Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Khó có thể quên lần đầu gặp anh

Một đôi mắt mê người

Ở trong tâm trí em, hình bóng của anh

Mãi chẳng thể phai nhòa

......

Đèn truy quang trên lễ đường sáng đến có chút chói mắt, người con gái ôm đàn ghi-ta màu gỗ nhạt, mặc áo thun trắng quần jean, ống quần cuốn lên hai vòng, giày thể thao trắng thắt nơ gọn gàng.

Cô ngồi trên ghế cao, một chân chạm đất, một chân đặt giữa ghế dựa, giọng ca rất mỏng, nhưng mà âm sắc ấm áp.

Cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng híp mắt, âm điệu không chuẩn lắm, tùy tính mà uyển chuyển.

Mái tóc vàng nhạt mềm mại rũ xuống, lọn tóc hơi uốn lên, càng thêm vài phần lười biếng.

Hát một lúc, một bên đai của quần yếm trượt xuống cánh tay.

Làn da rất trắng, môi nhỏ hồng nhạt, dưới ánh đèn truy quang tựa như một nàng tinh linh ham chơi vào nhầm nhân gian, hái một mảnh lá cây là có thể biến thành một chiếc đàn ghi-ta, tùy ý mà đàn, tùy ý mà hát.

Người phía dưới đều treo trên môi nụ cười dịu dàng, không ít bạn nam hợp lại cùng nhau huýt sáo, gọi nữ thần.

Mà nữ sinh, rất nhiều người đã nhẹ nhàng nhắm hai mắt, từ từ hát nhẩm theo cô.

Không khí dạ hội vô cùng tốt.

Trong một năm làm trao đổi sinh, đêm nay là dạ hội đầu tiên từ khi bọn họ đến ngôi trường mới, cũng là buổi tiệc nhỏ được tổ chức để hoan nghênh bọn họ.

Tề Thịnh Quang dừng bước, đứng cạnh tay vịn tầng hai nhìn một lúc, xoay người vào văn phòng Hội Học Sinh.

Hắn không phải thành viên của Hội Học Sinh, nhưng bởi vì những hoạt động của Hội Học Sinh thường xuyên cần tìm hắn hỗ trợ chụp ảnh, cho nên đối với người ở Hội Học Sinh cũng tạm tính là quen thuộc.

Rất dễ dàng có được tên các tiết mục ở dạ hội.

《Tình phi đắc dĩ 》Người biểu diễn: Thanh Nhược, trao đổi sinh với Hoa Hạ đến từ Anh quốc.

Lúc Tề Thịnh Quang từ văn phòng ra tới thì tiết mục đã kết thúc, hắn đứng ở tầng hai, từ trên cao nhìn xuống tìm một hồi trong đám người đen nghìn nghịt cũng chưa thấy được người mới vừa rồi kia, tay ở trong túi quần siết chặt, đầu ngón tay có chút ngứa cọ cọ lẫn nhau, bước chân thong dong trở về ký túc xá.

Cả một đêm trong mơ đều là người nọ, môi hồng khẽ nhếch, tựa vui thích tựa thống khổ, hắn đứng một bên cầm máy ảnh, chụp được các loại dáng vẻ của cô.

Ban đêm mơ nhiều dễ dàng mệt mỏi, sáng sớm thức dậy lại có chút khốn đốn, Tề Thịnh Quang dùng nước lạnh rửa mặt, hơi thanh tỉnh được một ít, cầm lấy máy ảnh bỏ vào trong túi chuẩn bị đi học.

Cô cùng một bạn nữ khác đi ra từ nhà ăn, đang đi về phía khu dạy học, trong tay mỗi người cầm một túi nilon, một tay khác cầm cái ly màu vàng nhạt hình như là sữa đậu nành.

Đại học không thiếu nhất là mỹ nhân, huống chi là đại học thiên về nghệ thuật, sinh viên lui tới xung quanh, ăn mặc các loại quần áo đủ màu sắc, trang điểm ngăn nắp sáng rực.

Tề Thịnh Quang lướt qua đám người, liếc mắt một cái liền thấy được cô.

