi:
- Cao hiền điệt cười cái gì. Nếu không có ta đi cùng với hiền điệt thì làm sao hiền điệt tìm được sanh tử bình, nơi hội đấu của Thiên cang thần chỉ Thượng Quang Kỳ và Thiên diện ma tôn chứ.
- Tiểu điệt đâu có nói đến chuyện đi tìm sanh tử bình. Tiểu điệt có ý khác.
Nói rồi Cao Thọ lại liếc qua Lưu Tuyết Liên và Đông Phương Vũ. Chàng nhìn lại Vạn Kiến Sư Giang Hào từ tốn nói:
- Giang thúc thúc có biết Lưu Tuyết Liên và Đông Phương Vũ là hai mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành không?
- Hiền điệt nói với ta điều đó để làm gì?
Tuyết Liên đỏ mặt nói:
- Huynh nói điều đó để làm gì nào?
Cao Thọ chỉ vào mũi mình:
- Ý của ta là nói đến mụn ruồi của Giang thúc thúc đó mà.
Chàng chắc lưỡi:
- Cái mụn ruồi của Giang thúc thúc không nổi ở đâu mà lại nổi ngay trên chóp mũi.
Giang Hào cướp lời chàng:
- Mụn ruồi của ta có can hệ gì đến nhị vị cô nương đây?
- Hây có chứ nếu như Giang thúc thúc không có cái mụn ruồi xấu ơi là xấu đó, và giảm đi ít tuổi thì hay biết chừng nào. Nếu như Giang thúc thúc giống như tiểu điệt nè.
Chàng giang rộng hai tay, hất mặt nói:
- Nếu Giang thúc thúc phong nhã, hào hoa như tiểu điệt, lại có chuyện giống như tiểu điệt nữa thì có thể chúng ta sẽ chia hai. Đằng này chỉ có mỗi mình tiểu điệt thôi, chúng ta lại đang bước vào cõi thiên thai, cùng với hai vị tiên nữ, đâm ra thúc thúc là người thừa. Phải chi không có thúc thúc cùng đi thì hay biết mấy.
Cao Thọ nhìn lại Đông Phương Vũ:
- Phương Vũ, nàng hiểu ý ta chứ?
Nàng nhìn Cao Thọ lắc đầu.
Mặt Cao Thọ sa sầm:
- Nói như thế rồi mà nàng cũng không hiểu à. Lên thiên thai cùng với hai nàng tiên mà nàng cũng không biết ư?
Tuyết Liên lườm Cao Thọ:
- Huynh ấy bắt đầu nói sàm đó. Đừng nghe huynh ấy nói.
Cao Thọ nhìn Tuyết Liên nói:
- Bây giờ thì không muốn nghe, sau này nàng sẽ năn nỉ ta nói đó.
Tuyết Liên bịt tai lại:
- Không muốn nghe huynh nói đâu.
- Thế thì ta sẽ không nói vậy.
Cao Thọ bước dịch qua Đông Phương Vũ. Chàng ghé miệng vào tai nàng:
- Phương Vũ thích nghe ta nói không?
Phương Vũ hơi cúi người xuống:
- Phương Vũ không dám cãi lại ý của Cao huynh.
Cao Thọ lườm nàng:
- Xem bộ tạng nhún nhường của nàng kìa. Đừng có nghĩ huynh là chủ nhân của nàng đó.
Nếu không có một tuyệt thức võ công của nàng thì giờ đây huynh không còn bước lên thiên thai cùng với nàng đâu.
Mọi người lên đến đỉnh Thiên Vân Sơn thì mặt trời sụp lặn. Trong ánh mắt hoàng hôn đứng trên đỉnh Thiên Vân Sơn, dõi mắt nhìn ra bốn chung quanh, Cao Thọ cảm tưởng mình đang đứng giữa lưng chừng trời nhìn xuống.
Giang Hào thấy vậy liền cười mắng:
- Hiền điệt đừng thả hồn lên mây nữa. Mà hãy mau cùng với ta tìm ra Sanh tử bình.
Cao Thọ gãi đầu sượng sùng nhìn lão.
- Trong sanh tử bình có con khỉ gì mà thúc thúc cần vậy. Chẳng lẽ thúc thúc định tìm di thể của ngoại tổ và Thượng Quan Kỳ tiền bối?
Giang Hào vuốt râu lắc đầu:
- Không phải đi tìm di thể của nhị vị tiền bối đâu, mà tìm võ công cho hiền điệt đó.
Cao Thọ mỉm cười:
- Tiểu điệt có đặng võ công của nhị vị tiên gia, rồi sẽ làm gì với võ công đó nhỉ.
- Ngươi còn hỏi nữa. Có võ công của nhị vị tiên gia may ra ngươi mới thắng được Chung Hảo Kiệt với Huyết thủ lịnh võ lâm.
