Cung thủ phụ hạ triều về nhà.
Khuôn mặt vẫn luôn nặng nề, đôi mày nhíu lại không chịu dãn ra.
"Tiểu thư giờ đang ở đâu?"
"Đang ở trong phòng lão phu nhân cùng lão phu nhân nói chuyện ạ."
Cung thủ phụ chắp tay sau lưng, dừng bước, xoay người đi về hướng thư phòng, "Đi gọi đại thiếu gia và nhị thiếu gia đến thư phòng của ta."
Cung thủ phụ ngồi sau bàn lớn, Cung đại ca và Cung nhị ca đứng phía trước, thấy sắc mặt Cung thủ phụ thật sự nghiêm túc, tâm tư vốn định đùa giỡn của Cung nhị ca cũng tan biến, Cung đại ca mở miệng nhẹ giọng dò hỏi, "Tổ phụ, làm sao vậy?"
Cung thủ phụ thu hồi tầm mắt không có tiêu cự dừng ở một góc bàn, "Bệ hạ muốn phế hậu cung."
"......"
"!!"
Cung thủ phụ đau đầu bóp bóp sống mũi, "Hôm nay sau khi lâm triều thì triệu mấy người phụ thần chúng ta, lời nói rất chân thật đáng tin, không chừa đường thương lượng, bây giờ muốn bọn ta sắp xếp để giải quyết tốt hậu quả."
Cung nhị ca kinh ngạc không khép nổi miệng, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình, "Tổ phụ, bệ hạ, có lẽ nào là vì Tiểu Nhược ạ?"
Bản thân còn cảm giác có chút không tin nổi, muốn cười để giảm bớt không khí khẩn trương trong phòng, cố gắng kéo khóe miệng lại không thể cong lên được.
Cung thủ phụ uy nghiêm nhìn hắn, rồi sau đó chậm rãi gật đầu.
Trong phòng càng thêm yên lặng.
Cung đại ca thở dài, đã trải qua rất nhiều chuyện đáng tiếc, vẫn còn tương đối bình tĩnh.
"Tổ phụ, ý người thì sao?"
Cung thủ phụ vỗ vỗ cái bàn, "Sợ là không giữ lời với thằng bé Hạo Nhiên kia được rồi, tuy rằng vẫn chưa công khai ra ngoài, nhưng dù sao cũng là vấn đề từ phía chúng ta. Hai người các con ngày mai cùng đến phủ của nó, cũng coi như là xin lỗi, buổi tối ta sẽ bảo quản gia đưa lễ vật đến trong sân con."
Cung nhị ca tính tình rất ương bướng, cũng quan hệ tốt nhất với Lý Hạo Nhiên, hai người ở quân doanh rèn luyện được tình huynh đệ mấy năm, lúc này nghe Cung thủ phụ nói như vậy, nhăn mặt cọ hai cái trên ghế, dong dong dài dài, "Tổ phụ, Hạo Nhiên chắc chắn là người được chọn tốt nhất, hắn sẽ đối với Thanh Nhược thật tốt......"
Cung thủ phụ đột nhiên vỗ bàn một cái, nhìn thẳng vào Cung nhị ca, trầm giọng nói, "Cái miệng này của con chính là không biết quản, về sau không được phép nói những lời này nữa."
Cung nhị ca cũng biết tính tình Cung thủ phụ, cúi đầu khẽ hừ nhẹ hai tiếng.
Cung thủ phụ lại dặn dò vài việc, hai huynh đệ ra cửa, Cung nhị ca vẫn không hài lòng nhỏ giọng oán giận, Cung đại ca trực tiếp giơ tay đánh vào bả vai hắn, ngữ khí rất bình tĩnh nghiêm túc, "Lại nói lời này huynh sẽ mách tổ phụ phạt đệ."
Cung nhị ca bĩu môi, "Đại ca, huynh cũng không suy nghĩ một chút vì tương lai của Tiểu Nhược."
Cung đại ca quay đầu sang hướng khác, nhìn những nụ hoa sắp nở trong sân, nửa là bất đắc dĩ nửa là thở dài, "Vì muội ấy suy nghĩ thì sao, thủ đoạn của bệ hạ mấy năm nay đệ cũng biết mà, người muốn, ai có thể chống đỡ."
Hắn ít có khi lạnh lẽo nặng nề như vậy, Cung nhị ca cũng quay đầu, lẩm bẩm nói nhỏ, "Nhỡ đâu, nhỡ đâu sau này hắn đối với Tiểu Nhược không tốt......"