Dáng vẻ cô tựa hồ cũng có chút khốn đốn, đôi mắt hơi mơ màng, vừa ăn vừa đi về hướng khu dạy học, mang cặp sách, màu cặp hơi hỗn loạn, hôm nay trang điểm theo kiểu hip-hop Âu Mĩ, trên đầu còn đội mũ phản quang.

Hắn học nhiếp ảnh, chuyên ngành trao đổi của cô là thiết kế trang phục, đều sẽ có lúc gặp mặt giao tiếp.

Hai tiết đầu buổi sáng là hai bài khai giảng chuyên ngành, phòng học thật lớn nằm bên cầu thang, Tề Thịnh Quang cùng bạn học đi vào từ cửa sau.

Cô vừa lúc quay đầu đùa giỡn với nữ sinh bên cạnh, đối diện cửa sau, mi mắt cong cong, môi hồng da trắng.

Vị trí của họ ở giữa phòng, người phía trước hơi nhiều, chỗ ngồi phía sau lại thưa thớt, Tề Thịnh Quang và bạn cùng phòng ngồi xuống phía sau họ.

Hắn ngồi sau cô, nghe thanh âm mềm mại của cô khi tiếng Anh khi tiếng Trung nói với bạn nữ bên cạnh cả một tiết.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, trong phòng học liền bắt đầu ồn ào, bút của Tề Thịnh Quang từ giữa sách rơi ra, đụng vào lưng cô, rồi sau đó lăn thẳng xuống đất.

Thanh Nhược khom lưng nhặt bút hắn, xoay người đưa qua, "Bạn học, bút của cậu."

Tề Thịnh Quang đang cúi đầu thu dọn sách, tựa hồ không chú ý tới bút rơi, trong tầm mắt chợt thấy bút của mình được một bàn tay trắng nõn tinh tế cầm, bên tai là tiếng nói mềm nhẹ ngọt ngào của cô.

Hắn ngẩng đầu, mặt mày nhiễm sắc thái hoa mỹ, Tề Thịnh Quang cười rộ lên, gió xuân hiện ra, sức sống ấm áp từ nụ cười của hắn lan tràn.

Đáy mắt đen nhánh sáng trong của cô hiện lên một tia kinh diễm, có chút ngốc ngốc hơi há miệng nhỏ.

Tề Thịnh Quang đứng lên, cao hơn cô rất nhiều, cô khẽ nhếch môi, bên trong là đầu lưỡi hồng hồng.

Tề Thịnh Quang híp híp mắt, duỗi tay nhận lấy bút trên tay cô, giọng nói từ tính thanh mát tựa trà xanh, "Cảm ơn cậu."

Bạn cùng phòng bên cạnh kinh ngạc úi một tiếng, rồi sau đó hứng thú bừng bừng chen vào nói, "Ồ! Cậu là cái người hát "Tình phi đắc dĩ" tối hôm qua nè! Nữ thần nha!"

Cậu ta vừa gào lên lập tức có không ít người đang thu dọn sách đều nhìn sang, cô cười cười với cậu, có chút ngượng ngùng cắn môi, gò má hơi đỏ lên, "Mình, mình đi trước......"

Tề Thịnh Quang gật gật đầu, thấy cô cúi đầu có chút hoảng loạn, nhẹ giọng mở miệng, dịu dàng, săn sóc lại chu đáo, "Chậm một chút, nhớ cẩn thận."

Đầu cô càng thấp, vành tai nổi lên màu hồng nhạt đáng yêu hệt như kẹo bông gòn mềm mềm xốp xốp chờ người ta há miệng cắn một ngụm.

Ngành thiết kế trang phục liên hệ hắn rất nhiều lần, muốn hắn hỗ trợ chụp vài bức, là trang phục họ thiết kế, cần chụp ảnh tuyên truyền, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp bên ngoài đối với sinh viên bọn họ không chỉ có giá cả cao, mà còn khó mời.

Người duy nhất trong trường có kỹ thuật hoàn toàn có thể nghiền áp dân chuyên nghiệp chính là Tề Thịnh Quang.

Người mẫu có thể mời sinh viên trong trường, cũng có thể mời bên ngoài, chỉ cần Tề Thịnh Quang nhận lời làm thợ chụp thì những yêu cầu khác bọn họ đều đồng ý.