- Nếu thắng được Chung Hảo Kiệt thì tiểu điệt sẽ làm gì nữa nào?
- Còn làm gì nữa ngoài chuyện đảm đương chức vị Minh chủ.
- Sau khi trở thành Minh chủ, tiểu điệt sẽ làm gì?
Vạn Kiến Sư tròn mắt nhìn chàng:
- Cao Thọ, ngươi hỏi cái con khỉ gì thế. Việc sau đó ngươi làm gì thì ngươi biết, cớ sao lại hỏi lão phu?
- Không hỏi thúc thúc thì hỏi ai? Thúc thúc là Vạn Kiến Sư mà.
Đôi chân mày Giang Hào nhíu lại:
- Ngươi nghĩ đã là Vạn Kiến Sư thì cái gì cũng biết ư?
- Vạn Kiến Sư thì cái gì cũng biết chứ?
- Ta không phải là người am tường thiên cơ, thông hiểu vận hành của càn khôn mà biết tất cả.
Cao Thọ nhăn mặt.
Giang Hào chau mày:
- Ta nói không đúng sao ngươi nhăn mặt.
- Tại sao họ đặt cho thúc thúc ngoại danh là Vạn Kiến Sư?
- Thì bằng hữu giang hồ đặt cho ta như vậy.
Chàng ve cằm:
- Vạn Kiến Sư vốn cái gì cũng biết thế mà chuyện nhỏ của tiểu điệt, thúc thúc mù tịt, chẳng biết gì cả. Xem ra người võ lâm cả Bạch đạo lẫn Hắc đạo chỉ có biết nói và nói thôi. Tiểu điệt không muốn nói là bốc đồng, nói láo đó. nguồn
Mặt của Giang Hào đỏ ửng lên:
- Tiểu tử này.
Cao Thọ nhướng mày:
- Thế thúc thúc có muốn nghe câu chuyện hậu sự của tiểu điệt không?
- Hậu sự, vậy sau khi đảm trách chức vị võ lâm Minh chủ, ngươi làm gì nào?
- Lập thê tử rồi sinh con đẻ cái. Theo sự suy đoán của tiểu điệt thì tiểu điệt sẽ có hai nương tử.
Lão nhìn sừng chàng:
- Sao lại có những hai thê tử.
- Vì sứ mạng hợp nhất Hắc đạo, Bạch đạo của tiểu điệt. Thúc thúc nghĩ xem, trước đây phụ thân chỉ có mỗi một mình mẫu thân, nên hai người kẻ đầu sông người cuối sông. Nếu như tiểu điệt thì khác rồi. Hắc đạo có một nương tử, Bạch đạo có một nương tử nữa. Hai nàng sinh con đẻ cái, lỗn nga lỗn ngổn. Thế là tiểu điệt làm tròn chức nghiệp song đường bỏ dang dở.
Tuyết Liên chen vào:
- Ý Cao huynh muốn nói cả võ lâm đều là con cháu của huynh?
Chàng nhìn nàng hóm hỉnh, rồi gật đầu nói:
- Thông minh, nàng đúng là thông minh. Đúng là nữ lưu kỳ tài kiến văn uyên bác. Ta chưa nói mà đã hiểu ngay ý của ta rồi.
Cao Thọ ôm quyền:
- Rất xứng đáng là nương tử của ta.
Mặt Tuyết Liên đỏ ửng lên.
Nhìn Tuyết Liên, Cao Thọ nói:
- Đúng rồi, nếu đúng là nữ nhân Bạch đạo mà Cao thiếu gia đi tìm.
Hất mặt, Cao Thọ nói:
- Tuyết Liên, nàng có đồng ý làm nương tử của ta không? Làm nương tử của ta, nàng không phải nâng khăn sửa túi gì hết, bởi bản thân ta không dùng khăn và áo cũng chẳng có túi đâu mà sửa. Nàng chỉ có mỗi một chuyện để làm.
Nụ cười giả lả hiện lên hai cánh môi của Cao Thọ. Chàng nói tiếp:
- Nàng chỉ có mỗi một chuyện để làm, đó là giúp ta hợp nhất Hắc đạo và Bạch đạo theo ý của ta.
Tuyết Liên vùng vằng:
- Huynh có ý nói sàm với muội rồi. Huynh không đặt lễ mà đòi người ta.
- Nói sai, ai bảo ta chưa đặt lễ với nàng nào. Nàng đã nhận số ngân lượng bằng ngân phiếu của ta là gì?
- Ơ Huynh trao số ngân lượng đó uội để phát chẩn mà
- Nàng phát chẩn thì người ta nhớ ơn nàng chứ có biết số ngân lượng đó của huynh đâu. Tuyết Liên trở thành đệ nhất mỹ nữ độ lượng, quảng đại, xem như huynh đã cho nàng cái danh để dạm hỏi rồi đó. Còn nữa, sau khi hợp nhất Hắc đạo vào Bạch đạo, huynh còn hợp nhất cả võ lâm Đông đảo nữa đấy.