Hậu cung tuy rất ít phi tần, nhưng rốt cuộc phế hậu cung cũng là chuyện đại sự.
Thủ đoạn và kế sách trị quốc của Ung Khôn Đế mấy năm nay đều rất sắc bén, thu lại rất nhiều ý kiến không an phận trên triều đình, cũng nhận được rất nhiều dân tâm.
Mặc dù là như vậy, muốn thi hành chuyện phế hậu cung này cũng không phải dễ.
Thanh Nhược trở về Cung phủ, các ma ma dạy nàng trong cung ngày hôm sau được đưa đến Cung phủ.
Nửa là tính chất ma ma giáo dưỡng, vốn dĩ sau khi bước vào cửa phủ thì ăn, mặc, ở, đi lại đều là trách nhiệm của Cung phủ, nhưng người của Nội Vụ Phủ đưa các nàng tới nói, tất cả mọi thứ của họ vẫn do Nội Vụ Phủ bên kia quản.
Ngày thứ ba, trong cung đưa ngự trù* qua, Nội Vụ Phủ nói, sau này sẽ thường ở trong Cung phủ.
*Ngự trù: đầu bếp hoàng cung.
Ngày thứ tư đưa thái y, Nội Vụ Phủ nói, thêm một thái y ở Cung phủ đợi lệnh, thời gian bình thường cũng sẽ giúp Cung thủ phụ và Cung lão phu nhân điều dưỡng thân thể.
Tốt lắm, người toàn kinh đô đều biết Cung phủ này hiện tại là đầu quả tim của hoàng đế.
Đặc biệt là bảng thông cáo gần đây, chiêu mộ người tay nghề giỏi, giỏi cái gì? À, nghe nói là hoàng đế muốn xây dựng cung điện cho hoàng hậu tương lai, không cần hoa lệ, nhưng cần thiết khiến hoàng hậu tương lai ở hài lòng thoải mái, còn phải ấm áp, có cảm giác của gia đình.
"......"
Những cái đó, đều là Cung nhị ca mỗi ngày chạy tới chỗ Thanh Nhược nói với nàng.
Bởi vì trong cung đã không còn bất kỳ lời bàn tán nào về nàng nữa.
Mấy ngày trước trên triều đình nổi lên sóng gió mãnh liệt, nghe nói Ung Khôn Đế đứng trên đài cao hùng hổ dùng sức của một người chống lại quần thần phản đối phế hậu cung.
Hình ảnh ấy...... Nghĩ lại thật ra rất buồn cười.
Tính tình Cung nhị ca nóng nảy như vậy, vốn dĩ vô cùng khó chịu, làm sao có thể mỗi ngày chạy tới nói cho nàng những cái kia để gia tăng độ hảo cảm.
Trở lại một ngày sau khi Thanh Nhược trở về Cung phủ, tách khỏi Cung đại ca rồi, Cung nhị ca càng nghĩ càng giận, cũng không muốn ngồi ngốc trong nhà, nên ra ngoài tìm bạn bè uống rượu giải sầu.
Vừa đến cửa phủ liền gặp người Nội Vụ Phủ đưa mấy ma ma giáo dưỡng của Thanh Nhược đến.
Người đó đang cẩm quyển sách lẩm bẩm, mấy ma ma dắt tay nhau đi vào trong cũng đang nhỏ giọng nói chuyện.
"Ài, vị Cung tiểu thư này, phải quản làm sao đây, dễ dãi, nàng không học được gì cả, nghiêm khắc thì bệ hạ không vui."
Một ma ma khác chạm vào cánh tay bà ta, mở miệng lập tức thay đổi xưng hô cho Thanh Nhược, "Nương nương hiểu chuyện mà, không cần quản nghiêm, huống chi bệ hạ cũng không nói gì, nàng cao hứng là được, muốn học bao nhiêu thì dạy bấy nhiêu."
Cung nhị ca nhấp nhấp môi, mấy vị ma ma này, chỉ có một người hắn không quen mắt, những người khác hắn đều gặp qua trong cung, đã từng đi theo mẫu phi của Ung Khôn Đế, sau khi mẫu phi hắn ly thế lại đi theo Kính thái phi, ở trong cung chính là một loạt ma ma có uy nghiêm nhất.
"Cũng không biết vị Cung tiểu thư này sau này có dậy sớm không, ông bà nói tật xấu ngủ nướng cần phải sửa, thời gian còn dài, nàng tuổi nhỏ, ngủ nướng không tốt cho thân thể."
"Được rồi...... Trong lòng bệ hạ đã có tính toán, nương nương bây giờ còn nhỏ, bệ hạ có cưng chiều một chút như vậy cũng không có gì đáng trách......"
Mấy vị ma ma càng lúc càng xa, Cung nhị ca đứng tại chỗ, đợi cả buổi trời, tiểu công công của Nội Vụ Phủ đưa các ma ma đi vào mới bước ra, trong tay vẫn cầm quyển sách, chẳng qua sắc mặt vui vẻ hơn nhiều.
Nhìn thấy hắn đứng một bên, tiểu công công tiến lên thỉnh an với hắn, Cung nhị ca khi nãy đã chuẩn bị tốt, lúc đi tới nâng dậy thì nhét hai thỏi bạc qua, "Nhanh miễn lễ, công công không cần khách khí như vậy, làm phiền ngươi."
"Không phiền đâu ạ không phiền đâu ạ."
Cung nhị ca đã thuận lợi biết được quyển sách người nọ cầm trên tay là gì.
Ghi chép chi chít, đơn giản chỉ là những chuyện về Thanh Nhược.
Ví dụ như các loại chi phí của Thanh Minh Điện, không phải Đức Chí phân phó thì là đế vương tự mình ra lệnh, những thứ quý giá nhất toàn hoàng cung đưa cho nàng còn nhiều hơn đế vương.
Hôm nay tặng ma ma lại đây, ngày mai còn phải đưa hai ngự trù sang, Cung tiểu thư thích nhất là thức ăn họ làm, tiếp theo là cuối ngày phải dẫn ngự y qua, ngày kia phải có vải dệt nhuộm màu mới vào mùa xuân của nước láng giềng, làm xiêm y kiểu dáng gì cho Cung tiểu thư......
Cung nhị ca cầm lấy lật lật xem vài trang đã cảm thấy choáng váng.
Nói chung không phải hỗn loạn, tuy chi chít, nhưng mỗi chữ đều cực kỳ rõ ràng, nét chữ cũng vô cùng tinh tế.
Người Nội Vụ Phủ thật cẩn thận bỏ quyển sách vào trong hộp gỗ, "Quyển sách này không thể có vấn đề gì, bệ hạ sẽ thường xuyên tìm đọc."
"......" Hoàng đế nếu không phải quá rảnh rỗi thì chắc là có bệnh rồi.
Cung nhị ca thử hỏi, "Công công, Nội Vụ Phủ các ngươi không bận sao?"
Tiểu công công vừa đi ra ngoài cùng Cung nhị ca vừa trả lời, "Nô tài cũng không biết phải trả lời nhị thiếu gia như thế nào nữa, rất bận cũng rất không bận, dù sao chuyện của Cung tiểu thư siêu siêu quan trọng, cũng phải làm một cách tỉ mỉ nhất, lúc trước Cung tiểu thư ở Thanh Minh Điện, hoa trà, huân hương, phấn mặt mà nàng thích đều là cống phẩm, nếu không còn, đầu tiên phải bẩm báo bệ hạ."
"......"
Tới cửa phủ, tiểu công công chào tạm biệt Cung nhị ca, "Nhị thiếu gia, nô tài cáo từ trước, bệ hạ còn đang chờ nô tài bẩm báo lại ạ."
Cung nhị ca gật gật đầu, mấy chữ công công đi thong thả còn chưa kịp nói, tiểu công công đã xoay người lên ngựa, cùng hai thị vệ bên người không hề do dự vung roi nhanh chóng rời đi, cái hộp trong tay đặt sát bụng ôm thật chặt.
Cung nhị ca đầu óc mờ mịt, lảo đảo lắc lư lại trở vào phủ, đi loanh quanh một vòng quay về sân của mình.
Hắn đã thành thân hai năm, tình cảm với phu nhân cũng rất tốt, con gái mới được nửa tuổi.
Bước vào nhà, phu nhân vừa dỗ con gái ngủ xong, đang chải đầu.
Cung nhị ca tiến lên vuốt vuốt tóc nàng, nhìn thấy phấn mặt trên bàn trang điểm, ngồi xuống ở một bên cười hỏi, "Phấn mặt của phu nhân là trong phủ chuẩn bị hay là tự mình mua."
Phu nhân buộc tóc, cười đáp, "Tất nhiên là tự mua rồi, mỗi người thích hợp một loại, không giống nhau, trong phủ cũng không dễ chuẩn bị, nếu có chuẩn bị thì dùng không hợp cũng không thích."
Tiện đà liếc hắn một cái, "Sao lại hỏi về cái này?"
Cung nhị ca cười cười không trả lời.
Đột nhiên ý thức được một vấn đề, Hạo Nhiên tuy tốt, nhưng chỉ sợ là thật sự không nuôi nổi muội muội của hắn.
Không biết bệ hạ cố ý hay vô tình, nhưng mà đúng thật là, dựa theo dáng vẻ hiện tại của Thanh Nhược, đã bị đế vương cưng chiều đến người bình thường chỉ có thể từ xa xôi ngước nhìn mà không thể với tới.
Đó là vị đế vương nắm thiên hạ trong lòng bàn tay, thiên tử giận dữ một câu thây phơi ngàn dặm, nếu đặt vào tình huống chinh chiến mấy năm nay, những lời này quả thật không hề khoa trương.
Nhưng mà hắn đối với Thanh Nhược, có thể tinh tế đến cả phấn mặt, vậy là đủ rồi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, lại gần một tháng trôi qua.
Mùa xuân đã lan tràn khắp mọi nơi, trong sân Thanh Nhược có rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, chăm sóc rất tỉ mỉ, vừa bắt đầu vào đầu xuân thì lúc nào cũng luôn có hoa nở rộ, sự thanh mát của cỏ cây cùng quyện vào hương thơm của hoa dưới ánh mặt trời là mùi vị thoải mái nhất.
Ngự y trong cung tới, bệnh của lão phu nhân mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn, buổi sáng Thanh Nhược bị mấy ma ma bên người lão phu nhân gọi dậy từ sớm, đến chỗ lão phu nhân dùng đồ ăn sáng, cùng trò chuyện với bà, sau đó quay lại sân mình để ma ma chỉ dạy.
Vừa đến trưa, đã lập tức dùng cơm xong đi ngủ trưa.
Ma ma của lão phu nhân không cho nàng dậy muộn vào buổi sáng, gần đây nàng dịch tật xấu ngủ nướng tới buổi chiều.
Khuê phòng có cửa sổ.
Thanh Nhược dùng cơm rồi rửa mặt đơn giản một chút, tiến vào chuẩn bị ngủ trưa.
Bởi vì thời tiết dần ấm áp, chỉ có khi ngủ lúc tối mới đóng cửa sổ.
Đế vương một thân xiêm y màu xanh lá, sạch sẽ tươi mát vấn tóc lên, đứng bên cửa sổ lộ ra nửa người trên.
Nhìn thấy nàng bước vào thì mặt mày dịu dàng, tay cầm quạt xếp nâng lên vẫy vẫy, "Bảo bảo, lại đây."
Thanh Nhược cười khúc khích, xách váy lộc cộc chạy tới cạnh cửa sổ, "Bệ hạ ~ chàng sao lại ~"
Hắn nắm lấy cằm nàng kéo sát khuôn mặt nhỏ lại một chút, khom lưng xuống hôn hôn lên ngắt lời nàng.
Hôn bên trái một cái rồi lại đổi sang bên phải.
Nụ hôn cuối cùng dừng trên trán nàng, "Bảo bảo, nhớ ta không?"
Đôi mắt Thanh Nhược lấp lánh sáng trong, gật gật đầu, "Nhớ ạ."
Phía bên ngoài cửa sổ của khuê phòng nàng là vườn hoa nhỏ ở sân sau, sát mép tường chỗ cửa sổ trồng các loại hoa cỏ, Thanh Nhược cúi đầu nhìn xuống, giày hắn dẫm trên bùn đất, bởi vì mới vừa xới lên cho tơi xốp, nên lúc này giày hắn dính không ít bùn.
Càng nhìn càng buồn cười, Thanh Nhược tựa đầu vào vai hắn cười đến không dừng được.
Ung Khôn Đế thở dài, trực tiếp vươn tay ôm lấy eo nàng, kề tai nói nhỏ, "Ôm chặt ta." Sau đó ôm nàng từ cửa sổ ra.
"A!" Thanh Nhược nhỏ giọng kinh hô, ôm chặt eo hắn.
Thân thể bay bổng lên rồi vững vàng đáp xuống đất.
Đức Chí cùng hai thị vệ chờ ở ven tường, Ung Khôn Đế ôm eo nàng đi về phía họ, "Trẫm dẫn nàng đi cưỡi ngựa thả diều."
Đằng sau là Như Ý và Linh Lung nhảy từ cửa sổ ra theo.
Thanh Nhược nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng còn thấp thoáng ý cười, "Hựu Ngạn ca ca, tại sao chàng lại xuất hiện như vậy?"
Rõ ràng là hoàng đế, tới nhà thần tử cần phải thế sao.
Bây giờ, còn dắt theo nàng trèo tường.
Đúng vậy, trèo tường.
Tuy rằng chỉ là Ung Khôn Đế ôm eo nàng nhảy lên, mũi chân điểm lên tường hai cái, sau đó bọn họ liền ổn định vững chắc dừng ở ngoài tường.
Xe ngựa chờ đằng kia, có hai chiếc, Ung Khôn Đế cùng Thanh Nhược ngồi chiếc đầu tiên, Đức Chí và một thị vệ lái xe, Như Ý với Linh Lung ngồi chiếc sau do một thị vệ khác lái.
Ung Khôn Đế vừa rồi không trả lời vấn đề của nàng, lúc bị nàng hỏi tai còn hơi đỏ lên.
Ngồi trên xe ngựa, ôm nàng đặt lên đùi mình, để cả người nàng gọn lỏn trong lòng hắn, gối cằm lên đỉnh đầu nàng, bàn tay to nắm lấy tay nhỏ của nàng, mười ngón tay đan xen, "Thật muốn biết?"
"Vâng." Thanh Nhược gật gật đầu, giọng điệu chờ mong.
Ung Khôn Đế cúi đầu hôn hôn lên tóc nàng, "Đang chuẩn bị cưới nàng, chờ xong xuôi hết mới đến cửa cầu hôn nàng trước mặt người nhà."
Nói xong, dần dần nín thở, chờ nàng trả lời.
Thanh Nhược a một tiếng rồi không nói gì.
Ung Khôn Đế chờ hồi lâu, nhíu nhíu mày, hơi xoay người nàng lại để cả hai đối diện nhau, Ung Khôn Đế cúi đầu, nghiêm túc cẩn thận nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, "Bảo bảo, nàng không muốn gả cho ta sao?"
Thanh Nhược hơi cúi đầu, không trả lời.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng râm nơi hốc mắt dưới hàng lông mi thật dài của nàng.
"Thình thịch, thình thịch, thình thịch." Tiếng tim đập cũng trở nên rõ ràng hơn, tiến thẳng vào tai.
Ung Khôn Đế bất giác siết chặt cánh tay đang ôm sau lưng nàng.
Thanh Nhược nhích lại gần, vòng tay ôm lấy eo hắn, gương mặt tựa vào ngực hắn, "Không có, nhưng mà thấy không chân thực, hơn nữa cảm giác sau này sẽ phải luôn sinh hoạt trong cung thật đáng sợ."
Ung Khôn Đế lại siết cánh tay một chút, không làm đau nàng lại có thể ôm chặt hơn.
Nghe nàng nói xong chỉ là trầm mặc, rồi sau đó cúi đầu hôn lên đỉnh đầu nàng, "Nếu cảm thấy không chân thực cũng không sao, còn rất nhiều thời gian, nàng có thể chậm rãi cảm thụ, ta có thể ở bên cạnh nàng. Nàng dùng từ đáng sợ để hình dung sinh hoạt trong cung, ta có chút khổ sở, không phải khổ sở vì nàng không thích, mà là cảm thấy đau lòng, ta chỉ có thể dùng hết khả năng tận lực thay đổi hoàn cảnh trong cung để nàng thoải mái hơn. Quãng thời gian còn lại trong cả cuộc đời này chỉ có mỗi một nữ nhân là nàng, ta muốn dành cho nàng tất cả những điều tốt đẹp nhất, nhưng chuyện này vẫn không có cách nào khác, nàng chỉ có thể ở bên ta, cả đời này, sinh hoạt ở trong cung."
"Ngoại trừ vấn đề đó ra, những thứ khác đều không cần phải sợ, tuy rằng ta không biết mấy mươi năm nữa ta có còn yêu nàng như vậy hay không, nhưng ta sẽ tận lực hết khả năng của mình, vẫn luôn đối tốt với nàng."
Thanh Nhược cọ cọ vào ngực hắn, nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng hỏi, "Vì sao nha?"
Ung Khôn Đế cười khẽ, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng.
"Có người chưa bao giờ dùng huân hương, nhưng mỗi khi ta đến vẫn đốt chút huân hương an thần thanh nhẹ."
"Có một cô nhóc tiêu tốn rất nhiều sức lực, làm một cái lều giữ ấm lớn phía sau Thanh Minh Điện, chính là vì để có thể thường xuyên trồng được dâu tây, kết quả thu hoạch xong bản thân mình chưa ăn một quả, toàn vào trong bụng ta."
"Và cả, không biết là ai, phân phó Đức Chí canh thời gian nhắc trẫm đi ngủ, những khi biết trẫm bận rộn chính vụ liền sẽ không làm ầm ĩ, nước trà điểm tâm nước canh tất cả đều cố ý tìm ngự y hỏi qua, biết trẫm có chuyện phiền lòng liền tới đó làm đủ trò để trẫm vui."
"Bản thân mình đã buồn ngủ muốn chết rồi, còn ngồi chơi cờ với trẫm, đứng dậy đi vào trong phòng rót một ly trà đặc, nghe nói tối hôm đó lăn lộn đến nửa đêm vẫn chưa ngủ?"
Thanh Nhược trừng mắt, giơ tay bịt miệng hắn lại.
Ung Khôn Đế cười như không cười, nhướng mày, hôm nay mặc quần áo màu xanh, vốn đã có vẻ tùy ý trẻ trung, biểu tình tà khí như vậy càng lan ra một sự quyến rũ không phân biệt giới tính.
Hắn vươn đầu lưỡi khẽ liếm lòng bàn tay nàng.
Thanh Nhược bị ngứa phải rụt tay về, khuôn mặt nhỏ nhăn nhăn, không vui nhìn hắn.
Ung Khôn Đế cười cười, ôm chặt nàng vỗ vỗ lưng, cúi đầu hôn lên trán nàng, "Muốn thả diều hình dạng gì, trẫm mang theo chim én, diều hâu, còn có rắn......"
Nàng không muốn hắn nói, vậy hắn sẽ không nói.
Hắn cũng biết, tại sao học về chính trị nàng lại hứng thú và nghiêm túc nhất, bởi vì khi hắn phiền lòng, nàng có thể đưa ra một vài kiến nghị, có thể giúp được hắn.
Lúc trước bận rộn chính vụ, thói quen của hắn cũng không tốt, buổi tối uống trà. Mặc dù xử lý chính vụ xong rồi vẫn phải ngồi đến khuya mới đi ngủ, sáng ra lại phải vào triều sớm, kéo dài tới nay tất nhiên không tốt cho sức khỏe.
Nàng nấu canh cho hắn, tự mình ngồi xổm bên đống lửa phe phẩy quạt hương bồ, thêm từng nguyên liệu vào, hắn biết, lúc đến Thanh Minh Điện đã bắt gặp rất nhiều lần.
Khi đó cũng là vì nhớ nàng, nghĩ trước lúc lâm triều gặp nàng một chút.
Nàng luôn cuộn tròn lại, trên người có áo khoác, tóc không quan tâm hất sang một bên, nhìn hơi giống một cục bông. Ngồi xổm nấu canh cho hắn.
Rõ ràng là chuyện có thể để nha hoàn làm, nhưng mà dáng vẻ nàng lại nghiêm túc cẩn thận như vậy, khiến hắn không biết làm sao mở miệng.
Hạ triều, canh của nàng cũng đã được đưa tới, hạ nhân mang qua nói là Cung tiểu thư phân phó bên Ngự Thiện Phòng làm để bệ hạ điều dưỡng thân thể.
Mà lúc này, ma ma chạy tới cáo trạng, nói tật xấu ngủ nướng này của Cung tiểu thư phải sửa thôi.
Trang phục của đế vương mười bộ chín bộ gì cũng đều là họa tiết rồng khí phách bay lên, cho dù là áo trong cũng vậy.
Nhưng mà Ung Khôn Đế từ nhỏ đã không thích mặc quần áo có thêu hoa văn, bởi vì tay nghề của thợ may có tốt đi chăng nữa, thêu hình rồng phức tạp mặc vào người vẫn có cảm giác, dán lên da càng mẫn cảm.
Nàng may áo trong cho hắn, sạch sẽ đến gần như đầu chỉ cũng không tìm thấy.
Ung Khôn Đế khe khẽ thở dài trong lòng.
"Diều hâu đi ~ cảm giác diều hâu tương đối ngầu ~"
"Được nha ~" Hắn giơ tay xoa xoa đầu cô nhóc, xù xù, bàn tay ma xát có chút ngứa.
Cúi đầu lại hôn một cái.
Nàng chơi vui vẻ cả ngày, lúc trở về mệt mỏi, ở trên xe ngựa được Ung Khôn Đế ôm dỗ dành hai câu liền dựa vào hắn ngủ mất.