Tề Thịnh Quang cảm thấy trang phục của bọn họ quá xấu, cũng không có muốn chụp người, vẫn luôn từ chối, lần này lại tự mình đi tìm người thuộc ngành thiết kế trang phục ở Hội Học Sinh tỏ vẻ đồng ý, nhưng chỉ chụp mười bộ trang phục.

Ngành thiết kế trang phục đương nhiên cao hứng, mặc dù hắn chỉ đáp ứng chụp mười bộ, nhưng cũng lửa nóng đầy trời bắt đầu chuẩn bị.

Mười bộ trang phục, số lượng có hạn, không có khả năng tác phẩm của người nào cũng được chụp, Tề Thịnh Quang lại nói tốt nhất là cuối tuần này hắn có thời gian, cuối cùng mọi người đành phải bỏ phiếu quyết định.

Ngành thiết kế trang phục mỗi năm có một ban, năm tư đã đi ra ngoài thực tập, ba ban còn lại tổng cộng là một trăm năm mươi người, chỉ hai ngày đã chọn xong trang phục được chụp ảnh tuyên truyền.

Xong khâu trang phục, kế tiếp chính là người mẫu, Tề Thịnh Quang không có yêu cầu đối với người mẫu, nhưng thật vất vả hắn mới nhận lời hỗ trợ chụp, đương nhiên không thể để lại ấn tượng xấu, như vậy mới có khả năng mời được lần thứ hai.

Vì thế lại bắt đầu tổng tuyển cử mỹ nhân, đẩy tới bốn người mẫu, hai nam hai nữ, trao đổi sinh mới tới, chỉ kém đẹp đến kinh động thần tiên, đương nhiên cũng ở trong đó.

Ngành trang phục xin Hội Học Sinh được dùng tiểu lễ đường một lần vào cuối tuần, đến thứ sáu liền bắt đầu tiến hành các loại chuẩn bị.

Tề Thịnh Quang có thể được gọi là yêu nghiệt thiên phú chụp ảnh, hắn không cần bối cảnh bố cục, chỉ cần hắn chỉ huy, bạn ở đó đong đưa theo, bối cảnh không cần biết là cái dạng gì, ảnh chụp của hắn vĩnh viễn chỉ cần bạn liếc mắt một cái liền có thể bắt lấy trái tim bạn.

Bốn người mẫu thay xong bộ quần áo thứ nhất, bạn học từ ngành trang điểm được mời đến hỗ trợ đang làm tóc cho bọn họ.

Tề Thịnh Quang một tay cầm máy ảnh, nhẹ nhấn nút chụp hai cái.

Vì phải dọn trống để làm phòng trang điểm và phòng thay đồ, bên ngoài đồ vật bày rất hỗn độn, bên cạnh là bàn học chồng lên, cửa phòng cũng mở ra.

Mấy sinh viên phụ trách quay đầu nhìn qua, vừa thấy hắn đến đều cười rộ lên, "Thịnh Quang, cậu đã đến rồi." Sau đó lại có chút xấu hổ, "Ngại quá, có khả năng cậu phải chờ một lát, bên tụi mình còn chưa trang điểm xong."

Tề Thịnh Quang gật gật đầu, cười đến ôn hòa, không chút nào để ý.

Phòng quá loạn, mấy sinh viên mời hắn hắn chưa vào, chỉ là nói, "Mình đi qua bên lễ đường trước bố trí một chút."

Vài người liên tục nói được.

Thật ra bọn họ đã hẹn là 9 giờ bắt đầu, lúc này mới 8 giờ, Tề Thịnh Quang đã từng chụp cho Hội Học Sinh không ít ảnh, tuy rằng không đến muộn, nhưng cũng chưa từng có tình huống đến sớm, sinh viên phụ trách hoàn toàn không nghĩ đến trường hợp này.

Da Thanh Nhược vốn đã đẹp, gương mặt trắng nõn không cần trang điểm gì nhiều, chỉ là cô quá trắng, làm tóc xong lại đánh má hồng.

Bạn học trang điểm cho cô cầm lấy cây chuốt mi lại bỏ xuống, hâm mộ thở dài, "Không cần chuốt nữa, lông mi cậu như vậy là đủ rồi, lông mi cao quá lại không đẹp."

Thanh Nhược mở mắt ra, quay đầu ngắm mình trong gương, trên má có phấn hồng, trên môi thoa son cũng tươi đẹp lên, cô cười đến thiệt tình, "Cảm ơn."