Tuyết Liên tròn mắt nhìn Cao Thọ:
- Huynh cũng có ý đó nữa à?
- Thì cũng theo cách của huynh vậy.
Tuyết Liên nhìn lại Đông Phương Vũ. Nàng nhận ra sắc hoa của Phương Vũ cũng ửng hồng thẹn thùng. Quay ngoắc lại Cao Thọ, Tuyết Liên chỉ vào mặt chàng:
- Huynh tham lam. Huynh tham lam.
Cao Thọ gật đầu:
- Đúng rồi, đúng rồi. Đã sinh ra làm nam nhân thì ai mà không tham lam đối với nữ nhân. Trời à không lấy, để dành cho ai?
Diện dung của Tuyết Liên lẫn Phương Vũ như than hồng. Cao Thọ gãi đầu nói:
- Hoàng thượng còn có tam cung lục viện, huynh chỉ có hai người, cớ sao gọi là tham lam được. Xét ra ta còn thua hoàng thượng đó.
Giang Hào khoát tay:
- Thôi thôi, Lưu tiểu thư cãi với Cao tiểu tử làm gì nữa. Cái lưỡi của y đúng là không xương mà, chúng ta chẳng cãi lại y đâu. Hãy mau tìm ra Sanh tử bình. Trời sắp tối rồi.
Lão nói đến đây thì từng luồng bạo phong từ từ trỗi lên. Lúc đầu những luồng bạo phong đó như những cơn gió mạnh rồi càng lúc càng mạnh dần lên.
Giang Hào nhìn Cao Thọ, Tuyết Liên và Phương Vũ. Lão khẩn trương:
- Phải tìm cho ra Sanh tử bình. Nếu không chúng ta sẽ bị cuồng phong cuốn rơi xuống đáy vực đấy.
Lão nói rồi khom sát người xuống mặt đất để tránh những luồng bạo phong trên đỉnh Thiên Vân Sơn.
Một luồng bạo phong cuốn tới. Cao Thọ hốt hoảng ôm chặt lấy tay Tuyết Liên và Đông Phương Vũ. Ba người nằm rạp xuống mặt đất. Mặc dù họ đã nằm sát xuống mặt đất nhưng vẫn bị cuốn đi.
Cao Thọ ghì chặt lấy tiểu yêu của hai người, nói:
- Đừng bỏ rơi nhau, chắc chết quá ba người vẫn nặng hơn một người.
Tuyết Liên dụng công phát tác đôi mảnh lụa phóng về phía tảng đá, hy vọng dùng đôi mảnh lụa ghịt lại.
- Soạt Đôi mảnh lụa bằng tơ tằm ngàn năm của nàng bị rách đôi. Đôi mảnh lụa vừa bị rách đôi thì cả ba như những cánh diều bị bạo phong cuốn lên khỏi mặt đất.
Cao Thọ thét lên:
- Huynh đâu muốn xuống địa ngục lập thê tử.
Miệng thì nói, Cao Thọ vẫn cứ ôm ghì lấy tiểu yêu của hai người, nhắm mắt, nhăn mày, buông mình cho số phận.
Ba người bị bạo phong cuốn đi trong khi Vạn Kiến Sư thì thộp được một dúm cỏ trên đỉnh Thiên Vân Sơn. Lão ghịt người lại được nhờ có dúm cỏ ở đó. Khi bạo phong tan thì chẳng còn thấy Cao Thọ, Tuyết Liên lẫn Đông Phương Vũ.
Vạn Kiến Sư Giang Hào đứng sỏng lên, gọi lớn:
- Cao hiền điệt, ngươi đang ở đâu. Cao Thọ, Tuyết Liên, Phương Vũ các người có nghe ta nói không?
Lão bắt tay lên miệng làm loa:
- Cao Thọ, ngươi đang ở đâu? Lên tiếng đi.
Lời của Vạn Kiến Sư vang lồng lộng trong không gian và chỉ có âm thanh lồng lộng từ trên không trung đập vào thính nhĩ lão. Âm thanh đó do chính ngôn phong của lão tạo ra, còn tuyệt nhiên chẳng nghe được lời đáp trả nào.
Vạn Kiến Sư Giang Hào rống lên một lần nữa.
- Cao Thọ, trả lời cho ta đi.
- Bạo phong đã thay bổn nhân tiễn y xuống địa ngục rồi, còn đâu mà trả lời cho lão quỷ.
Giọng nói trầm trầm của Chung Hảo Kiệt buộc Vạn Kiến Sư Giang Hào giật thót ruột từ từ quay lại. Đập vào mắt lão là Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt trong bộ gấm y Minh chủ, tay chắp sau lưng.
