Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Thanh Nhược nghe điện thoại xong liền dẫn trợ lý trở về vào chỗ, mọi người bắt đầu ăn cơm, có sáu người, bầu không khí sạch sẽ không ồn ào không ầm ĩ.

Lương Trạch vừa động đũa lập tức biết bữa cơm này không đơn giản, tiệm cơm tuy không phải hạng cao cấp, nhưng nguyên liệu nấu ăn trên bàn hiển nhiên không thuộc cấp bậc của tiệm này.

Thức ăn đều là nóng, nếu không phải đưa nguyên liệu nấu ăn đến làm tại chỗ thì chính là làm xong rồi giữ ấm chuyển đến.

Thanh Nhược ngồi cạnh Cố Dã, cầm đũa gắp mỗi món một chút, trợ lý của cô ở bên cạnh, dùng đôi đũa khác lột da bóc xương cho cô, sau đó đặt vào cái chén sạch sẽ trong tầm tay cô.

Thấy đã gần nửa chén, Thanh Nhược đưa thẳng qua Cố Dã, "Cố Dã, anh muốn ăn cá không?"

Lương Trạch nghiêng đầu nhìn thoáng qua, độ cong của nụ cười nơi khóe miệng trợ lý không hề thay đổi, xoay người cầm một chén dự phòng khác từ phía sau.

Cố Dã lắc lắc đầu, có chút xấu hổ, cười không được tự nhiên cho lắm, "Không cần đâu, cảm ơn em."

"Ồ ~" Thanh Nhược lên tiếng, thả chén lại trước mặt mình, cũng không ăn.

Lương Trạch thấy chiếc đũa cô đưa qua bên này hướng qua bên kia, dáng vẻ không muốn ăn lắm.

Hắn, Cố Dã và cả trợ lý đều bắt đầu chụp ảnh tuyên truyền từ sáng sớm, giữa trưa dùng cơm hộp, ăn hơi nhiều để có sức, lúc này đã hơn 8 giờ, một bàn đồ ăn này có đủ lực hấp dẫn, thêm việc cô không đòi uống rượu, một bàn người ngoại trừ cô thì tất cả đều bận rộn cúi đầu ăn cơm.

Thấy cô nhàm chán, Lương Trạch kéo kéo khóe miệng, cảm giác mình cũng rất nhàm chán, buông đũa trong tay nâng ly rượu trước mặt, nhẹ giọng gọi cô, "Thanh Nhược ~"

"Hả?" Một tay cô chống cằm, nghiêng đầu qua, tóc tán loạn sau người, đuôi tóc theo động tác quay đầu thiếu chút nữa lọt vào trong chén, trợ lý vốn đang lột vỏ tôm cho cô nhanh tay lẹ mắt buông đồ vật mở tay ra đón được tóc cô.

Những lọn tóc rơi xuống lòng bàn tay trợ lý, Thanh Nhược thoáng cảm giác được, nhíu nhíu mày, dựa người ra lưng ghế.

"Tôi có thể kính cô một ly không?" Lương Trạch ôn hòa lên tiếng, ánh đèn trong phòng ấm áp, hôm nay hắn chụp ảnh tuyên truyền loại đô thị nhàn nhã, kiểu tóc trang điểm đều thoải mái, nâng ly rượu, một tay lót dưới đáy ly, khiến người nhìn cảm thấy thư thái.

Đôi mày đang nhíu lại của Thanh Nhược giãn ra, giữa hai người cách Cố Dã, từ vị trí của cô chỉ có thể nhìn đến nửa bên mặt hắn, cong cong môi, "Lại đây ngồi."

Cô vừa dứt lời, trợ lý cô đã đứng dậy, dịch cả người lẫn ghế sang bên cạnh, một bàn tám người, bọn họ chỉ ngồi sáu người, còn trống hai vị trí, trợ lý bỏ thêm một cái ghế dựa cho hắn.