Thanh Nhược trang điểm nhanh nhất, hai nam sinh cũng đơn giản, chỉ là còn hơi khó chịu chỗ cổ. Cô đã xong rồi bên nữ sinh kia mới hoàn thành được một nửa.

Mấy sinh viên phụ trách nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 8 giờ rưỡi, nhưng mà Tề Thịnh Quang đã qua tới nên đến bảo Thanh Nhược, "Cậu hãy đi chụp trước đi."

"Ừm." Thanh Nhược gật gật đầu, kéo làn váy giẫm giày cao gót đi về phía lễ đường.

Cô mặc một bộ váy dạ hội, màu lam chủ đạo, kết hợp với vài trang sức sáng màu, phần lưng xẻ kiểu tam giác ngược, làn váy rất dài, tầng tầng lớp lớp vải dệt uốn lượn bắt đầu từ bắp chân.

Tựa như người cá cất tiếng hát trên mặt biển, từng nốt từng nốt dần dần thấm vào sâu tận đáy lòng, khiến con tim người ta rung động.

Tề Thịnh Quang đặt xong giá đỡ, đang khom lưng điều chỉnh máy ảnh.

Cô chậm rãi lọt vào trong ống kính, nụ cười trên khóe miệng gãi đúng chỗ ngứa, tự phụ lại xinh đẹp, một tay kéo làn váy, chậm rãi đi từng bước một giống như đang đi vào ánh đèn ở đại sảnh yến hội, nhất cử nhất động đều mang theo sự hồn nhiên quý khí.

Tề Thịnh Quang nhấn nút chụp, tùy ý nhìn lướt qua váy trên người cô, tầm mắt dừng trên xương quai xanh tinh xảo, nơi đó loáng thoáng nhìn thấy có dây áo trong suốt dán lên.

Hắn cong cong môi, mấy bộ quần áo bỏ đi của ngành trang phục làm hóa ra cũng có lúc có thể xem được.

Tề Thịnh Quang đứng thẳng dậy, gương mặt từ sau máy ảnh xuất hiện.

Vị trí Thanh Nhược vừa mới ngồi trang điểm nhìn không tới cửa, lúc này thấy hắn liền hơi trừng mắt, đi giày cao gót vững vàng tùy ý hệt như giày thể thao.

Cô đi rất nhanh, làn váy dài tựa hồ mang theo gió, cái tươi cười từ khóe miệng lan tràn đến trong không khí.

Sự vui sướng cơ hồ bao phủ xung quanh cô, không xa không gần nhìn thấy, người cá lại muốn cất tiếng hát.

"Là cậu nha! Nhiếp ảnh gia đại danh đỉnh đỉnh trong trường."

Thanh Nhược nghiêng nghiêng đầu, cười đến nghịch ngợm động lòng người, vươn tay với hắn, "Lại gặp mặt rồi ~ Mình là Thanh Nhược, chào cậu!"

Tề Thịnh Quang cúi đầu nhìn tay cô, móng tay không có nước sơn, ngón tay tinh tế, cả bàn tay rất đẹp, đầu ngón tay mượt mà no đủ, sạch sẽ mang theo một chút cảm giác đáng yêu.

Những ngón tay đặt sau lưng cọ cọ lẫn nhau, Tề Thịnh Quang khẽ nhấp môi, vươn tay nắm lấy tay cô, "Chào Thanh Nhược, mình là Tề Thịnh Quang."

Cô cười rộ lên, lắc tay hắn hai cái, buông tay ra duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng rực chờ mong, "Tề Thịnh Quang, tên thật là dễ nghe." Không đợi hắn trả lời, cô đã tiếp tục mở miệng, "Nhớ chụp mình thật đẹp nha ~"

Con gái ai cũng đều yêu cái đẹp cả.

Tề Thịnh Quang dung túng nở nụ cười, gật gật đầu, cả người đều là hơi thở dịu dàng ôn hòa.

Hai tay chắp sau lưng, một tay cầm khăn giấy xoa xoa cái tay mới bắt tay với cô.

Chỉ là động tác mang tính thói quen, bởi vì vừa rồi hắn cũng không có cảm giác ghê tởm, trong lòng cũng không dâng lên cảm xúc thô bạo.