Giang Hào biến sắc lùi bước. Lão ngập ngừng hỏi:
- Chung tôn giá đã theo chân lão phu và Cao Thọ?
- Nếu bổn nhân muốn lấy mạng các ngươi, thật ra còn dễ hơn lấy đồ trong túi mình. Bổn nhân để cho các người đi vì muốn các người đưa bổn nhân đến Sanh tử bình. Hãy tìm Sanh tử bình cho bổn nhân.
Giang Hào lắc đầu:
- Nếu có Sanh tử bình trên Thiên Vân Sơn thì Cao Thọ và hai ả nha đầu kia không bị bạo phong cuốn đi như vậy. Tôn giá thấy rồi đó.
Cười khẩy một tiếng, Chung Hảo Kiệt nói:
- Cao tiểu tử muốn cãi lại thiên ý nên mới bị trời đẩy xuống đại tuyệt. Không biết Giang tiên sinh có cãi lại thiên ý không?
Chung Hảo Kiệt vừa nói vừa chắp tay sau lưng tiến đến trước mặt Vạn Kiến Sư Giang Hào.
Giang Hào thối tiếp ba bộ, mắt đăm đăm nhìn Chung Hảo Kiệt. Lão lắc đầu:
- Lão phu không cãi lại ý trời.
Chung Hảo Kiệt phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói:
- Thế thì lão hãy tìm Sanh tử bình cho bổn nhân. Đừng nói với bổn nhân là lão không biết.
Giang Hào bặm môi buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tôn giá đã chứng kiến tất cả rồi, nếu có Sanh tử bình thì Cao Thọ và hai ả nha đầu kia đâu bị bạo phong cuốn xuống địa vật.
Giang Hào như lóe ra ý gì trong đầu, liền ôm quyền nói:
- Lão phu đã biết được Sanh tử bình ở đâu rồi.
- Ở đâu?
Giang Hào buông tiếng thở dài rồi đảo mắt nhìn quanh:
- Sanh tử bình chính là đỉnh Thiên Vân Sơn này. Nó chính là Sanh tử bình. Tôn giá nghĩ xem có đúng không? Đây chính là Sanh tử bình.
Chung Hảo Kiệt đảo mắt nhìn quanh. Trên Thiên Vân Sơn là một bãi đất rộng, thỉnh thoảng lại có những ngọn gió hiu hiu thổi. Lão lảm nhảm:
- Sanh tử bình.
Giang Hào nhìn lão:
- Đây đúng là Sanh tử bình. Bước vào Sanh tử bình, sống chết là do ý trời.
Lão vừa nói vừa thở hắt ra, cúi đầu nhìn xuống thảm cỏ:
- Nhị vị tiên gia đã bước vào Sanh tử bình, hẳn cũng chịu chung cảnh ngộ như Cao Thọ, Tuyết Liên và Đông Phương Vũ.
Chung Hảo Kiệt suy nghĩ một lúc rồi phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nhìn Giang Hào:
- Vạn Kiến Sư, lão biết quá nhiều nên vô tình hại cả hậu nhân của Thánh cô Hắc đạo. Lão quỷ đã thay bổn nhân trừ hậu họa của mình. Sự trung thành với Thánh cô tiên tử của lão sẽ được ta đền đáp.
Vạn Kiến Sư Giang Hào nghe Chung Hảo Kiệt thốt ra câu này, mặt lão biến sắc.
Hảo Kiệt nhếch môi nói:
- Giang tiên sinh biết sự đền đáp của bổn nhân rồi chứ?
- Tôn giá định lấy mạng ta?
- Không sai, Giang tiên sinh biết nhiều quá. Phàm những kẻ biết nhiều thì hậu vận không tốt cho bản thân mình. Bổn nhân cho Giang tiên sinh tự xử mình đó.
Giang Hào buông tiếng thở dài nói:
- Lão phu đã chạy trốn tôn giá bao nhiêu năm nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với kết cục này.
- Chạy trốn vẫn không thoát được số phận. Lão tiên sinh tự xử đi.
Buông tiếng thở dài, Vạn Kiến Sư Giang Hào nhìn Chung Hảo Kiệt:
- Tôn giá cho lão phu tự xử?
- Đó là đặc ân bổn nhân dành cho ngươi.
Vạn Kiến Sư Giang Hào nhìn lên bầu trời cao. Một vì sao mọc sớm lọt vào mắt Giang Hào. Rồi vì sao đó vụt xẹt đi mất hút vào không gian mênh mông vô tận.
Giang Hào vuốt râu, gượng cười. Lão nhẩm nói:
- Có lẽ đó là kết cục của Vạn Kiến Sư Giang Hào.