Tay nhỏ còn nắm áo hắn, ra mồ hôi, tóc nàng dính vào sườn mặt, Ung Khôn Đế phân phó Đức Chí lái xe chậm ổn một chút, ôm tiểu cô nương nhẹ nhàng vén tóc trên mặt nàng ra.
Cúi đầu hôn lên trán nàng, dính mồ hôi, mằn mặn, nhưng mà hắn lại cảm thấy ngọt đến có chút ngấy.
Sau đó, đại hôn của đế vương, cưới tiểu thư Cung gia.
Không khí rộn ràng tưng bừng bao trùm khắp đất nước.
Đế vương thành thân ngày thứ ba, cùng đế hậu tế trời tế tổ.
Dân gian đồn đãi, ngày đó, tóc của hoàng hậu là đế vương làm, mày là đế vương vẽ.
Sau đó nữa, Thái tử kế vị đăng cơ.
Khoa thi mùa xuân, Tư Đồ Nghị vô cùng tài hoa phong tư kinh người, đỗ Trạng Nguyên.
Tuổi tác không hơn kém lắm so với tân đế vương, tư tưởng cũng giống nhau, có thể trò chuyện, thường xuyên qua lại, hai người liền thân nhau.
"Bệ hạ, thần có một yêu cầu quá đáng mong bệ hạ thành toàn."
"Được gia phụ giao phó, xin đến mộ cô cô kính một nén nhang."
Cô cô của Tư Đồ Nghị, là Tư Đồ Hi.
Ung Khôn Đế sau khi thoái vị liền cùng Thanh Nhược dẫn theo cô công chúa nhỏ nhất đi du lịch khắp nơi.
Vài chục năm trôi qua, rất nhiều chuyện đã có thể buông bỏ.
Tân đế cho phép, cùng Tư Đồ Nghị đến Hi Mai Viên.
Mấy mươi năm, Hi Mai Viên càng thêm rực rỡ, nếu không phải có một ngôi mộ kia, gần như còn đẹp hơn cả Ngự Hoa Viên.
Mộ đã được tu sửa, trước mộ bày hoa tươi và trái cây mới mẻ, nhang cũng đốt.
Biết đế vương đến, bọn nha hoàn và nô tài chăm sóc Hi Mai Viên đều lại đây thỉnh an.
"Đồ vật và nhang là các ngươi chuẩn bị?"
"Hồi bẩm bệ hạ, là bọn nô tài, những lúc Thái Hậu nương nương ở trong cung đều là Thái Hậu nương nương đem đến, chỉ có lúc Thái Hậu nương nương đi ra ngoài mới phân phó bọn nô tài chuẩn bị."
Tân đế đăng cơ, Thanh Nhược từ hoàng hậu được sủng ái vô hạn trở thành Thái Hậu nương nương tôn quý và hạnh phúc nhất khắp thiên hạ.
Tân đế xua xua tay ý bảo họ lui ra.
Tư Đồ Nghị tiến lên thắp nhang, dập đầu lạy ba cái.
"Phụ thân từng nhắc đến Thái Hậu nương nương với ta, tổ phụ và Thái Thượng Hoàng do cô cô mà quan hệ ác liệt, sau đó tổ phụ mất. Tư Đồ gia bởi vì vô số nguyên nhân, đã suy sút hơn trước rất nhiều, phụ thân nói, tiên sinh dạy học cho ta là do Thái Hậu nương nương mời đến, các sư phụ của ta sau đó, cũng là Thái Hậu nương nương mời xong lại bảo phụ thân ta gọi ta đi bái sư."
Tân đế đứng ở một bên nghe xong mỉm cười, cũng tiến lên cầm ba nén nhang, bậc lửa thắp rồi hơi cong eo cắm vào lư hương.
Tư Đồ Nghị quỳ tạ ơn hắn, "Tư Đồ xin thay mặt phụ thân khấu tạ Thái Hậu nương nương, Tư Đồ khấu tạ bệ hạ."
Tân đế vươn tay nâng Tư Đồ Nghị dậy, rất nhiều lời muốn nói, theo thời gian trôi đi, rồi sẽ không thể nói được rõ ràng nữa.
Hắn chưa bao giờ gọi Thanh Nhược là mẫu hậu, từ nhỏ đã gọi mẫu thân, mà với Ung Khôn Đế, chỉ có ở trong triều đình mới gọi phụ hoàng, ngoại trừ những lúc đó thì đều gọi là phụ thân.
Mấy đệ đệ muội muội cũng vậy.
Nhị hoàng đệ giống nhị cữu, tính cách tăng động táo bạo lại nghịch ngợm, khi hơn mười tuổi gây ra họa, Ung Khôn Đế ở trên triều đình tức giận đến đập bể ly, cũng chỉ là mắng nó hai câu.
Hạ triều dẫn bọn họ cùng trở về Triều Phượng Điện dùng cơm trưa, Ung Khôn Đế vừa gặp Thanh Nhược lập tức bắt đầu cáo trạng, chờ Thanh Nhược thu thập nhị hoàng đệ xong mới vén tay áo đánh nó hai cái.
Vì sao ư, phụ thân sợ người động thủ trước, nhị hoàng đệ cáo trạng lại, Thanh Nhược đau lòng hoặc là tức giận.
Phụ thân không chỉ sợ, mà còn không nỡ.
Hai người đứng dậy rời đi, tân đế quay đầu nhìn nhìn chữ bị sửa đổi trên tấm bia, cong môi cười khẽ.
Phần mộ này, hắn biết từ nhỏ, trong hoàng cung có một ngôi mộ, hơn nữa còn là mai táng một nữ nhân, buồn cười dữ dội.
Cho dù phụ thân hắn chưa từng tới, hắn cũng biết có liên quan đến phụ thân.
Thanh Nhược cũng chưa bao giờ dẫn hắn lại đây, nơi này, nàng tận tâm, Tư Đồ gia, nàng cũng tận tâm.
Khi còn nhỏ, mấy huynh đệ bọn họ còn lén thương lượng với nhau, sau này không cần biết ai làm hoàng đế, việc đầu tiên chính là dỡ bỏ ngôi mộ này khỏi cung.
Hiện tại, hắn chấp nhận nơi này.
Mẫu thân không phải nữ nhân đầu tiên mà phụ thân yêu, lúc vừa hơn mười tuổi biết được chuyện đó, vô cùng khổ sở, vì sao lại thế, rõ ràng mẫu thân tốt như vậy.
Lớn lên thêm một chút, hiểu ra được, con người có duyên, có phận, đôi khi, không nhất định gặp được trước chính là may mắn, muộn một chút cũng không có gì không tốt, hắn không muốn phụ thân so sánh giữa quyền thế và tình yêu xem cái nào quan trọng hơn, đặc biệt cho dù chỉ là giả thiết cũng không muốn đặt trên người Thanh Nhược.
Cho nên muộn một chút cũng tốt, ít nhất phụ thân không cần phải lựa chọn nữa, người có thể yêu hết lòng hết dạ, không có chỗ nào cố kỵ hay lo sợ.
Không chửi bới cũng không cố tình, Tư Đồ Hi đúng thật là đáng tiếc, nhưng so sánh với mẫu thân, chỉ có thể nói duyên phận nàng không đủ, thời gian không vừa khéo.
Sau đó bọn họ dần dần lớn lên, Thanh Nhược bắt đầu dạy một vài điều về tình cảm.
Khi gặp được, quý trọng một chút, nghiêm túc một chút, không khiến đối phương thất vọng, cũng không để bản thân thất vọng. Cho dù sau đó hai người hai ngã rẽ, hãy bình thản mỉm cười, buông tha cho mình, cũng buông tha đối phương.
Đến nỗi những điều Thanh Nhược dạy, Ung Khôn Đế có biết hay không.
Đương nhiên là biết.
Bọn họ chưa bao giờ nói với nhau, không phải bởi vì so đo hay là có khoảng cách.
Chỉ là như thế, cũng đã rất tốt rồi.
Mà dòng chữ "Ái thê Tư Đồ Hi" kia bị đổi thành "Ái nhân Tư Đồ Hi".
Tiểu tâm tư của mẫu thân hắn, ăn vặt dấm.
Đây chắc có lẽ, là tình yêu tốt nhất, là trạng thái ở bên nhau tốt nhất của hai người.
**
Khi còn nhỏ cảm tạ trời xanh,
Ta là hoàng tử, ngôi vị đế vương, giơ tay là có thể với tới.
Rồi lại cảm tạ trời xanh.
Ta cơ trí, trầm ổn, bọn họ đều không phải đối thủ của ta.
Sau khi đăng cơ thì không còn cảm tạ trời xanh nữa.
Trẫm muốn, trẫm vươn tay là có thể giữ được trái tim nàng.
Tất cả sự cảm tạ,
Đổi lấy nàng.
Bảo bảo, cảm tạ trời xanh, cảm tạ nàng.
Cuối cùng, lời âu yếm cũng có chủ, cả hai chúng ta đều không cô độc.
♥--- TOÀN VĂN HOÀN ---♥