Tay cô rất lạnh, lạnh đến nỗi lúc nắm tay cô hắn gần như không cảm giác được là đang tiếp xúc với làn da người khác.

Hơn nữa tinh tế đến không có xúc cảm chạm vào vân tay, giống như nắm một khối ngọc mà không phải một bàn tay.

Lúc những người khác lại đây hai người họ đã chụp được rất nhiều ảnh, Tề Thịnh Quang phát hiện, độ mềm dẻo của cô tuyệt hơn nhiều so với trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần hắn hướng dẫn động tác, cô đều có thể làm được không sai một chút.

Biểu tình nhu mì, đạm mạc, nhẹ tênh, một đôi mắt trong veo, ở trong ống kính đẹp không thể nào miêu tả được.

Nhìn ba người mẫu khác đi tới, trong lòng Tề Thịnh Quang có chút xúc động muốn giết người.

Hắn thoáng híp mắt đánh giá vài người đi tới, hấp? Chiên dầu? Hay là thịt kho tàu.

Thanh Nhược kéo làn váy giẫm giày cao gót đến bên cạnh hắn, động tác tự nhiên cứ vậy thò qua, ánh mắt cô nhìn vào màn hình máy ảnh, trong lúc khom lưng tóc từ phía sau rũ đến trước người, cọ qua ngực hắn.

Lời cô nói mang theo sự chờ mong nho nhỏ, "Mình muốn xem ảnh chụp một chút."

Tề Thịnh Quang cúi đầu, trước mặt chính là đỉnh đầu mềm mại của cô, có một vài lọn tóc ngắn ngủn thò ra, tựa như mấy sợi lông mèo. Xuống dưới, là chiếc cổ non mềm mảnh khảnh, phần lưng trắng nõn màu sữa bò, gập người cong eo như vậy dễ dàng khiến người ta bị hớp hồn.

Hắn giơ tay, mở ra ảnh chụp vừa rồi cho cô xem.

"Oa!" Kinh ngạc, kinh hô.

Ngón tay Tề Thịnh Quang đặt trên nút bấm của máy ảnh, chuẩn bị chờ cô đánh giá xong sẽ lật sang tấm tiếp theo.

"Sao mình lại có thể đẹp như thế này nhỉ!"

"......" Câu này, cô nói vô cùng thực lòng lại đúng lý hợp tình.

Tề Thịnh Quang gật gật đầu với một đám người đã đi đến gần, "Nam sinh đến đây trước đi."

Thanh Nhược có lẽ còn muốn xem, nhưng biết hắn lại phải chụp ảnh, ngoan ngoãn thối lui. Người phụ trách hỏi Tề Thịnh Quang, "Mình dẫn cô ấy đi thay quần áo?"

Tề Thịnh Quang lắc đầu, "Lát nữa chụp mấy tấm hai bộ trang phục dạ hội chung."

"Được."

Cuối cùng lại không chụp ảnh chung, Thanh Nhược và một bạn nữ khác đứng chung một chỗ, hai người thực hiện tư thế theo lời Tề Thịnh Quang, hắn khom lưng nhìn vào ống kính, nửa ngày sau đứng thẳng dậy nói với mấy sinh viên phụ trách, "Ngại quá, lúc nãy mình suy xét không chu toàn rồi, trang phục dạ hội chụp với nhau hình như không có hiệu quả tốt như chụp đơn mỗi bộ."

Hắn là người chụp ảnh, là người có quyền lên tiếng nhất.

Mấy sinh viên phụ trách vì mời hắn đến hỗ trợ, nghe hắn nói như vậy chỉ gật gật đầu đáp, được, vậy không cần.

Thanh Nhược đi tới, cau mày có chút không vui, "Vì cái gì nha?"

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sạch sẽ, hơi buồn bực.

Cũng đúng, cô mặc cái váy phiền toái này đợi cả buổi, thật vất vả chụp xong cho ba người kia, kết quả lại nói với cô rằng không cần chụp nữa.

Tề Thịnh Quang hơi cúi đầu, khóe miệng ẩn chứa ý cười, khẽ nhướng mày, trong dáng vẻ ôn nhuận lan tràn ra sự giảo hoạt, "Thật muốn biết?"

Thanh Nhược gật gật đầu, chớp chớp đôi mắt to chờ mong nhìn hắn.

Tề Thịnh Quang ngoắc ngón tay một cái, cô kề sát vào, hắn khom lưng xuống, thanh âm thong thả lại mềm nhẹ, hơi thở nóng ẩm tiến vào vành tai cô, theo máu thấm vào tim, vén lên một mảnh mềm mại.

"Cô ấy xuất hiện cùng khung hình với cậu, quả thật là một câu chuyện bi thương."

Thanh Nhược che miệng cười khẽ lên, liếc hắn một cái, tựa hồ đang kiêu kỳ mắng hắn hư, làm sao có thể nói con gái người ta như vậy.

Tề Thịnh Quang đứng thẳng lên, vô cùng ôn nhuận văn nhã, "Vậy mọi người thay quần áo ăn cơm trước đi, buổi chiều lại chụp tiếp."

Đã có người đi mua cơm hộp về, chỗ ngồi ở tiểu lễ đường rất nhiều, bận việc từ sáng sớm nên đến lúc ăn cơm thì đặc biệt an tĩnh.

Cơm hộp của Tề Thịnh Quang là phần tốt nhất, bạn học đi mua cơm cố ý chọn loại xa hoa.

Tề Thịnh Quang nói cảm ơn, vẫy vẫy tay với Thanh Nhược.

"Thanh Nhược."

"Ơi." Thanh Nhược thay quần áo thoải mái lúc sáng mặc, bây giờ tóc cột hết ra sau, vừa cầm cơm hộp lên tiếng đáp lại vừa đi đến chỗ ngồi bên cạnh hắn ngồi xuống.

Tề Thịnh Quang nhìn thoáng qua cơm hộp của cô, đưa phần của mình qua, "Đổi? Hay là chọn thứ cậu thích đi."

Cô ngước mắt nhìn hắn một cái, không có chút ý tứ khách khí nào, vươn đũa lại đây gắp hết cà chua trong hộp hắn.

Tề Thịnh Quang kiên nhẫn chờ cô từng miếng từng miếng gắp xong, "Còn thứ gì nữa không?"

Thanh Nhược lắc đầu, nhét một miếng cà chua vào miệng, dựa vào ghế nhai đến lười biếng.

Tề Thịnh Quang ừ một tiếng cúi đầu ăn cơm, hắn ăn một lúc ngẩng đầu nhìn cô, cà chua ăn được một nửa, những thứ khác không động đến.

Cả người cô lười biếng dựa ra sau, hộp cơm đặt trên đùi, một tay đỡ, một tay cầm đũa đặt lên tay vịn bên kia, hắn nhìn, sắp ngủ rồi.

Tề Thịnh Quang nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng mở miệng, "Ăn cơm."

Ánh mắt Thanh Nhược đảo qua, hơi híp đôi mắt đã được trang điểm, có loại cảm giác sắc bén, giọng điệu lười biếng, lời nói mang theo cơn buồn ngủ nồng đậm, "Không phải đang ăn sao."

Còn có chút vô lại.

Tề Thịnh Quang gật gật đầu, dáng vẻ cậu nói sao thì là thế, cúi đầu tiếp tục ăn cơm không bận tâm đến cô nữa.

Hắn ăn cơm xong cô cũng ăn hết cà chua, đưa hộp cơm còn đầy cùng đôi đũa qua cho hắn, "Cậu vứt chung luôn đi."

Tề Thịnh Quang vừa lúc đứng lên, cong môi, từ trên cao nhìn xuống xem dáng vẻ tùy ý lười biếng của cô, nhận lấy đặt cơm hộp của mình và của cô cùng nhau, ngón tay nâng cằm cô khiến cô phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Không nói nhờ sao?"

"Ô ~" Cô hất tay hắn ra, "Nhờ cậu vứt giúp mình một chút." Không hề có một chút thành ý, nói xong liền ngáp một cái, quay mặt đi dựa vào ghế không nhìn hắn, "Mình mệt lắm, mình ngủ một lát, chụp cho bọn họ trước nhé."

Tề Thịnh Quang cười cười, đưa mắt nhìn cái tay bị hất văng ra của mình.

**

Mệt lắm?

Chú mèo hoang nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui