Vực thẳm Bắc Minh, biển sâu không thấy ánh sáng.
Đã từ rất lâu, hô hấp chậm lại, yếu đi, rồi dừng hẳn.
Một thời gian dài không hề xuất hiện hơi thở nào nữa, nước biển dao động dường như không thể nào cảm giác được, trong bóng tối, tất cả rồi cũng trở thành quá khứ.
Đỉnh núi phía nam có tinh linh, chúng biết thuật thông linh truyền ánh sáng, ngàn vạn dặm cũng có thể biến ảo lưu quang*.
*Nghĩa là tạo ra một cơ thể ảo từ ánh sáng ở cách đó rất xa.
Trong lòng biển tối đen có ánh sáng xuất hiện, ngày càng hội tụ lại ở nơi đáy biển thăm thẳm, một dáng hình dần dần rõ ràng.
Tinh linh khi lên sân khấu tựa hồ đều mang theo vô số tia sáng, vành tai chúng như ngọc, mái tóc dài màu bạc óng ả, mặc dù chỉ là ảnh ảo, giữa những gợn sóng lưu động, vẫn đẹp đến nỗi khiến người ta bất giác nín thở mà không dám nhìn thẳng.
"Ui?" Biển sâu yên lặng ngàn vạn năm, lần đầu tiên có tiếng vang.
Nếu ai đã từng nghe qua thanh âm khiêu vũ, liền sẽ hiểu ngữ điệu này có thể khiến người ta say mê đến nhường nào, mang theo lực lượng của tự nhiên, dịu dàng đến thế, tươi mát đến thế, truyền thẳng vào trong tim, tựa như giọng nói của tạo hóa.
Bóng đêm, trải dài không có điểm dừng.
Có nước biển, nhưng dường như không hề lưu động, không có bất kỳ loài cá nào.
Hô hấp rất nhẹ chậm rãi xuất hiện, không hề phập phồng, như là hơi thở từ đại dương bao la.
"Có người sao?" Thanh Nhược nhẹ giọng mở miệng hỏi, đầu ngón tay non mịn như ngọc quấn lấy một lọn tóc màu bạc của mình, hình dạng ảo, tuy không thể di chuyển vị trí một lần nữa, nhưng có thể nhìn có thể nghe.
Nàng hỏi xong những lời này, dường như bị chính mình chọc cười, những gợn sóng đưa tiếng cười trong trẻo truyền xa, cả chút giận dỗi của nàng, "Ta hỏi sai rồi, là có ai ở kia sao?"
Làm sao mà có người được? Nàng cảm thấy mình ngốc thật.
Không có tiếng trả lời.
Thật lâu sau đó, sau một khoảng thời gian bình tĩnh thật dài thì hô hấp thong thả lại truyền đến.
Thanh Nhược ngồi giữa biển sâu, sinh mệnh kỳ diệu luôn có điều thần kỳ của mình, sinh vật biển, tinh linh, đều là đứa con cưng của thiên nhiên, giữa bọn họ, dường như có hàng ngàn sợi tơ liên kết cảm ứng.
Nước biển vây quanh ảnh ảo của nàng, mái tóc dài bồng bềnh giữa biển cả đen kịt, tỏa sáng lung linh, khuếch tán ra xa thật xa theo từng làn sóng.
Không có bất kì tiếng vang đáp lại nào, giọng nói của tinh linh có thể chạm vào sâu trong tâm hồn, Thanh Nhược cất tiếng hát, giai điệu nhẹ nhàng, ngữ khí dịu dàng, nước biển đen kịt cảm giác vui thích, dao động xung quanh nàng tựa vuốt ve, tựa hòa nhịp cùng nhau phối hợp.
"Ấy! Tĩnh Lăng bảo ta đi thu thập hoa linh với nàng ấy, ta phải đi về."
Nàng sốt ruột gấp gáp đứng lên, ảnh ảo dần dần tiêu tán trong lòng biển, hình dáng dần dần trong suốt, đột nhiên giống như nhớ tới điều gì, bỗng dưng cười đến lộng lẫy lóa mắt, những hạt sáng li ti từ nụ cười tươi tắn của nàng lan tràn theo sóng biển, "Gặp lại sau nha ~ người bạn không nói lời nào ~"
Nàng đi mất rồi.
Nước biển dần dần bình tĩnh trở lại, thật lâu sau, hô hấp thong thả lại đến.
Hắc ám, hắc ám.
Hắc ám dường như không có giới hạn.
Không biết ánh sáng tiếp theo, sẽ xuất hiện vào khoảnh khắc nào trong thời gian vô tận.
Ánh sáng hội tụ biến ảo, cả sức sống tươi đẹp trên người và làn váy đong đưa đều được tạo thành từ vô vàn tia sáng, có thể biến hóa ra đa dạng sắc thái, nhẹ nhàng tinh tế tựa như một chú cá thật nhỏ ùa vào trong lòng biển, dáng vẻ vừa vui sướng vừa dịu dàng.
"Xin chào.
Ta lại tới nữa đây ~" Vẫn là vị trí như ngày hôm qua, lúc này đây Thanh Nhược không đợi trả lời, trực tiếp ngồi xuống, lơ lửng trong nước biển.
"Nha ~ cũng không biết ngươi ở nơi nào? Ngày hôm qua nếu cách ngươi gần hơn một chút thì tốt rồi." Thuật thông linh truyền ánh sáng của tinh linh, cũng có hạn chế, phạm vi vị trí như vậy, chỉ có thể làm được một lần, trừ khi để lại dấu hiệu của mình, nếu không lần thứ hai sẽ là nơi rất xa khác.
Giai điệu thật nhẹ, cũng thật êm, không phải ca khúc ngày hôm qua, nhưng đều dễ nghe như nhau.
Nước biển quanh quẩn bên nàng, làn sóng có những sợi dây rất nhỏ, đó là sợi dây không thể nhìn được bằng mắt thường, chỉ có các sinh linh tâm linh tương thông trong hải dương mới có thể thấy, chúng tung tăng nhảy ra từ những gợn sóng, xếp thành một vòng tròn, nhảy nhót trên mái tóc ảo của nàng, mái tóc suôn dài mượt mà đến cực điểm, cuộn dây tròn tròn lăn thẳng xuống dưới.
Nàng bị chọc cười, "Ha ha ~" Bài hát bị cắt ngang, nàng cười vui sướng lại tùy ý, không điệu đà không gượng gạo.
Thật là, dễ nghe đến nỗi khiến trái tim người ta xao xuyến.
Biển sâu thăm thẳm không biên giới, không có thời gian, cũng không có điểm dừng, ca khúc của nàng dần dần kết thúc, hô hấp bí ẩn truyền đến vài lần, sóng biển dao động vui sướng vì ca khúc êm tai của nàng.
Lại đến lúc phải đứng lên chào tạm biệt rồi.
"Người bạn không nói lời nào, ta đi đây, hôm nay phải cùng mọi người đi tìm hoan linh cho cây tinh linh mẹ."
Thân ảnh lộng lẫy sáng lòa dần dần biến mất, "Ngày mai ta lại đến tìm ngươi nha ~ hẹn gặp lại ~"
Vui vẻ, lời hứa hẹn dịu dàng, thật là, tinh linh.
Dường như có một thời gian nhất định và giới hạn, mỗi ngày nàng đều tới, mỗi lần đều nói xin chào, mỗi lần đều nói hẹn gặp lại.
Càng ngày càng nhiều bài hát được cất lên, có lẽ từ lúc bắt đầu liền vô cùng dễ nghe.
Vùng biển đen kịt này, thích nàng.
Ánh sáng biến ảo của nàng vừa xuất hiện, nước biển đã rất nhanh ùa tới, những sợi dây lưu li lấp lánh tụ tập thành vài đứa bé lớn bằng bàn tay, tay nắm tay vừa chờ đợi vừa hoan nghênh nhảy nhót xung quanh vị trí nàng thường xuyên biến ảo.
"Ta lại tới rồi đây ~" Nàng xuất hiện, thân ảnh vừa mới biến ảo một nửa, mấy đứa bé gấp không chờ nổi đã lạch bạch nhảy hết lên người nàng, cơ thể nàng ngưng tụ từ vô vàn tia sáng, chúng cứ nhảy lên lại trượt xuống, nhưng vẫn lặp đi lặp lại mãi không hề biết mệt, chọc nàng cười ha ha, ngón tay ngọc ngà khẩy khẩy thân mình bụ bẫm của chúng, ánh sáng tựa hồ từ đầu ngón tay nàng tràn ra, cũng có vẻ như bắt nguồn từ trong sâu thẳm biển khơi.
Sóng biển truyền đến dao động, động tĩnh rất lớn, những sợi dây ngưng tụ thành thân hình mấy đứa bé lung lay không giữ nổi, từng cái một tan đi, vì được tạo thành từ ánh sáng, dường như nhìn nàng cũng rất mất mát.
Nàng cười dịu dàng trấn an, nước biển dao động càng lúc càng mạnh, mái tóc màu bạc thật dài của nàng tung bay, làn váy ngưng tụ từ ánh sáng cũng bị phất ra sau.
Thân ảnh biến ảo của nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lòng biển tựa hồ mang đến sóng gió rất lớn.
Nơi biển sâu, một đôi mắt thật lớn mở ra.
Thật lớn.
Mỗi một con mắt đều lớn gấp bốn lần thân hình nàng.
Và đỏ như máu.
Bình tĩnh không gợn sóng, mở ra trong vùng biển tối om, như là một con quái thú thật lớn, thức tỉnh sau một giấc ngủ say.
Nàng hơi hoảng sợ, giật mình há to miệng, cặp mắt kia cách nàng rất xa, nhưng bởi vì cách xa đến thế, nhìn nàng như vậy, ở giữa chỉ có nước biển đen nhánh như trống rỗng.
Thật sự rất đáng sợ.
Sóng biển dường như có thể phản ánh lại từng nhịp tim đập liên hồi của nàng.
Nàng chớp chớp mắt, vẫy vẫy tay, "Hi ~"
Đột nhiên nở nụ cười, tươi đẹp như thời khắc mặt trời soi sáng khắp nơi vào ngày đầu tiên của mùa xuân, mặt đất vừa trải qua mùa đông giá rét, bỗng dưng được sự ấm áp tràn về làm kinh hoảng đến lúc nào cũng có thể ngất đi.
"Người bạn không nói lời nào, là ngươi sao?"
Nàng nghiêng nghiêng đầu, vừa chờ mong, vừa thân thiện.
Đôi mắt thật lớn đỏ như máu không gợn sóng, nhìn nàng, bình tĩnh đến như là hai khối trang sức làm bằng ngọc thạch, không có tình cảm, không hề dao động.
Thanh Nhược chẹp chẹp miệng, cười đến ngoan ngoãn lại đáng yêu, "Không nói lời nào cũng không sao cả, ha ha, chào ngươi, ta là Thanh Nhược, rất vui được biết ngươi nha ~"
Vẫn không có trả lời.
Nàng lại ngồi xuống, bởi vì sự xuất hiện của đôi mắt mà nước biển dao động thật lớn cũng dần dần khôi phục bình tĩnh, những sợi dây từ sóng biển ngưng tụ thành mấy đứa bé bụ bẫm vừa nãy, chúng sợ hãi, rúc thân mình nhỏ xíu mập mạp vào trong lòng Thanh Nhược, vào giữa vạt áo, tự thể nghiệm nói cho nàng, cái tên hai mắt này đáng sợ biết bao nhiêu.
Thanh Nhược khẽ vuốt ve trấn an chúng, đối diện với đôi mắt đỏ tươi mà cất tiếng hát.
Nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt, đong đưa theo nhịp, cơ thể chậm rãi lay động.
Mấy đứa bé bụ bẫm được trấn an, chạy đến trên đùi nàng ngồi, cái đầu nhỏ tròn xoe cũng lắc lư hòa nhịp cùng nàng.
Đây không phải một ca khúc nhẹ nhàng, nhưng vẫn dịu dàng, ấm áp, tựa như gió xuân êm ái.
Biển sâu, có sự ấm áp, đến từ gió xuân.
"Ôi ~ ta lại phải đi rồi, hôm nay cha muốn đi ra ngoài, ta phải trở về trông các em một chút."
Mấy đứa bé níu vạt áo nàng, nàng đứng lên, chúng bám vào, quyết không buông ra, ánh sáng ngưng tụ thành trang phục, chúng kéo như vậy một hồi vẫn lăn hết xuống, nước biển chính là chúng, nhưng nàng vẫn dang hai tay dịu dàng đón lấy, như sợ chúng sẽ ngã đau vậy.
Nàng vẫy vẫy tay với đôi mắt to huyết sắc, "Ngày mai ta lại đến chơi với ngươi nha."
Mùa xuân, mùa hè, mùa thu, mùa đông.
Đôi mắt cùng hô hấp chậm chạp, ở biển sâu mỗi ngày chờ đợi một cô nàng tinh linh xuất hiện.
Nàng nói, ngày mai phải đi vào sơn cốc, có lẽ tối muộn mới đến được.
Sóng biển dâng lên, còn muốn lớn như lúc trước, dường như mang theo khí thế của sóng thần cuồng phong, thân hình nàng cơ hồ không ổn định được.
"Thanh, Nhược." Biển sâu cất tiếng.
Thanh âm tựa như đến từ bên ngoài hàng ngàn năm ánh sáng, trầm thấp vượt qua hải dương, khàn khàn, sau khi chạy dài vạn dặm, cuối cùng đến được bên tai nàng.
Biển sâu, hắn mở miệng.
Thanh Nhược vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn qua, lúc hắn nói, biển cuộn sóng mãnh liệt, thân ảnh biến ảo của nàng không củng cố được, theo sự đong đưa của sóng biển, thanh âm cũng run run lắc lắc không ổn định.
"Ngươi nói chuyện đấy ư ~ đúng vậy đúng vậy, ta là Thanh Nhược."
"Thanh Nhược." Hắn lại mở miệng gọi tên nàng, lúc này rõ ràng, thuần thục hơn nhiều so với lần trước.
Thật giống như, đã thầm lặp đi lặp lại trong lòng ngàn vạn lần.
Thanh Nhược nở nụ cười, gật gật đầu, thân ảnh đong đưa trong lòng biển tối đen phát ra ánh sáng bảy màu lấp lánh, từng chỗ đều xuất hiện cầu vồng nho nhỏ.
Mái tóc dài màu bạc tung bay sau người, khóe mắt đuôi lông mày đều nhuộm ý cười lộng lẫy sáng ngời.
"Ừ, ta ở đây."
**
Thanh, Nhược.
Thanh Nhược..