Cô đúng thật là nhàm chán, Lương Trạch cười khẽ gật gật đầu, một tay nâng ly rượu một tay cầm chén đũa đi tới chỗ trống cạnh cô.

Lương Trạch làm một loạt động tác như vậy, trợ lý hắn cũng dừng ăn cơm, dùng giấy lau miệng, có vẻ như chuẩn bị Lương Trạch kính Thanh Nhược xong thì anh ta cũng kính theo.

Lương Trạch cúi đầu nhìn thoáng qua Cố Dã còn đang nghiêm túc ăn cơm, thở dài trong lòng, mở miệng đề nghị, "Tới tới tới, mọi người cùng uống một ngụm đi."

Cố Dã lúc này mới buông đôi đũa trong tay, nâng ly rượu.

Lương Trạch và trợ lý đều đứng, trợ lý Cố Dã thấy Cố Dã ngồi cũng không đứng dậy nổi, Thanh Nhược nâng ly rượu trước mặt, quay đầu cong cong môi nhìn Cố Dã, "Bạn bè cùng ăn một bữa cơm, thoải mái một chút, đừng đứng."

Quay đầu ngưỡng cằm nhìn Lương Trạch nói, "Ngồi xuống đi."

"Ài." Lương Trạch ngoan đến nỗi hệt như chú mèo nhà cô nuôi, nói gì làm nấy, không hề có chút khí độ của ảnh đế nào.

Cái bàn hơi lớn, hai trợ lý ngồi đối diện cô, cô đặt tay xuống giữa bàn, hai trợ lý vẫn là đứng dậy khom lưng chạm chạm ly với cô.

Cố Dã nâng ly cùng cô chạm một cái, cười cười, "Thật vui khi được biết em, Thanh Nhược."

Thanh Nhược gật gật đầu, quay đầu nhướng mày nhìn Lương Trạch đang chuẩn bị chạm ly với cô, "Tôi tùy ý, anh cạn ly?"

Rượu là loại ủ lâu năm, lúc trước tất cả mọi người đều chưa uống qua, hiện tại cái ly đầy.

Lương Trạch lắc đầu bật cười, một chút tức giận cũng không có, thật ôn hòa gật gật đầu, "Được thôi, tôi cạn ly, cô tùy ý."

Thanh Nhược cười rộ lên, đưa ly qua chạm với hắn, "Dzô ~"

Cô thật sự chỉ ý tứ nhấp một chút, chưa được một miệng nhỏ, sau đó nhướng mày nhìn Lương Trạch, ánh mắt đầy ý cười chờ xem.

Lương Trạch bất đắc dĩ nhìn cô, ngửa đầu, không hề do dự uống một hơi hết ly rượu trắng xuống bụng.

Cay đến mất giọng, vừa rồi hắn qua đây chỉ lấy chén đũa và ly rượu, nước trái cây còn để ở vị trí cũ.

Đối với cô cũng không cần che giấu, Lương Trạch cay đến nhăn tít cả khuôn mặt, Thanh Nhược tràn đầy ý cười xoay người, chỉ chỉ vào ly nước trái cây của hắn, chỉ huy Cố Dã bên cạnh, "Đưa nước trái cây của anh ấy qua."

Cố Dã hơi sửng sốt, bị sai vặt, nhưng cô dường như chính là người thống lĩnh trời sinh, đầu óc Cố Dã còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bưng ly nước trái cây của Lương Trạch quay qua đưa cho cô.

Thanh Nhược nhận lấy đưa tới trước mặt Lương Trạch.

Lương Trạch giơ tay cầm, cười, "Cảm ơn."

Cố Dã đã ngơ ngác nhìn Lương Trạch thật lâu, trợ lý Cố Dã cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chẳng qua vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt không có trực tiếp như Cố Dã.

Trợ lý Thanh Nhược lột gần nửa chén tôm qua, chén cá lúc trước vẫn bất động ở đó, trợ lý không nói gì, chỉ là xê dịch vị trí, hai cái chén cùng đặt trước mặt cô, lại cầm một cái sạch sẽ chuẩn bị làm món khác cho cô.

Lương Trạch ăn hai muỗng thức ăn cứu lại giọng mình, quay đầu thấy cô vẫn là dáng vẻ lười biếng, chén cũng sạch sẽ, gần như không ăn gì, nhẹ giọng mở miệng hỏi cô, "Không đói bụng sao? Hay là không muốn ăn?"

Thanh Nhược cầm đôi đũa lắc lư, quay qua nhìn hắn một cái, khóe mắt hơi nhướng lên, lời nói rõ ràng là trêu đùa, "Nhìn người khác ăn cơm tôi tương đối muốn ăn."

Lương Trạch cúi đầu nhìn ly rượu không đằng trước, nhăn mặt, nghiêm túc hỏi cô, "Thật á?"

Thanh Nhược gật gật đầu, có lẽ là bị dáng vẻ này của hắn chọc ra hứng thú, chiếc đũa gõ gõ chén nhỏ mà trợ lý đặt trước mặt mình, "Một ly rượu tôi có thể ăn một phần tư."

Lương Trạch ách một tiếng, vẫy tay với trợ lý, chai rượu đặt cạnh trợ lý, anh ta chưa nói lời nào, trực tiếp đưa chai rượu cho hắn.

Lương Trạch mở nắp, một bên rót rượu cho mình một bên hỏi cô, "Xem một người uống hay là xem mọi người uống?"

Trợ lý Lương Trạch yên lặng ngẩng đầu liếc mắt qua bên này một cái, lại cúi đầu nhìn ly rượu mới uống được một nửa của mình, chờ nữ vương đại nhân tuyên án.

Nữ vương đại nhân bẹp bẹp miệng, dáng vẻ rất tùy ý dùng tay hất hất tóc, "Một người uống là được rồi."

Khóe miệng Lương Trạch áp thành một độ cong bi thương, ánh mắt vẫn ôn hòa, rót đầy ly, bỏ cái chai không qua một bên, nâng ly rượu ý bảo cái chén trước mặt cô, "Một ly một phần tư, nói phải giữ lời."

Thanh Nhược nhướng mày, khẽ nâng cằm, khí thế áp người kia lại tràn tới, đang bất mãn với câu nói phải giữ lời này của hắn, cô là loại người nói không giữ lời sao?

Lương Trạch mím môi, ngửa đầu, một ly rượu vẫn một hơi sạch sẽ, cúi đầu nhăn mặt nghiêng ly rượu, "Uống xong rồi."

Vẻ mặt Thanh Nhược lại là ý cười, gật gật đầu, cầm đũa bắt đầu ăn. Vẫn ăn thật sự chậm, Lương Trạch nhìn cô, cầm lấy chai rượu khác rót cho mình.

Rót đầy ly liền hung hăng ăn cơm.

Trợ lý đi qua thêm cơm cho Lương Trạch, nhìn cái chén sạch sẽ của Thanh Nhược, nhỏ giọng thử hỏi, "Hoa tiểu thư, có muốn ăn chút cơm hay không?"

Thanh Nhược quay đầu, trực tiếp phân phó cho trợ lý hắn, "Bảo bọn họ mang một phần nóng lên."

Trợ lý Lương Trạch sờ sờ thùng cơm ấm áp, chưa nói gì cả.

Thanh Nhược quay lại nhìn Lương Trạch, "Đừng ăn, chờ họ đưa lên một lần nữa."

Lương Trạch không nói gì, xoay người cầm chén đặt vào ngăn tủ phía sau.

Cố Dã và trợ lý rốt cuộc cũng đã ăn đến không còn cảm giác đói bụng nữa, bắt đầu muốn nói lại phát hiện không biết bắt đầu từ đâu.

Lương Trạch nhìn thoáng qua, chỉ muốn bất đắc dĩ đỡ trán, "Hay là, chơi trò tửu lệnh đi?"

Hắn nhìn Thanh Nhược trước, Thanh Nhược không sao cả nhún nhún vai, "Được thôi."

Cố Dã và trợ lý cũng đã đồng ý.

Sáu người chơi tửu lệnh, Lương Trạch gợi ý, chỉ có thể bắt đầu từ hắn.

Ván đầu tiên Thanh Nhược thua, ly rượu cô vừa rồi cơ bản không nhúc nhích qua, chơi tửu lệnh một lần nửa ly, Lương Trạch đang muốn hỏi cô có muốn uống hay không, cô đã đẩy ly rượu đến trước mặt hắn, dáng vẻ theo lẽ thường hẳn là như vậy nhướng nhướng mày với hắn.

Lương Trạch, "......" Không còn lời gì để nói, nâng ly rượu uống lên phân nửa.

Ván thứ hai trợ lý Lương Trạch thua, trợ lý đang định uống, Thanh Nhược cầm đũa lười biếng gõ gõ chén, nói đến chẳng hề để tâm, "Ngày mai anh còn phải đi làm, để Lương Trạch uống thay anh đi."

Lương Trạch, "......" Nói cứ như ngày mai hắn nhàn rỗi vậy.

Được, nửa ly, Lương Trạch buồn bực uống rượu dưới ánh mắt đáng thương của trợ lý.

Ván thứ tư Cố Dã thua, Cố Dã ha hả sờ sờ đầu, ly rượu bị Thanh Nhược dùng đũa đẩy ra xa, "Anh còn nhỏ, uống ít rượu."

Lương Trạch đã dự cảm được xu thế phát triển, quả nhiên, Thanh Nhược quay đầu nhìn hắn, "Anh là tiền bối của Cố Dã, rượu này chắc là nên uống thay?"

Lương Trạch, "......" Đúng vậy, hắn không chỉ là tiền bối Cố Dã, hắn còn là tương lai của Cố Dã.

Nửa ly, Lương Trạch buồn.

Cố Dã ở bên cạnh chắp tay trước ngực khom lưng với hắn, "Thầy Lương, thật là...... Không biết nên cảm ơn anh như thế nào, vô cùng cảm ơn."

"......" Ông đây thiếu lời cảm ơn của cậu sao?

Lúc người phục vụ đưa cơm nóng đến thì bọn họ đã chơi tới ván thứ sáu, Lương Trạch dưới sự giải thích mạnh mẽ của Thanh Nhược nốc ba ly rượu xuống bụng, sảng khoái đến không có lời nào diễn tả được.

Trợ lý thấy hắn có vẻ đang muốn đờ ra, không màng nguy hiểm bị Thanh Nhược bóp nát chạy nhanh xông tới giành lấy cơm người phục vụ đang bưng qua, "Hoa tiểu thư, cơm tới, ăn một chút trước, đợi lát nữa lại nguội."

Thanh Nhược không để ý đến anh ta, chỉ là quay đầu cười như không cười nhìn Lương Trạch.

Thật ra đầu óc Lương Trạch đã bắt đầu xoay mòng mòng, vẫn rất trấn định ôn hòa mở miệng hỏi cô, "Ăn chút cơm hay là tiếp tục chơi?"

Thanh Nhược vặn cổ, lười biếng tựa như chú mèo vừa tỉnh ngủ, hơi tránh người ra để trợ lý thêm cơm cho cô, "Ăn đi, ăn một chút trước."

Trợ lý dáng vẻ cảm tạ Thượng Đế bới cơm cho cô, lại thêm cơm cho Lương Trạch.

Lương Trạch gắp một món cố gắng nuốt hai muỗng cơm vào.

Thanh Nhược ăn một ngụm, rồi sau đó từ từ quay đầu nhìn hắn.

Lương Trạch đã biết, buông đũa rót đầy ly rượu cho mình, không nói một lời ngửa đầu uống cạn, quay đầu thả ly xuống mỉm cười, "Ăn đi, ăn một phần tư xong rồi tôi lại tiếp tục."

"Được thôi." Vẫn tùy ý như thế.

Cố Dã và trợ lý xem như thấy nhiều không kinh ngạc nữa, Lương Trạch ở trước mặt cô giống như chuột gặp mèo vậy. Thậm chí còn khoa trương hơn, chuột thấy mèo ít nhất còn biết trốn biết chạy, Lương Trạch quả thật là bị đùa giỡn đuổi bắt.

Lương Trạch ở bên ngoài lúc nào cũng chỉ có người khác khách khách khí khí hầu hạ hắn, như bây giờ đúng là tư thái của ảnh đế ném sạch chỉ để khiến cô vui vẻ.

Quả thật đáng sợ.

Cố Dã vẫn luôn lén lút đánh giá người bên cạnh.

Thanh Nhược ăn hai muỗng cơm và thức ăn, đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng qua, Cố Dã đang nhìn lén bị bắt quả tang, miệng ngậm cơm thiếu chút nữa bị sặc.

Lúc quay đầu ho khan không biết là bị nghẹn hay xấu hổ mà cả mặt đều đỏ lên.

Thanh Nhược giơ tay vỗ vỗ lưng cậu ta, tràn đầy ý cười hỏi, "Cứ nhìn lén tôi mãi, tôi đẹp không?"

Sao có thể trực tiếp như vậy.

Cố Dã nói không nên lời, chỉ có thể khụ không ngừng.

"Ừ. Đẹp." Đây là Lương Trạch trả lời.

Vẫn là tư thế nâng chén ăn cơm, đầu cũng không nghiêng qua bên này, ngữ khí lại kiên định nghiêm túc không hề do dự.

"Phụt." Thanh Nhược bật cười.

Cô quay đầu lại nhìn hắn, "Ừm, tôi cũng cảm thấy thế."

Lương Trạch buông chén, chuẩn bị mở miệng, cô lại dùng đũa gõ gõ vành chén nhỏ, rõ ràng ý bảo cô ăn xong một phần tư rồi.

Lương Trạch cười đến dung túng lại ôn nhuận, gật gật đầu, ly rượu trong tầm tay là hắn vừa rót đầy, nâng ly ngửa đầu không có một chút chần chừ cạn sạch, nước trái cây đã thêm hai lần, uống rượu xong lại uống thêm chút nước trái cây, Lương Trạch hiện tại cảm thấy bụng căng.

Thanh Nhược chống cằm, nhìn chai rượu đã hết sạch lại nhìn chằm chằm vào mắt hắn, "Lương Trạch, anh có thể uống bao nhiêu?"

Lương Trạch đã bắt đầu hoa mắt, nhưng dáng vẻ chống cằm nhìn qua này của cô đã không có cao cao tại thượng, giống như thật sự chỉ là khoảng cách giữa hai chỗ ngồi, gần trong gang tấc, vươn tay ra liền có thể chạm tới, "Có thể uống đến khi em ăn no."

Vô cớ gây rối? Hay cô chỉ là nhàm chán như chú mèo tùy ý nâng móng vuốt đùa chơi với con chuột sợ hãi khẩn trương phía dưới.

Không sao cả.

Hắn nguyện ý.

**

Tôi hy vọng tôi ở trong lòng Cố Dã vĩnh viễn là sự tồn tại không thể vượt qua.

Vì thế tôi có thể trả giá càng nhiều nỗ lực những lúc không có ai hay biết.

Nhưng mà, tôi không muốn dùng sự kiêu ngạo của mình trước mặt em.

Em thích một con mèo ngoan ngoãn,

Tôi đây vui lòng từ bỏ việc mở rộng thảo nguyên.

Không có lý do, hành động đã nhanh hơn suy nghĩ thay tôi lựa chọn tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui